Không Thể Không Động Lòng


Cốc cốc
"Tiểu Vũ...!Đến giờ đi làm rồi sao con chưa dậy?"
Mãi không nghe thấy tiếng trả lời, mẹ Dương nghĩ cô còn đang ngủ, bà đẩy cửa bước vào.
"Á..." Mẹ Dương hoảng hốt hét lên, bà đưa tay che miệng, hai mắt mở to, thần kinh bà gần như không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình là sự thật.
Trên sàn nhà, quần áo nam nữ vươn vãi, vứt loạn lên nhau.

Còn trên giường, chiếc ga trắng bao bọc hai thân ảnh một nam một nữ, cánh tay săn chắc của người đàn ông vắt ngang bờ vai mảnh khảnh của người con gái, phần mặt bị che khuất một nữa khiến bà không nhận ra đó là ai, nhưng người con gái ấy chắc chắn là Trình Túc Vũ, con gái ngoan của bà lại đang nằm gọn trong lòng người đàn ông đó.
Tiếng động lớn cũng đã kinh động đến hai người ở trên giường.


Trình Túc Vũ vừa hé mắt, cảm nhận được bản thân đang gối đầu trên lồng ngực của Dương Dịch Hoài, cô thoáng khựng người trong chốc lát, rồi lại ngồi bật dậy, kéo chăn lên che lấy ngực mình, xoay người hoảng hốt nhìn bà.
Dương Dịch Hoài cũng không khá hơn là mấy, vừa nghe thấy tiếng hét, anh đã giật mình tỉnh lại, thân thể mềm mại đang ôm trong lòng khiến anh ngầm hiểu mộng xuân đêm qua không phải giấc mơ.

Dương Dịch Hoài thở hắt ra một hơi, anh từ từ chống tay ngồi dậy, phóng tầm mắt còn hơi mơ màng vì dư âm đêm qua còn sót lại, nhưng có mấy phần sắc bén nhìn về phía mẹ mình.
Khi nhìn thấy rõ ràng mặt mũi người đàn ông trên giường Trình Túc Vũ, mẹ Dương không thể tin vào mắt mình, theo bản năng mà thốt ra nghi vấn trong lòng: "Dịch Hoài?"
Có đánh chết Tuyết Cầm, bà cũng không thể ngờ được Dương Dịch Hoài lại làm chuyện cầm thú như vậy với Trình Túc Vũ ngay trong phòng cô.

Cái thái độ thối nát hàng ngày của anh đối với cô, làm bà còn tính kiếm một mối hôn sự tốt hơn cho Trình Túc Vũ, cưỡng ép gả cô cho anh bà chỉ sợ cô chịu thiệt, như vậy bà không cách nào ăn nói được với cha mẹ đã qua đời kia của cô.
Tiếng hét lớn của bà làm cho ba Dương ở dưới lầu cũng giật mình chạy lên, nhìn thấy tình hình trước mắt, người không bị vấn đề về thần kinh cũng biết đêm qua một nam một nữ đã xảy ra chuyện gì, ông chỉ nhàn nhạt nói:
"Hai đứa thay quần áo, rồi xuống nhà ba nói chuyện."
Ba mẹ Dương vừa rời đi, cánh cửa phòng cũng được họ tiện tay đóng lại.

Vừa lúc Trình Túc Vũ cũng được thở phào, cô quay sang nhìn Dương Dịch Hoài đã thấy anh liếc cô chằm chằm.

Tự dưng bị nhìn như vậy Trình Túc Vũ có chút sợ.
"Anh..." Cô mấp máy khoé môi muốn nói gì đó, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Dương Dịch Hoài đã xuống giường, nhặt lấy quần áo của mình nhanh chóng mặc vào, khi trên người đã khôi phục dáng vẻ cao lãnh thường ngày, anh xoay người, không thèm vứt cho cô lấy một ánh mắt mà rời đi.

Khi Trình Túc Vũ xuống nhà, Dương Dịch Hoài đã ngồi sẵn ở đó, ba Dương ngồi đối diện anh, ông nhàn nhã húp từng ngụm trà, chỉ chờ cô vừa đặt mông ngồi xuống liền nghiêm nghị lên tiếng:
"Chuyện đã như vậy rồi...!Hai đứa kết hôn đi..."
Dương Dịch Hoài nhíu mày nhìn ông, trầm giọng nói: "Ba...!Con không đồng ý..."
Ba Dương đứng phắt dậy.
Chát
Một cái tát rất mạnh hạ xuống má trái của Dương Dịch Hoài, ông lạnh mặt nhìn anh, tức giận nói:
"Ba dạy con làm một thằng đàn ông vô trách nhiệm khi nào vậy?"
Dương Dịch Hoài sờ lấy má trái của mình, anh khẽ liếm môi, quét mắt nhìn Trình Túc Vũ, rồi lại nhìn ba mẹ Dương cười khẩy một tiếng.
Ba Dương bị thái độ của anh chọc cho hoả khí công tâm, ông giơ tay tính giáng thêm một bạt tai lên mặt Dương Dịch Hoài thì đã bị Trình Túc Vũ ngăn lại.
"Ba đừng mà..." Trình Túc Vũ nắm lấy cánh tay ông, cô vừa lo lắng vừa sợ hãi hét lớn.
Mẹ Dương thấy tình hình không ổn, bà cũng đứng lên nắm lấy cánh tay còn lại của ba Dương, ra sức khuyên nhủ: "Mình à đừng tức giận như vậy..."

Bà nhìn Dương Dịch Hoài, nhẹ giọng giải thích: "Dịch Hoài...!Hai đứa vốn đã có hôn ước từ lâu...!Chuyện kết hôn này chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
Dương Dịch Hoài vẫn cố chấp không chịu, anh cao giọng nói: "Đó là do hai người tự ý quyết định, con chưa từng đồng ý."
Ba Dương càng nghe càng tức giận, ông lớn tiếng quát vào mặt anh:
"Vậy chuyện ngủ với con bé là hai ông bà già này quyết định thay mày sao?"
Chuyện này Dương Dịch Hoài thật sự cứng họng, càng nghĩ anh càng tức giận, đàn ông gần 30 tuổi, vắt trên vai không biết bao nhiêu mối tình lại bị một con nhóc 22 tuổi lừa lên giường.

Anh lạnh lùng nhìn Trình Túc Vũ, cô cũng nghi hoặc nhìn anh, cô rất muốn hỏi anh lại phát điên chuyện gì nữa nhưng ba Dương đã lên tiếng trước:
"Không cần nói nữa, mọi chuyện cứ để tao với mẹ mày sắp xếp...!Mày ngoan ngoãn làm theo là được...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận