Không bao lâu sau khi bước vào phòng tắm, Thiệu Phong một thân ướt sũng nước bước ra, không thèm nhìn sắc mặt Hạ Kiều mà đi thẳng ra khỏi phòng.
Hạ Kiều nằm trên giường như con rối gỗ bị hỏng.
Hạ thân đau mỏi, tê nhức, nhớt nhát cũng không khiến cô bận tâm.
Cô nhếch khóe miệng cười chua xót.
Nếu đã là hôn nhân không tình yêu, vậy thì cô níu giữ còn có ích gì nữa chứ?
Không sớm thì muộn, cuộc hôn nhân này cũng sẽ tan vỡ.
Hạ Kiều hạ quyết tâm, đợi sau khi bắt được kẻ lén lút bỏ thuốc vào thức ăn hãm hại cô, cô nhất định sẽ cùng Thiệu Phong ly hôn.
Coi như là giải thoát cho nhau đi...
Hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn những cảm xúc tiêu cực trong lòng, Hạ Kiều lê thân vào phòng tắm.
Toàn thân mệt lả khiến cho việc tẩy rửa cơ thể mất quá nhiều thời gian.
Chật vật hồi lâu, Hạ Kiều mới lết cái thân tàn lên giường, mí mặt nặng nề nhắm chặt, chìm vào giấc ngủ sâu.
Ở phòng bên cạnh, Thiệu Phong dựa người lên thành ban công.
Mái tóc đen ướt nước lay động trong gió đêm lành lạnh.
Đêm hôm khuya khoắt, hắn không chút do dự làm phiền người khác.
Giọng nói ngái ngủ truyền ra từ trong điện thoại.
"Chuyện gì? Không thì tôi cúp máy đây."
"Tả Kình." Thiệu Phong chậm rãi lên tiếng.
Âm thanh trầm bổng, du dương như tiếng đàn.
"Tôi muốn ly hôn."
"Ừ." Tả Kình nhàn nhạt đáp một tiếng, đang chuẩn bị cúp máy thì cả người căng cứng, trợn mắt nhìn điện thoại như nhìn thấy ma quỷ.
Anh hốt hoảng hét lớn: "Mày điên à? Mày rõ ràng còn chưa..."
"Đã kết hôn." Thiệu Phong mất kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Tả Kình.
Hắn nhíu chặt hàng lông mày kiếm, trong lòng bực bội khó chịu: "Nói tóm lại, tôi muốn ly hôn.
Ngày mai ly hôn."
Tút--
Dứt lời, Thiệu Phong thô lỗ cúp máy, không để cho Tả Kình ở đầu dây bên kia có cơ hội phản kháng.
Bỏ điện thoại vào túi quần, hắn lên giường đi ngủ.
Nhưng nằm trằn trọc hồi lâu mà vẫn chẳng ngủ được.
Trong đầu tái hiện vô số hình ảnh quyến rũ, gợi cảm của Hạ Kiều.
Tiếng rên rỉ yêu kiều.
Động nhỏ mê người ngọt nước.
Bất giác, "Phong nhỏ" trong đũng quần hắn lại thức giấc mà biểu tình.
Thiệu Phong "chậc" một tiếng, lật chăn rời giường, đi thẳng vào phòng tắm.
Hắn không nghĩ ngợi quá nhiều đến phản ứng bất thường của bản thân mà chỉ cho rằng hiệu quả của thuốc chưa hết.
Mẹ kiếp!
Hạ Kiều rốt cuộc đã hạ loại thuốc chó má gì lên người hắn?
Sáng sớm hôm sau, Hạ Kiều từ trên tầng đi xuống đã bắt gặp ánh mắt kì quái của người làm trong biệt thự.
Có thương xót, có đồng cảm, còn có cả vui sướng.
Hạ Kiều:???
Thu lại hoài nghi trong lòng, Hạ Kiều đi vào phòng ăn, đúng lúc bắt gặp Thiệu Phong đang ăn sáng.
Xảy ra loại chuyện xấu hổ như tối hôm qua, cô có chút không được tự nhiên.
Tuy rằng trên giấy tờ hợp pháp cả hai là vợ chồng, nhưng cùng nhau lăn giường thì đêm qua là lần đầu tiên.
Nâng mắt nhìn Hạ Kiều đang đứng chôn chân tại chỗ, Thiệu Phong nghiêng đầu, phất tay ra hiệu.
Quản gia rất nhanh đã đem giấy tờ đến trước mặt hắn.
Thiệu Phong gõ gõ mặt bàn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng cong cong.
Hắn là bác sĩ, ngón tay thật mẹ nó đẹp nghịch thiên!
"Ký đi."
"Ký cái gì?" Hạ Kiều phát ngốc hỏi.
"Đơn ly hôn." Âm thanh của Thiệu Phong đều đều, giống như đang nói chuyện hiển nhiên: "Hạ Kiều, chúng ta ly hôn đi."
"A?" Hạ Kiều trợn mắt, không dám tin nhìn hắn.
Người này làm sao còn ra tay nhanh hơn cả cô vậy?
Thiệu Phong lười cùng cô bàn chuyện, hắn mất kiên nhẫn nhíu mày, âm thanh đè nén đầy áp bức: "Đơn ly hôn này, cô bắt buộc phải ký.
Tôi không thể tiếp tục sống với loại đàn bà ti tiện như cô.".