Dương Dịch Hoài quay sang nhìn cô, thấy Trình Túc Vũ mặt cắt như không còn một giọt máu, mồ hôi trên trán cứ túa ra khiến người luôn giỏi giữ bình tĩnh như anh cũng hoảng sợ.
Anh đỡ lấy Trình Túc Vũ, để cô dựa vào ngực mình, bàn tay to lớn bất giác đưa lên, tại chỗ bàn tay Trình Túc Vũ đang ôm lấy bụng mình, anh gạt nhẹ tay cô ra, đặt tay mình lên đó dịu dàng xoa nhẹ, giọng nói của anh cũng không giấu được vẻ lo lắng hỏi cô:
"Có sao không?"
Trình Túc Vũ lắc đầu nói: "Chắc là lại đau dạ dày."
Cô có bệnh dạ dày, chuyện này cũng không phải lần đầu gặp phải, chỉ cần uống thuốc, nằm nghỉ một lúc là sẽ hết đau.
"Anh đưa em về..."
Dương Dịch Hoài mở điện thoại nhắn gì đó cho Tô Tuyết rồi mới đỡ lấy Trình Túc Vũ rời đi, chưa kịp bước ra khỏi cửa lớn, một giọng nói có vẻ khẩn trương gọi anh lại:
"Anh Dịch Hoài...!Tiệc còn chưa kết thúc mà."
Dương Dịch Hoài quay đầu, nhìn Tô Tịch Nhan không kiên nhẫn nói:
"Anh có việc...!Anh về trước đây."
***
Trên xe, sau khi uống thuốc, Trình Túc Vũ nhắm mắt ngả lưng ra ghế phụ nghỉ ngơi.
Dương Dịch Hoài bên cạnh vừa lái xe vừa trông chừng cô, thấy mi tâm của Trình Túc Vũ đã giản ra, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng hỏi:
"Đỡ hơn chưa?"
Trình Túc Vũ nghiêng đầu sang nhìn anh, thấy anh lo lắng cho mình như vậy cô cũng không muốn tiếp tục căng thẳng với anh thêm nữa, gật đầu ngoan ngoãn đáp:
"Đỡ hơn nhiều rồi!"
"Đã bảo em đừng uống nhiều rượu..." Dương Dịch Hoài nói có vẻ trách móc nhưng phần nhiều đều là quan tâm cô.
Trình Túc Vũ im lặng không nói gì, trong lòng cô thầm nghĩ còn không phải tại anh làm cô khó chịu sao? Nhưng cô không muốn nói ra.
Trình Túc Vũ đánh trống lãng sang chuyện khác hỏi anh:
"Anh rời đi như vậy...!Không sao chứ?"
"Không sao..." Dương Dịch Hoài hở hững trả lời, cũng chỉ là một bữa tiệc nhỏ, họ mời thì anh theo phép lịch sự mà tham gia, còn chuyện anh đi hay ở cũng không ai dám nói ra nói vào.
Trình Túc Vũ cũng biết vậy, chỉ là cô tìm chuyện nói để không khí giữa hai người bớt bị đóng băng như mấy lần trước thôi.
Cô nhìn Dương Dịch Hoài, cảm thấy anh không đúng lắm, nhiệt độ trong xe đang là 20°C nhưng mặt mày Dương Dịch Hoài lại đỏ lên như quả gấc chín, mồ hôi trên trán từng giọt men theo sườn mặt góc cạnh của anh chảy xuống cổ áo, Trình Túc Vũ thoáng giật mình, lo lắng hỏi:
"Dương Dịch Hoài...!Anh sốt à?"
Dương Dịch Hoài lắc đầu: "Không...!Anh chỉ cảm thấy hơi nóng..." Chính anh cũng không biết cơ thể anh làm sao lại như bị quăng vào lò nung, cả người nóng rát, cổ họng khô khốc như bị lạc đường mấy ngày trên sa mạc.
Dương Dịch Hoài cố gắng giữ lấy trạng thái tĩnh táo hết mức để về đến biệt thự Lâm Giang, về đến nơi, thần trí của Dương Dịch Hoài đã trở nên mơ hồ, thấy anh không ổn, Trình Túc Vũ bước ra khỏi xe, vòng qua ghế lái, đỡ lấy Dương Dịch Hoài, cô để anh gác tay lên vai mình, khó khăn kéo theo Dương Dịch Hoài lên lầu, đến trước cửa phòng Dương Dịch Hoài cô mới gỡ tay anh ra, phòng của cô thì ở bên cạnh, cô nhìn anh hỏi:
"Anh ổn không?"
Dương Dịch Hoài ánh mắt lúc này đã đục ngầu, khàn giọng trả lời cô: "Không...!Anh không sao?"
Thấy anh vẫn còn nói chuyện được, Trình Túc Vũ thở phào, cô bước đến trước cửa phòng mình, cánh cửa vừa mở ra, Trình Túc Vũ tính bước vào trong thì cổ tay đã bị Dương Dịch Hoài níu lấy từ phía sau, Dương Dịch Hoài dùng lực giật mạnh Trình Túc Vũ làm cho cô theo quán tính ngã vào lồng ngực anh.
Trình Túc Vũ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả người đã bị Dương Dịch Hoài xoay ngược lại, một tay anh siết chặt lấy cả người cô, một tay bóp lấy sau gáy của Trình Túc Vũ ép cô ngửa đầu hôn anh.
Trình Túc Vũ bị hôn bất ngờ, theo bản năng cô ra sức chống cự, hai tay cô đập mạnh vào lồng ngực của Dương Dịch Hoài nhưng sức anh quá lớn, chút sức như mèo cào của cô không là gì với anh.
Dương Dịch Hoài mút lấy cánh môi cô, còn dùng lưỡi quét qua một đường, nụ hôn của anh rất mạnh bạo, Trình Túc Vũ hơi sợ, cô nghiêng đầu muốn tránh đi, nhưng vừa tìm được cơ hội mở miệng thì đã bị Dương Dịch Hoài nuốt xuống bụng, chớp lấy thời cơ đó, Dương Dịch Hoài đưa lưỡi vào trong khoang miệng quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô, khiến Trình Túc Vũ muốn thở cũng không thở được, chỉ có thể bất lực tiếp nhận.
Cạch
Dương Dịch Hoài đẩy cô vào trong phòng, tiện chân đá cánh cửa phòng khoá lại, anh ép chặt Trình Túc Vũ trong lòng mình vừa hôn vừa đẩy cô về phía sau, đến lúc chân cô đụng phải mép giường mà ngã xuống anh cũng theo đó mà ngã đè lên cô.
Trình Túc Vũ bị đụng đau, theo bản năng ngậm chặt răng lại nhưng lần này lại cắn phải lưỡi của Dương Dịch Hoài.
Bị đau làm cho Dương Dịch Hoài tỉnh táo lại mấy phần.
Anh chống hai tay xuống nệm, khoá chặt Trình Túc Vũ ở giữa, ánh mắt vẫn còn mê man nhưng lại sắc bén nhìn cô, trầm giọng hỏi:
"Trình Túc Vũ...!Là em đúng không?".