Thiệu Phong cắn răng, chịu đựng cơn đau nhức truyền đến từ bả vai.
Ngay khi phát hiện ra đám cháy, hắn đã liên lạc với người của mình, để họ lái trực thăng đến cứu trợ.
Trên người hắn có gắn định vị, tính toán thời gian, chắc hẳn họ đã sắp đến nơi rồi.
Thiệu Phong quyết định liều một phen.
Hắn lần nữa leo lên tầng 12, nơi vụ hỏa hoạn diễn ra ít mãnh liệt nhất.
Vào một căn phòng chưa bị lửa lớn tàn phá, hắn lấy chăn ướt bít kín khe cửa, sau đó mở tung cửa ban công.
Hắn đứng trên ban công, cúi đầu xuống liền trông thấy xe cứu hỏa và mức độ tàn phá của đám cháy.
Ngọn lửa bắt đầu từ tầng mười, sau đó lan ra các tầng lân cận.
Hiện tại đã lan khắp tầng chín rồi.
Kiều Kiều...
Thiệu Phong lẩm nhẩm tên Hạ Kiều, bàn tay vô thức siết chặt lan can.
Em nhất định phải bình an.
Tôi cũng sẽ bình an trở về.
"Nhìn kìa.
Ban công tầng 12 có người!"
Không biết là ai đột nhiên hô lên.
Đám đông bên dưới theo quán tính ngẩng đầu lên, liền trông thấy Thiệu Phong đứng dựa sát vào lan can.
Phía sau là khói lửa hung tàn.
Nhìn thấy một màn này, trái tim tất cả đều không hẹn mà cùng run lên.
Có người hô hoán.
"Ai đó lên cứu cậu ấy đi."
"Không lên được.
Lửa lớn quá.
Lính cứu hỏa chỉ có thể lên đến tầng chín thôi."
"Chẳng lẽ cứ để anh ấy chết vậy sao? Thang đâu?"
"Với không tới!"
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, tiếng trực thăng từ đâu vọng lại.
Mái tóc đen nhánh của Thiệu Phong bị thổi bay tán loạn trong gió, nổi bật vầng trán cao.
Hắn sắp được cứu, nhưng trên mặt lại không có lấy một tia kích động, nhẹ nhõm, giống như tất cả đã nằm trong dự tính của hắn.
"Thả thang dây xuống." Thiệu Phong lạnh nhạt ra lệnh.
Thang dây nhanh chóng được thả xuống.
Hắn nhảy lên lan can, nắm lấy thang dây.
Cả cơ thể rất nhanh đã lơ lửng giữa không trung.
Cúi đầu, đập vào mắt hắn là hình ảnh Hạ Kiều và đứa bé kia được lính cứu hỏa đưa ra khỏi tòa chung cư.
Lúc này, thần kinh căng chặt của Thiệu Phong mới chậm rãi buông lỏng.
Hắn thở ra một hơi nặng nề, như trút được gánh nặng.
Ý cười vụn vặt thoáng hiển hiện trong con ngươi đen kịt.
"Thiếu gia bị thương rồi.
Mau kéo thang dây đưa cậu ấy lên ngay."
...
Thiệu Phong không đến gặp Hạ Kiều mà đi đến bệnh viện, vào thẳng phòng VIP.
Dưới sự giúp đỡ của các bác sĩ chuyên nghiệp, vết thương nơi bả vai hắn xem như đã không còn vấn đề nghiêm trọng.
Nhưng mặt của hắn...!
Một vị bác sĩ kiến nghị: "Thiệu thiếu, ngày nay y học phát triển, cậu là nhân tài trong giới y học chắc chắn cũng biết đến việc cấy ghép da lên vết bỏng.
Tôi thấy chúng ta có thể thử phương pháp này."
"Không cần." Thiệu Phong lắc đầu cự tuyệt.
Cứ nghĩ đến việc trên mặt mình có da thịt của người khác, sau này Hạ Kiều lại hôn lên nơi đó, hắn đã khó chịu muốn điên lên rồi.
"Cứ như vậy là được rồi."
Năm năm trước, là Thiệu Phong hắn phụ Hạ Kiều.
Năm năm sau, hắn cuối cùng cũng nhận được quả báo rồi.
Cái giá phải trả này, đáng lắm!
Các bác sĩ thấy hắn cự tuyệt thì nhìn nhau.
Nhưng hắn là người thừa kế của nhà họ Thiệu, còn phải gặp mặt đối tác, tham dự hội nghị, không thể cứ để mặt mũi như hiện tại được.
Bác sĩ ra ngoài bàn luận, cuối cùng nghĩ đến khả năng Thiệu Phong bài xích da thịt người khác.
Mọi chuyện dường như đã sáng tỏ.
Có người lên tiếng.
"Nghe Thiệu lão gia nói đã gửi cuống rốn của Thiệu thiếu đến ngân hàng Hàn Quốc.
Bây giờ chúng ta trở về xin chỉ thị, sau đó qua Hàn Quốc lấy tế bào gốc, nuôi cấy để tạo ra da.
Sau này cậu ấy có đổi ý, chúng ta xem như có chuẩn bị từ trước."
"Ừ, ý này hay đấy.
Mau đi thôi."
...
Hạ Kiều vì hít quá nhiều khói, sau khi được cứu ra đã ngất lịm đi.
Đến khi tỉnh lại, cô đã ở trong bệnh viện, xung quanh còn có Hạ Tuân, Trình Ngạn và Hạ Hoài.
Cô miệng đắng lưỡi khô cất giọng: "Mọi người..."
"Mẹ!!!" Hạ Hoài kích động lao đến ôm chặt lấy cổ Hạ Kiều, hốc mắt đỏ hoe, ươn ướt.
Nó tuôn ra một tràng: "Mẹ, mẹ có thấy khó chịu ở đâu không? Có nhận ra con là ai không? Số mấy? Đây là số mấy hả mẹ?"
Vừa nói, Hạ Hoài vừa giơ một bàn tay lên, quơ quơ trước mặt Hạ Kiều.
Hạ Tuân thấy thế thì bất lực toàn tập, nhanh chóng tách Hạ Hoài và Hạ Kiều ra.
"Đừng làm phiền mẹ con nghỉ ngơi nữa.
Chúng ta ra ngoài thôi."
"Khoan đã..." Hạ Kiều đột ngột lên tiếng.
Hạ Tuân quay đầu, liếc mắt nhìn cô.
Hạ Kiều hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Thiệu Phong, hắn ta cứu em...! hình như bị thương rất nặng.
Anh có biết hắn ở bệnh viện nào không?"
"Ở bệnh viện này." Hạ Tuân đẩy kính, bình tĩnh đáp: "Cậu ta ở phòng VIP, đợi em khỏe lại, anh sẽ dẫn em đến đó."
Cả Hạ Kiều, Hạ Hoài và Trình Ngạn đều sửng sốt không thôi.
Phải biết, Hạ Tuân là người đứng đầu tổ chức "phản đối Hạ Kiều tiếp tục với Thiệu Phong".
Vậy mà bây giờ cậu lại...
Chẳng lẽ, sau vụ việc lần này, sự căm ghét trong lòng Hạ Tuân đã vơi đi không ít?
Ngồi ngẫm lại những gì Thiệu Phong đã làm trong suốt thời gian qua, đại não Hạ Kiều bỗng trở nên mờ mịt.
Cô nhếch khóe môi, nở nụ cười vô lực.
Thiệu Phong, tôi có nên tha thứ cho anh không?