Không Thể Đánh Mất Em


Về đến nhà, Doãn Trí Cường bế cô lên phòng đặt cô nằm xuống.

Người cô nóng ran lên khó chịu mà uốn éo.
Lâm Yên Nhiên kéo Doãn Trí Cường xuống, cô nằm đè lên người anh, tay cô nhanh chóng cởi bỏ áo sơ mi trên người Doãn Trí Cường ra.

Tay cô sờ khắp người anh khiến anh cũng ngứa ngáy theo.
Lâm Yên Nhiên cởi bỏ hết tất cả đồ trên người mình vứt xuống đất, chỉ sót lại chiếc quần lót màu đen trên người.
Bộ ngực của cô phơi bày trước mắt anh làm anh nuốt nước bọt ừng ực.
Cô cúi xuống hôn lấy môi của anh, Doãn Trí Cường dùng lưỡi của mình tách hàm răng của cô ra luồn lưỡi vào bên trong, mút hết những mật ngọt trong đó.
-" Ưm...Trí Cường em nóng, giúp em.

Ưm"
Nghe tiếng nỉ non của cô Doãn Trí Cường lật ngược cô xuống dưới thân mình, anh hôn cô ngấu nghiến.

Tay anh vuốt ve khắp cơ thể cô để cho cô thoải mái, anh cúi xuống cắn mút ngực của cô làm cô thoải mái mà kêu lên.
-" Umha...!thoải mái quá, chồng cho vào đi em không chịu được nữa."
Lâm Yên Nhiên ngồi dậy nhanh tay kéo khoá quần của anh ra vội vã, hành động này khiến Doãn Trí Cường phải kinh ngạc.

Cô có bao giờ vội vã như vậy đâu chứ.

Lâm Yên Nhiên cởi bỏ hết quần áo của hai người ra, cô tự ngồi lên người anh tự đưa vật đó vào bên trong của mình.

Bên dưới cô đã chảy đầy chất nhờn rất ngứa ngáy, được vật đó lấp đầy vào mới đầu cô cảm thấy đau vì vật đó của anh quá to.

Phải một lúc sau cô mới quen dần liền nhún lên lại nhún xuống trên người anh.
-" Ưm...sướng quá!"
Doãn Trí Cường thấy cô như vây liền bật cười, anh đặt tay lên eo cô giúp nó nhún nhảy nhanh hơn.
-" Ưm...aa...nhanh hơn nữa!"
Cô cầm lấy tay anh đặt lên ngực mình kêu anh xoa nắn.

Doãn Trí Cường bóp nắn ngực cô đủ hình dạng còn trừng phạt ngắt lấy đầu ti dựng đứng của cô, nhưng bên dưới ra vào liên tục .
-" Ưm...thoải mái quá "
Lâm Yên Nhiên bị tình dục làm mờ đi lí đi nên không biết gì cả, qua một lúc lâu anh bắn vào bên trong cô.
Một lúc sau anh vật ngược cô nằm xuống ra vào liên tục, từng cú thúc của anh khiến cô sướng mà kêu lên.

Bên trong cô co bóp lên tục khiến anh cũng sướng lên mà gầm một tiếng.
Bây giờ hai người bị tình dục che mờ mắt, không còn lí trí mà luân động liên hồi.

Không biết anh đã vày vò cô bao nhiêu lần mà khi cô hết thuốc rồi anh vẫn còn sức mà ra vào hết lần này đến lần khác.
Thấy cô mệt quá ngất lịm đi anh liền thoả mãn mà bắn vào bên trong thoả mãn nằm xuống cạnh cô.

Nhìn vào má của cô bị sưng đỏ vẫn in năm ngón tay mà đau lòng.
Bây giờ mới nhớ ra anh đã bắt vào trong cô rất nhiều, anh gõ vào đầu mình sao lại không biết kiểm soát như thế chứ.

Anh liền ngồi dậy lấy tay moi hết chất dịch màu trắng đục bên trong cô ra, lấy giấy lau sạch bỏ.
-" Chắc một lần không dính đâu."
Doãn Trí Cường nói thầm với mình như vậy, anh đã thề với mình là không để cô mang thai vào lúc này vậy mà anh lại mất kiểm soát mà bắn vào trong cô, anh không muốn cô uống thuốc nên thôi nếu lỡ dính thì anh sẽ cùng đồng hành với cô.
Trưa hôm sau Lâm Yên Nhiên lờ mờ thức dậy đã thấy Doãn Trí Cường bên cạnh mình, cô nhớ lại nếu hôm qua anh không đến cứu cô thì người quan hệ với mình đã là tên Hứa Vĩ Khanh rồi.
-"Huhu ...hức....hức ....huhu ...hức "
Lâm Yên Nhiên ôm chặt lấy anh mà khóc, Doãn Trí Cường nghe tiếng khóc của cô mà tỉnh dậy.
-" Sao lại khóc."
-" Huhu...em còn tưởng người hôm qua không phải là anh...huhu."
-" Ngoan nín đi.

Mọi chuyện qua rồi." Anh vuốt tấm lưng trần của cô.
Doãn Trí Cường lật cô nằm lên trên người mình, hai thân thể không một mảnh vải cọ sát vào nhau làm cho Lâm Yên Nhiên phải đỏ mặt.
Vật đó của anh cứ đâm vào chân mình thỉnh thoảng còn đụng vào chỗ đó của cô nữa.

Doãn Trí Cường nhìn thấy cô như vậy mà bật cười, hôm qua còn bạo dạn lắm mà.


Còn dám cởi khoá quần của anh đưa vật đấy vào trong mà bây giờ lại ngại như vậy.
-" Em ngại cái gì! Hôm qua còn ngồi lên người anh nhún nhảy mà bây giờ ngại."
Lâm Yên Nhiên nghe vậy càng ngại hơn, do hôm qua cô bị trúng thuốc nên mới vậy thôi.
Cô đánh vào ngực anh giận dỗi.
-" Do hôm qua em bị trúng thuốc thôi."
Doãn Trí Cường hôn lên trán cô, hôm qua anh cũng sợ lắm chứ.

Sợ tên đó làm gì cô thì anh sẽ hối hận không kịp nữa.

Mà anh lại càng yêu cô hơn vì dù cô có bị trúng thuốc vẫn kiên quyết không cho tên đó làm gì mình.
-" Anh ta sao rồi?"
Cô rất muốn biết hắn ta bây giờ thế nào, nếu Doãn Trí Cường không làm gì hắn ta thì cô sẽ làm.

Cô sẽ cho hắn ta không còn gì trong tay nữa.
-" Anh xử lí rồi, em không cần sợ đâu."
Doãn Trí Cường đã nhốt hắn vào nhà giam để tra tấn rồi, hắn ta còn lâu mới được thả ra.

Có khi còn bỏ mạng trong đấy nữa kìa.
-" Chồng anh bế em vào vệ sinh đi.

Em thấy khó chịu quá."
Doãn Trí Cường nghe cô nói vậy thì bế cô vào vệ sinh, anh nhìn vào chỗ đấy của cô sưng đỏ lên mà thầm chửi mình.

Hôm qua anh cũng mệt quá nên chỉ lau qua cho cô rồi hai người ôm nhau ngủ.
Doãn Trí Cường bế cô ra đặt lên giường nhẹ nhàng tách hai chân cô ra bôi thuốc cho cô.
-" Ưm..anh làm gì vậy.


Aa...anh đừng làm thế."
Lâm Yên Nhiên thấy anh cúi xuống hôn vào chỗ đó của cô mà hốt hoảng lên.

Cô tưởng anh chỉ bôi thuốc cho thôi nào ngờ anh lại làm như thế.
Doãn Trí Cường dừng lại cười đắc ý, anh bôi thuốc vào chỗ đó của cô mà bên dưới của anh đã căng cứng lên.
-" Có phải lần đầu anh làm vậy đâu mà em phải hốt hoảng thế."
-" Đồ không biết xấu hổ."
Cô đánh nhẹ vào người anh, thoa thuốc xong anh lấy một chiếc váy rộng rãi mặc ở nhà mặc vào người cô.
Doãn Trí Cường và Lâm Yên Nhiên đi xuống dưới nhà thấy mọi người ở đây nhìn thấy cô mà thở phào nhẹ nhõm.
-" Ba mẹ bọn con mới xuống." Lâm Yên Nhiên mỉm cười chào mọi người.
-" Yên Nhiên con có bị sao không?" Trần Diệp Trang- mẹ cô hỏi.
-" Con không sao mọi người không cần lo đâu."
Ông bà Doãn cùng ông bà Lâm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Nếu cô mà bị gì thì họ sẽ cho Hứa gia chết hết.
-" Cậu làm bọn mình lo lắng lăm biết không?" Dương Lạc Đồng ngồi ở ghế mà trách móc cô, hôm qua khi nghe tin cô bị bắt cóc Lạc Đồng hốt hoảng mà ngất đi.
-" Mình xin lỗi.

Cậu đó chăm lo cho sức khỏe vào, bây giờ làm mẹ rồi đừng có chạy nhảy lung tung."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận