Không Thể Không Động Lòng


Nghĩ đến chuyện đêm qua, Dương Dịch Hoài lại cười như không cười nhìn Trình Túc Vũ, anh đã không muốn nhắc lại chuyện đó, cô còn cố khơi gợi ký ức giúp anh, nhưng nhớ lại hình ảnh trong nhà tắm lúc nãy, anh vẫn đủ lòng từ bi mà bỏ qua cho cô.
"Nghĩ ông đây chỉ có một chiếc xe à?" Dương Dịch Hoài kiêu ngạo nói.
"Không...!Biết anh giàu rồi..."
"Nhưng chiếc xe kia phải làm sao?" Cô hỏi.
Dương Dịch Hoài cười thầm trong lòng, ngón tay anh cọ nhẹ vào lòng bàn chân của Trình Túc Vũ, nhàn nhạt nói:
"Ai làm hư thì người đó chịu trách nhiệm..."
Trình Túc Vũ cũng biết đạo lý này, nhưng mà cô thật sự không muốn chịu trách nhiệm, ai bảo anh chọc giận cô trước, nhưng lúc này Trình Túc Vũ thật sự hết sức rồi, cô không chịu được thêm đợt tấn công nào của Dương Dịch Hoài nữa nên chỉ có thể xuống nước, giả nghèo trước mặt anh.
Cô sầm mặt, buồn bã nói: "Tôi còn đang thử việc...!Lương đã thấp, lại còn bị anh trừ lương nữa...!Anh không nhớ à?"
Ngoài ngang bướng, hung hăng ra thì Trình Túc Vũ còn diễn kịch rất dỡ, Dương Dịch Hoài nhìn thấy cái nét giả vờ đáng thương của cô không nhịn được nhếch miệng cười, đáy mắt anh đầy vẻ trào phúng nhìn cô hỏi:

"Đáng thương vậy sao?"
Trình Túc Vũ đưa cặp mắt như nai con vô tội nhìn anh, gật đầu lia lịa tưởng rằng đã nhìn thấy hi vọng thoát tội trước mắt, nhưng Dương Dịch Hoài lại nhìn cô lạnh lùng nhả ra từng chữ:
"Tiền sửa xe bao nhiêu tiền tôi sẽ báo cô sau..."
"Dương Dịch Hoài..." Đã làm tới bộ dạng bán thảm như vậy mà người đàn ông chó má này vẫn không động lòng,
Trình Túc Vũ thẹn quá hóá giận, vươn chân đá vào người Dương Dịch Hoài.
Đột nhiên Dương Dịch Hoài phát hiện trêu Trình Túc Vũ rất thú vị, anh cười cười, để cô đạp mấy cái cho hả giận mới bắt lấy cổ chân Trình Túc Vũ kéo lại phía mình để cả phần thân dưới của cô gác qua đùi anh, hai tay thuận thế nhắm ngay eo của Trình Túc Vũ cọ nhẹ vào đó.
"Haha...!Nhột...!Dương Dịch Hoài...!Nhột..."
"Sao hả? Có trả tiền không?"
"Không...!Tôi nghèo lắm..."
Reng...!Reng..
Trong lúc hai người còn đang giỡn hớt với nhau, thì màn hình điện thoại của Dương Dịch Hoài lại sáng lên.

Tên hiển thị trên màn hình chỉ có một chữ "Mẹ" cũng đủ để khiến cho cả hai giật mình khựng người lại.
Trình Túc Vũ nghiêng đầu, ra hiệu cho anh nghe điện thoại.

Cả hai ngồi sát nhau, Dương Dịch Hoài một tay giữ lấy đầu gối của Trình Túc Vũ đang đặt ngang trước ngực mình, vươn người lấy điện thoại trên bàn, kéo biểu tượng màu xanh lá lên trên, đưa lên tai nghe:

"Alo...!Có chuyện gì không mẹ?" Anh vừa nói, vừa kéo Trình Túc Vũ lại gần giữ chặt cô trong lồng ngực mình, ngón tay không yên phận chơi đùa với những lọn tóc màu hạt dẻ mềm mại.
Ở đầu dây bên kia, mẹ Dương nói với giọng đầy lo lắng:
"Dịch Hoài..

Hôm qua có phải Tiểu Vũ ở công ty gặp chuyện gì không vui không? Cả đêm con bé không về, lúc chiều có nhắn với mẹ ở lại nhà của Nghiên Nghiên một đêm...!Nhưng mẹ vẫn lo lắm."
Dương Dịch Hoài còn tưởng là chuyện gì, hóá ra là chuyện con gái nhỏ của ba mẹ theo trai không về nhà, nhưng dù sao cũng là con trai của ba mẹ nên vô cùng uy tín, anh hắng giọng nói:
"Không có gì đâu mẹ...!Hôm qua sinh nhật của Tiểu Uyên, nên em ấy muốn ở đó chơi với cháu thôi."
Bên kia mẹ Dương nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy à...!Vậy thì mẹ yên tâm rồi."
Trình Túc Vũ nghe thấy trong cuộc trò chuyện nhắc đến mình, cô ngẫng đầu tò mò nhìn Dương Dịch Hoài.
Không biết Dương Dịch Hoài bị ai nhập, anh cúi đầu hôn "chụt" một cái lên đôi môi anh đào của Trình Túc Vũ làm cô bất ngờ đến ngây người, đờ đẫn nhìn anh.
Thấy dáng vẻ này của cô, Dương Dịch Hoài lại chỉ mong ngắt điện thoại nhanh chóng rồi đè cô ra hôn đến khi cánh môi Trình Túc Vũ đỏ lên như nhuốm máu anh mới vừa lòng hả dạ.
Dương Dịch Hoài vội vàng nói: "Nếu không có chuyện gì nữa thì con cúp máy đây..."

"Còn...!Còn..." Mẹ Dương ở bên kia nói với giọng gấp gáp.
Tiếp đó, bà hơi hạ giọng nói: "Dịch Hoài...!Hôm nay con đưa Tiểu Vũ đi chọn nhẫn cưới đi..."
"..." Dương Dịch Hoài thoáng khựng người, nhìn chẳm chăm Trình Túc Vũ trong lòng mình.

Trình Túc Vũ lại không hiểu chuyện gì, thấy anh nhìn mình cô cũng chỉ biết mở to mắt nhìn lại.
Thấy đầu dây bên kia đột nhiên im lìm, mẹ Dương thở dài, bà thận trọng khuyên bảo:
"Những cái khác ba mẹ có thể thay bọn con chuẩn bị, nhưng nhẫn cưới vẫn là hai đứa tự lựa chọn vẫn tốt hơn..."
Bà cứ tưởng thằng con trai ngỗ ngược của mình sẽ làm ầm lên rồi cúp máy ngang với bà nhưng Dương Dịch Hoài ở đầu dây bên kia lại chỉ thấp giọng trả lời: "Con biết rồi..." Khiến cho Tuyết Cầm nghi ngờ mình đang gọi lộn số cho ai đó chứ không phải Dương Dịch Hoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận