Không Thể Đứng Đắn Trước Em


Một lát sau.
Hạ Kiều trở lại phòng, đưa nhiệt kế cho Thiệu Phong rồi để mặc hắn tự xử.
Nhận lại nhiệt kế, vừa xem nhiệt độ hiển thị, Hạ Kiều vừa chậm rãi nói: "Gọi người của anh đến đón anh đi."
Thiệu Phong khựng người, toàn thân căng cứng.

Hắn bặm môi, dùng đôi mắt hơi mê man vì sốt nhìn cô chằm chằm.
Hắn lật chăn, nằm xuống đất.
"Anh...!anh ngủ dưới đất cũng được.

Đừng đuổi anh đi."
Chứng kiến bộ dạng đáng thương như bị kẻ xấu bắt nạt của Thiệu Phong, Hạ Kiều khẽ giật khóe môi.

Cô thở dài, lắc đầu đầy quả quyết.
"Không được.

Nhà tôi rất nghèo, không đủ tiền nuôi thêm cục nợ là anh đâu."
Thiệu Phong trợn mắt.

Thiên kim tiểu thư Hạ gia mà lại dám thốt ra câu này, còn không có một chút chột dạ nữa chứ.

Năm năm trước, trong lúc ly hôn, Hạ Kiều thậm chí còn kiêu ngạo nói "nhà họ Hạ không thiếu tiền, tôi lại càng không thiếu tiền".

Thiệu Phong hắn không phải thằng ngu không có não, đương nhiên biết Hạ Kiều muốn tống cổ hắn ra khỏi nhà.

Nhưng một khi đã bước chân vào đây, hắn sẽ không rời đi, trừ phi rơi vào bước đường cùng.
Khẽ lắc đầu, Thiệu Phong cất giọng khàn đặc: "Không nghèo.

Tài sản của anh đều đứng tên em."
Hạ Kiều:???
Hắn chuyển nhượng tài sản khi nào? Tại sao cô không biết?
Thấy Hạ Kiều sửng sốt, Thiệu Phong lại nhân cơ hội bồi thêm câu nữa: "Cho nên, bây giờ anh chính là kẻ hai bàn tay trắng.

Vợ à, em phải nuôi anh."
"..." Hạ Kiều trừng mắt lườm hắn.

Cô khoanh tay trước ngực, hất cằm: "Anh đừng có được voi đòi tiên.

Thiệu Phong, chúng ta đã ly hôn.

Anh không cần phải gọi tôi một tiếng vợ nữa.

Nghe chói tai lắm."
Thiệu Phong hạ khóe môi, cúi đầu, rũ mắt, không dám nhìn thẳng Hạ Kiều.

Ly hôn rồi, hắn biết chứ.

Chỉ là sự thật đau lòng này, hắn một mực không muốn tin.
Bàn tay thon dài, tinh xảo siết chặt lấy tấm chăn mỏng.

Thiệu Phong nhếch miệng cười chua xót một tiếng, hèn mọn cầu xin.
"Kiều Kiều, anh không muốn về nhà.

Em để anh ở lại đây đi.

Anh sẽ ngủ dưới đất, sẽ không chiếm giường của em đâu.

Anh cũng sẽ làm việc nhà, nấu cơm cho em.

Anh..."
"Thiệu Phong."
Hạ Kiều thấp giọng gọi tên hắn, đánh gãy lời nói của hắn.


Trong vô thức, trái tim nhỏ bé của cô lại nảy lên.

Tuyến phòng thủ vô hình dường như đã xuất hiện vết nứt.
Thôi vậy, coi như nể tình đoạn tình cảm trước kia, cô rộng lượng thu nhận hắn một lần.

Ai bảo, Hạ Kiều cô tốt tính cơ chứ.
Hạ Kiều hít sâu một hơi, hơi mất kiên nhẫn mà nói.

"Tôi sẽ gọi cho bác Thiệu.

Trước khi có người đến đón anh, anh tạm thời ở đây đi.

Đương nhiên, phải làm việc."
Thiệu Phong ngẩn người hồi lâu, thẳng đến khi Hạ Kiều rời khỏi phòng, hắn mới hoàn hồn.
Hốc mắt thoáng chốc đỏ ửng, sống mũi hơi cay.

Thiệu Phong hít một hơi thật sâu, cố ngăn cho dòng lệ nóng không rơi xuống.
Cô gái của hắn tốt như vậy, vì sao trước kia hắn lại ngu ngốc không biết trân trọng?
...
Tối hôm đó.
Thiệu Phong sau khi uống thuốc liền thuần thục lấy chăn gối xuống sàn nhà nằm.

Thấy Hạ Kiều nhìn mình chằm chằm, hắn lên tiếng giải thích: "Anh đã hứa sẽ không chiếm giường của em."
"Anh nằm đất? Bệnh như vậy còn nằm đất? Có phải anh cảm thấy tôi tiêu quá ít tiền hay không?"
"Không phải, anh không..."
"Cút lên giường." Hạ Kiều hết kiên nhẫn nạt.

"Không, cùng lắm là ngủ sofa."
Thiệu Phong cố chấp nói.

Hắn biết, Hạ Kiều chung giường với mình sẽ bất mãn trong lòng.

Hắn không muốn thấy cô khó chịu.
Hạ Kiều vươn tay nắm cổ áo hắn, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Cút, lên, giường!"
Thiệu Phong không nói thêm bất cứ lời nào dư thừa nữa, lập tức cút lên giường theo lời của Hạ Kiều.
Hạ Kiều hừm một tiếng, gật đầu.

Lúc chuẩn bị xoay người rời đi, Thiệu Phong lại nhanh tay tóm lấy tay cô.

Sự đụng chạm khiến cô nhăn mày, không chút do dự hất tay hắn ra.
Hạ Kiều lạnh giọng: "Anh làm gì?"
"Em đi đâu?"
"Ra sofa ngủ."
"Ngủ trên giường đi.

Anh chỉ nằm ở mép giường thôi.

Tướng ngủ cũng rất ngoan, đảm bảo không giãy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận