Không Thể Đứng Đắn Trước Em


Náo loạn quá lớn khiến cảnh sát chú ý.

Thiệu Phong và Hạ Kiều vừa bước ra từ đồn cảnh sát đã phải vào đồn một lần nữa.

Chỉ là lần này còn có thêm Trình Ngạn.
Cảnh sát: "Vì sao lại đánh nhau?"
Thiệu Phong hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi này.

Mà Hạ Kiều cũng cảm thấy vấn đề này quá tế nhị, cho nên cũng im bặt.

Chỉ có Trình Ngạn bị đánh sưng mặt là phối hợp với cảnh sát.
Trình Ngạn tiếc thương khuôn mặt bạc tỷ của mình, cười như không cười, giọng nói nghe không ra vui buồn: "Chắc là...!tranh chấp tình cảm đi?"
Cảnh sát: "..."
Người thẩm vấn chết lặng vài giây, sau đó mới cảnh cáo rồi thả người đi.

Dù sao đây cũng là vấn đề riêng tư, cảnh sát không nên can thiệp.

Hơn nữa, người đàn ông nào đó cố ý gây tai nạn mà cấp trên còn không được phép khiển trách.

Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là có ô dù phía sau.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Hạ Kiều kéo góc áo Trình Ngạn, thấp giọng hỏi: "Anh Trình, có cần đến bệnh viện một chuyến không?"
"Đến chứ.

Dù sao cũng cần kiểm tra xem con chúng ta có bị làm sao không.

Anh nghe nói thằng bé bị chuốc thuốc mê, thật hả?"
"Anh nghe ở đâu vậy?"

"Trên mạng ấy, người ta đồn ầm lên rồi."
Hạ Kiều chậm rãi gật đầu, theo bản năng ôm chặt lấy Hạ Hoài.

Trình Ngạn thấy thế liền ngỏ ý giúp đỡ: "Để anh bế cho.

Em bế nãy giờ chắc cũng mệt rồi."
Hạ Kiều không chút do dự lập tức đưa Hạ Hoài cho Trình Ngạn.

Hành động này thể hiện rõ việc cô thân thiết và tin tưởng anh đến nhường nào.

Cho nên, cảnh tượng ân ái này lọt vào mắt Thiệu Phong trở nên xấu xí vô cùng.

Bầu không khí giữa hai người kia quá mức hài hòa, mà hắn chỉ là kẻ dư thừa.
Hắn hừ lạnh, xụ mặt: "Kiều Kiều, anh cũng bị thương."
Hạ Kiều mặc kệ Thiệu Phong, cùng với Trình Ngạn đi đến bãi đỗ xe.
Thiệu Phong gần như chết lặng tại chỗ.

Hắn suy sụp, cơ thể lảo đảo mấy lần mới đứng vững được.

Đôi mắt đen kịt gắt gao nhìn hai thân ảnh dần khuất dạng.

Hắn cắn chặt răng, cúi đầu nhìn mấy sợi tóc trong lòng bàn tay.
Vừa nãy, nhân lúc cứu Hạ Hoài, hắn đã tranh thủ lấy chúng.
Ban đầu, Thiệu Phong không có ý định dùng đến bởi vì Hạ Hoài giống như bản sao thu nhỏ của hắn, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một Trình Ngạn khiến hắn bất an.

Cho nên, hắn phải làm rõ mọi chuyện.
...
Từ bệnh viện trở về, Hạ Kiều thở dài một tiếng đầy phiền muộn.

Cô quay sang nhìn Trình Ngạn, khẽ nói: "Hôm nay liên lụy anh rồi."
Trình Ngạn gật đầu: "Đúng vậy.

Khuôn mặt vạn nàng mê của anh cũng bị thằng chồng cũ của em đập cho nát bét rồi."
Trình Ngạn vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.

Nếu không phải có Hạ Kiều ở bên cạnh, anh đã chiến một trận sống còn với Thiệu Phong rồi.
Hạ Kiều thấy Trình Ngạn còn tự luyến liền biết anh không quá để tâm chuyện này trong lòng.

Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Hoài đang ngủ say qua gương chiếu hậu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Cảm ơn anh.

Không có anh, em cũng không biết nên giải thích thế nào với hắn ta."
"Ồ, đừng cảm ơn anh.

Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà, đừng khách khí."
Hạ Kiều: "..."
Cô đương nhiên biết "người một nhà" trong lời nói của Trình Ngạn có ý gì.


Trình Ngạn không muốn làm chồng cô mà muốn làm anh rể của cô!
Không biết thằng anh trời đánh của cô dùng cách gì bẻ cong được Trình Ngạn, còn khiến Trình Ngạn chết mê chết mệt.

Không cần Hạ Tuân nói lời nào, anh cũng tự giác đến ra mắt nhà cha mẹ vợ luôn rồi.
"Mà này, thằng nhóc kia, em tính dây dưa với nó đến khi nào? Anh thấy tinh thần nó bất ổn lắm." Nhớ lại cảnh Thiệu Phong đánh mình, mỗi một lần đều ra tay hết sức ngoan độc, Trình Ngạn không khỏi rùng mình.

Anh khẽ than: "Nó giống như chó điên vậy, ai đụng đến em là lập tức lao lên cắn người."
Hạ Kiều nghe vậy thì sững sờ một lúc lâu.

Cô cười gượng một tiếng, rũ mắt.

Hàng lông mi dài che đi những cảm xúc phức tạp trong mắt cô.
Năm năm, quãng thời gian không dài cũng không ngắn.

Hạ Kiều chưa từng liên lạc với Thiệu Phong, cũng chưa từng xem tin tức hay điều tra về hắn.

Cho nên, cô không biết trong năm năm qua, hắn đã gặp phải những chuyện gì.
Về đến nhà, Hạ Kiều chào tạm biệt Trình Ngạn rồi ôm Hạ Hoài vào nhà.

Đặt con lên giường, Hạ Kiều quyết định đi tắm rồi mới xuống bếp làm cơm tối.
Đến khi xong xuôi mọi việc, trở lại phòng ngủ, Hạ Hoài đã tỉnh dậy, ngồi gật gù trên giường.
"Ra ăn cơm đi."
"Mẹ..." Hạ Hoài nghẹn ngào, hốc mắt thoáng chốc đỏ bừng.

Nó lật chăn, lao nhanh đến ôm vội lấy chân Hạ Kiều, khóc nức lên: "Hu hu...!con sợ, con sợ lắm..."
Hạ Kiều đau xót trong lòng.

Cô cúi người ôm Hạ Hoài lên, vừa bước xuống phòng bếp vừa trấn an.
"Cục cưng, đừng sợ.

Đã không sao rồi, kẻ xấu đã bị trừng trị rồi.

Còn kẻ đứng sau mọi chuyện, mẹ sẽ khiến hắn trả giá đắt."
Hạ Hoài khiếp sợ: "Mẹ...!mẹ tính làm gì?"

"Không nói cho con.

Ngoan, nín đi rồi mình cùng ăn cơm."
...
"Thiệu thiếu, trạng thái tinh thần của anh không được tốt.

Có phải anh mất khống chế không?"
Trước câu hỏi của bác sĩ, Thiệu Phong chỉ im lặng.

Hắn siết chặt bàn tay.

Hắn là bác sĩ, nhưng thần kinh của hắn lại không được ổn định.
Thiệu Phong không biết bản thân có bệnh hay không.

Nhưng hắn luôn ám ảnh việc Hạ Kiều rời bỏ hắn, lo sợ có người cướp cô đi.

Mỗi lần như vậy, hắn sẽ nóng giận đến mất khống chế bản thân, giống như hôm nay vậy.

Trong khoảnh khắc đánh Trình Ngạn, hắn đã nổi lên sát ý muốn giết người.
Đến khi bình tĩnh lại, hắn bỗng cảm thấy bất an.

Có khi nào hắn sẽ tổn thương Hạ Kiều không? Bởi vì quá lo lắng, hắn một lần nữa liên hệ bác sĩ tâm lý.

Nhưng bác sĩ bảo, hắn không có bệnh.
Cảm xúc của hắn có lẽ chính là chấp niệm.
Chấp niệm mang tên Hạ Kiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận