Không Thể Không Động Lòng


Trình Túc Vũ liếc Dương Dịch Hoài một cái, ánh mắt sắc như dao bén, cô không nói lời nào quay mặt đi chỗ khác cũng không muốn nhận lấy chiếc khăn tắm từ trong tay anh, Dương Dịch Hoài đây là sợ cô ăn vạ anh, lời nói chẳng khác nào mấy tên tra nam điển hình trong tiểu thuyết mà cô từng đọc.
Chiếc khăn đưa tới vẫn nguyên vẹn nằm trên tay Dương Dịch Hoài, anh nhìn cô bất lực thở hắt ra một hơi, chuyện hôm nay đúng là anh đã đi quá giới hạn.
Dương Dịch Hoài đi đến gần Trình Túc Vũ, nhẹ nhàng kéo cả người cô lên, không nhanh không chậm quấn chiếc khăn tắm ban nãy quanh người cô, cả người Trình Túc Vũ lúc này đều ướt sũng, những lọn tóc dính trên gương mặt cô chốc chốc cứ tí tách rơi xuống vài giọt nước lạnh ngắt, khuôn mặt cô trắng bệch vì lạnh, cách một lớp khăn Dương Dịch Hoài cũng có thể cảm nhận được cô đang run lên, bất giác Dương Dịch Hoài lại vòng tay ôm lấy eo cô nép gần lại người mình, thấy cô cứ trân trân nhìn anh chằm chằm, cảm giác uất ức không hề nhẹ này khiến Dương Dịch Hoài có chút chột dạ, anh thở dài, nhỏ giọng nói:
"Là anh sai, anh nhận lỗi với em được chưa?"

***
Sáng hôm sau, khi thức dậy Trình Túc Vũ cứ ngồi ngơ ngẫn trên giường cả tiếng đồng hồ, cô thậm chí không thể hiểu được vì sao đêm qua mình lại tha cho Dương Dịch Hoài dễ dàng như vậy? Người ta nhận sai, cô liền gật đầu, ngoan ngoãn như một con cún con, lúc này nhớ lại bộ dạng dễ dãi của mình, Trình Túc Vũ hận không thể đâm đầu vào tường cho khôn ra.
Cô đưa tay sờ lên đôi môi có chút bỏng rát của mình, nhớ lại cảm giác khi môi anh chạm vào môi cô, môi Dương Dịch Hoài rất lạnh, nhưng đầu lưỡi lại ấm nóng, khi anh hôn sâu, Trình Túc Vũ tưởng tượng như anh muốn nuốt cả cô vào trong bụng, hai má bất giác ửng đỏ lên, Trình Túc Vũ cười ngây ngốc, vùi mặt vào gối đầu, đôi chân không yên phận liên tục đạp mạnh xuống giường.
Trình Túc Vũ cứ nghĩ đêm hôm qua đã là khởi đầu mới cho cả hai người, Dương Dịch Hoài vậy mà lại chủ động hôn cô, còn hôn đến điên cuồng như vậy.

Nhưng sáng hôm nay, hiện thực đã vả vào mặt Trình Túc Vũ một lần nữa, Dương Dịch Hoài đến công ty từ sớm, cũng không đợi Trình Túc Vũ, cô phải tự bắt taxi đi làm, bước vào phòng làm việc đưa tài liệu cho anh, Dương Dịch Hoài cũng không ngước mắt nhìn cô lấy một lần, Trình Túc Vũ tự nghĩ, những chuyện đêm qua có khi nào là cô mơ không? Nhưng mấy cái vết đỏ đỏ trên cổ cô chân thực như vậy mà, sao là mơ được chứ? Mọi chuyện chỉ có thể có một câu trả lời...!Dương Dịch Hoài là một tên tra nam chính hiệu, ăn gọn gàng, chùi mép cũng rất kĩ càng.
Từ lúc Trình Túc Vũ bước vào văn phòng, Dương Dịch Hoài liền thấy căng thẳng, nhưng vẫn giữ trạng thái trầm tĩnh, ảm đạm như thường ngày, chỉ cần không nhìn vào mắt cô, chút cảm giác tội lỗi của anh sẽ dần dần biết mất theo thời gian.

Trình Túc Vũ nheo mắt nhìn anh hồi lâu, cô biết đây là nơi làm việc không thể ầm ĩ nên cũng ép xuống một cỗ ấm ức trong lòng, xoay người ra khỏi phòng làm việc.

"Tiểu Vũ...!Em đến công ty làm việc rồi à?" Trình Túc Vũ còn chưa kịp đóng cửa phòng làm việc lại cho Dương Dịch Hoài thì phía sau lưng cô một giọng nam trầm thấp quen thuộc đã gọi với tới.
Trình Túc Vũ xoay người nhìn lại, Diệp Thành đã đi đến trước mặt cô, trên tay anh còn cầm theo một túi đồ, khuôn mặt lạnh lùng lại treo lên một nụ cười gượng gạo đưa chiếc túi qua cho cô:
"Đồ ăn sáng...!Cho em."
Trình Túc Vũ nhếch miệng cười một cái, hai mắt long lanh có mấy phần tinh nghịch, cười cười hỏi anh:
"Muốn lấy lòng em à?"
"Ừm..." Diệp Thành hơi ngượng, gãi đầu đáp.

Toàn bộ một màn này đã lọt vào tầm mắt của Dương Dịch Hoài, nhưng anh lại không có động thái gì, môi mỏng nhếch lên, đáy mắt ngập tràn cảm giác khinh bỉ Diệp Thành.
Trình Túc Vũ cũng rất khó xử khi nhận đồ của Diệp Thành, nhưng người ta cứ dúi vào tay cô, khiến cô không thể nào từ chối, liếc mắt nhìn về phía Dương Dịch Hoài ở đằng xa, vẫn dáng vẻ lạnh lùng, đến vứt cho cô một ánh mắt cũng không cho này khiến Trình Túc Vũ cảm thấy hụt hẫng, phải chi người mua đồ ăn sáng cho cô là anh.
Diệp Thành bước vào văn phòng của Dương Dịch Hoài, anh ngồi trên ghế sofa, tùy tiện gác chân lên bàn, liếc Dương Dịch Hoài một cái, vẻ mặt chán ghét nói:
"Mày đang khinh bỉ tao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận