Hạ Kiều ngẩn người một lúc lâu rồi ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu trước lời đề nghị của Thiệu Phong.
Khoảnh khắc Hạ Kiều đồng ý, trái tim Thiệu Phong bỗng hóa thành vũng nước.
Hắn kích động ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Hạ Kiều, hôn loạn lên khuôn mặt cô.
Thiệu Phong ôm Hạ Kiều lên giường, nhanh chóng cởi sạch quần áo của cả hai.
Cảnh xuân nở rộ trước mắt khiến đôi mắt hắn đỏ như sắp nhỏ ra máu.
Hơi thở trở nên nặng nề.
Yết hầu chuyển động không biết bao lần.
Thiệu Phong không cầm được lòng, cúi đầu xuống, phủ lên cánh môi đỏ mọng của Hạ Kiều một nụ hôn sâu.
Đầu lưỡi nhanh chóng tách hàm răng trắng bóc, vượt qua khe hở tiến vào trong khoang miệng, tham lam hút lấy mật ngọt, trêu chọc chiếc lưỡi nhỏ rụt rè.
"Ưm..."
Hạ Kiều bị hôn đến đầu óc choáng váng.
Hốc mắt đỏ hoe và ướt át.
Toàn thân Hạ Kiều run lên vì phấn khích.
Cô vòng tay ôm lấy cổ Thiệu Phong, chủ động đáp lại nụ hôn của hắn khiến nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn.
Cái hôn của Thiệu Phong dịu dàng nhưng tràn đầy tính xâm lược, khiến Hạ Kiều trầm mê chẳng thể thoát ra.
Mãi đến khi khuôn mặt Hạ Kiều đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, hắn mới luyến tiếc rời môi cô.
Trước khi rời đi còn ác ý cắn lên cánh môi sưng tấy, lưu lại kí hiệu vừa ám muội vừa bắt mắt.
Cánh môi mỏng gợi cảm trượt từ môi đỏ hồng xuống phần cằm, chiếc cổ thon dài rồi dừng lại ở xương quai xanh quyến rũ.
Mỗi nơi Thiệu Phong lướt qua đều lưu lại dấu hôn đỏ rực.
Hắn một tay xoa nắm đôi gò bồng của Hạ Kiều, nặn thành đủ thứ hình dạng, một tay luồn xuống vùng tam giác thần bí mà ma sát.
Hai nơi nhạy cảm bị kích thích cùng một lúc khiến da đầu Hạ Kiều tê dại.
"Ưm...! ư..." Từ khóe môi tràn ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, tựa như thuốc kích thích loại mạnh khiến động tác của Thiệu Phong trở nên càn rỡ hơn.
Hạ Kiều nức nở ôm lấy người hắn: "Phong...!ưm..."
"Anh ở đây."
Thiệu Phong cất giọng khàn đặc, nhẹ nhàng đặt lên trán Hạ Kiều một nụ hôn trấn an.
"Sợ...!em sợ..."
"Anh sẽ nhẹ nhàng."
Hôn loạn lên mặt Hạ Kiều mấy cái, xác định cô không còn run rẩy kịch liệt như lúc bắt đầu, Thiệu Phong mới chậm rãi thở ra.
Bàn tay hư hỏng đặt ngoài vùng cấm địa lúc này mới bắt đầu hành động.
Hai ngón tay tiến sâu vào trong hang động ẩm ướt, chậm rãi khuấy lộng.
Thiệu Phong ngậm lấy một bên ngực của Hạ Kiều, lúc thì cắn mút, lúc lại liếm láp.
Hạ Kiều trợn mắt, hai tay run rẩy ôm chặt đầu Thiệu Phong, đòi hỏi mỗi lúc một nhiều hơn.
Dục vọng trong lòng hóa thành lửa lớn, thiên rụi lý trí của cô.
Lý trí biến mất chỉ còn sót lại bản năng.
Từng tế bào của Hạ Kiều đều đang gào thét.
Bản năng Hạ Kiều muốn người đàn ông trước mặt, tham lam muốn hắn "yêu" cô.
"Muốn...!cho em...!hức..."
"Ngoan." Thiệu Phong ngẩng đầu, thấp giọng dụ dỗ: "Phía dưới của em chặt quá.
Thả lỏng, anh rất nhanh sẽ đi vào."
Nghe người nào đó dụ dỗ, Hạ Kiều hít một hơi thật sâu, chậm rãi thả lỏng thân mình.
Cảm nhận vách thịt đói khát nới lỏng, Thiệu Phong không chút do dự đem ngón tay thứ ba cắm vào.
"A..." Xâm nhập bất ngờ khiến Hạ Kiều giật bắn người.
Tiếng rên rỉ yêu kiều bật ra từ cổ họng, mềm mại như lông vũ khiến thâm tâm Thiệu Phong ngứa ngáy.
Cô lắc đầu, nức nở: "Trướng...!trướng quá...!ư..."
"Kiều Kiều ngoan, em chịu được mà.
Em không muốn anh sao?"
"Hức...!muốn..." Hạ Kiều khàn giọng đáp lại, một lần nữa nỗ lực thả lỏng cơ thể.
Một lúc sau, cảm thấy đã nới lỏng đủ, Thiệu Phong liền rút hai ngón tay ra, đặt "Phong nhỏ" đang hưng phấn mãnh liệt trước hang động ẩm ướt.
Hạ Kiều chứng kiến kích thước dữ tợn kia mà hoảng hốt giật mình, rụt người lại.
"To...!to quá...!không, không vừa...!Ah..."
Động nhỏ bất ngờ bị căng ra, dị vật xâm chiếm, lấp đầy bên trong khiến Hạ Kiều run rẩy kịch liệt.
Những lời chưa nói xong đều bị nghẹn lại ở cổ họng.
Hạ Kiều ôm chặt lấy bả vai Thiệu Phong.
Khuôn mắt trở nên tái nhợt vì sự căng trướng và khó chịu dưới hạ thân.
"F*ck!" Thiệu Phong thô tục mắng một tiếng.
Vầng trán đã phủ một tầng mồ hôi mỏng lúc nào không hay.
Hắn thở hắt một hơi, cắn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của Hạ Kiều, dụ dỗ: "Kiều Kiều, thả lỏng, ngoan."
"Ưm...!hức...!trướng quá..."
Hạ Kiều lắc đầu.
Toàn thân căng thẳng khiến vách thịt phía dưới xoắn chặt, làm Thiệu Phong hít thở không thông.
Thẳng đến khi hắn khẽ rên một tiếng, cô mới giật mình, ngơ ngác nhìn hắn.
"Anh...!anh đau sao?"
"Ừ, bảo bối, em thả lỏng một chút, được không?"
Hạ Kiều gật đầu, hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng để Thiệu Phong không phải ăn đau.
Hắn hôn lên môi cô, tận lực chuyển dời sự chú ý của cô.
Cảm thấy vách thịt dần thả lỏng, Thiệu Phong động eo, nhẹ nhàng ra vào.
Lát sau, hạ thân Hạ Kiều ngứa ngáy, khó chịu.
Cô nhăn mày, ôm lấy cổ Thiệu Phong đòi hỏi: "Mạnh...!mạnh lên, em muốn..."
Thiệu Phong khẽ cười một tiếng.
Giọng nói trầm đục phát ra từ nơi cổ họng, hệt như loại rượu cao cấp khiến người ta say mê: "Bé cưng tham lam."
"Kiều Kiều, lại sinh cho anh một đứa con, được không?"
"Ưm...!được...!hức...!anh, anh động đi...".