Không Thể Không Là Em

Quý Vân Khai cầm hộp cháo gà đi trên hành lang nối giữa tòa nhà phòng bệnh và nơi khám bệnh ở bệnh viện, nhớ đến ánh mắt màu xanh lá cây của Giang Phỉ lúc sáng, anh liền thấy buồn cười.

"Tôi đã ăn cháo trắng hai ngày rồi, bữa sau tôi không muốn nhìn thấy cháo trắng nữa, bằng không..." Cô nói đến đây thì dừng, chiếc thìa bạc trong tay đã bị bẻ cong.

Quý Vân Khai rùng mình, sau khi hỏi bác sĩ, tự đến nhà hàng đốc thúc đầu bếp làm một nồi cháo gà loãng, phối hợp thêm một vài món khai vị, hào hứng đến bệnh viện tranh công.

"A Khai!" Sau lưng có ai đó gọi anh, anh xoay lại liền bắt gặp người anh rể Ngôn Bá Ước đang đi về phía mình, hai đầu mày nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra, thay bằng nụ cười cợt nhả ngày thường.

"Ơ, anh rể! Anh làm gì ở bệnh viện vậy? Có chỗ nào không khỏe à?" Quý Vân Khai cười hì hì hỏi, sâu trong mắt lại cất giấu vẻ mất kiên nhẫn cực kỳ.

Ngôn Bá Ước nở nụ cười như tắm gió xuân, trong ánh ngập tràn sự yêu thương, ngữ điệu có chút bất đắc dĩ: "Không phải anh, là chị em, có hơi cảm mạo. Ở nhà không có thuốc nên anh đến đây lấy, bằng không cô ấy thế nào em biết rồi, chắc chắn chết cũng phải cố gượng cho bằng."

Thật là một người chồng tốt!

Quý Vân Khai nín nhịn nụ cười lạnh sắp bật ra, dáng vẻ này, dù là ai thấy cũng sẽ có cảm giác Quý Tĩnh được gả cho một người đàn ông tốt! Nhưng thực tế thì sao? Hôn nhân như người ta uống nước, nóng lạnh thế nào chỉ tự bản thân biết. Bộ dạng dối trá trước mặt này thật khiến người ta buồn nôn. Có phải trước kia anh ta cũng trưng ra bộ mặt này để lừa gạt người con gái ấy?

Ngôn Bá Ước cảm giác ánh mắt Quý Vân Khai trở nên lạnh lẽo, trong lòng ngạc nhiên, liếc về hộp thức ăn trong tay anh, cười cười hỏi: "Em tới thăm bạn à?"


"Vâng, là bạn gái em!" Quý Vân Khai nhướng mày, "Thức ăn ở bệnh viện ăn không quen, cô ấy lại kén chọn nên em đành tự mình bảo người ta làm."

Ngôn Bá Ước cười gật đầu, nói: "Chu đáo như thế, xem ra lần này nghiêm túc hả?" Cậu em vợ này bừa bãi vô cùng, đôi khi ban đêm thấy mặt không nhất định sẽ thức dậy vào hôm sau, may là làm việc ở tòa án nên đã thu liễm rất nhiều. Dù vậy cũng chỉ được mấy bữa là trở lại như cũ. Bây giờ phí tâm lấy lòng một cô gái, người Quý gia đã phải đốt hương cảm tạ rồi.

Quý Vân Khai tùy tiện nói: "Tất nhiên là nghiêm túc, hay anh rể cũng đi cùng em gặp cô ấy đi?"

Ngôn Bá Ước sững sờ: "Việc này... hình như không được tốt lắm?"

"Không sao, để em giữ cửa cho!" Quý Vân Khai vừa nói vừa ôm vai anh ta đẩy vào thang máy.

Ngôn Bá Ước chỉ phải đi theo, cảm thấy khó hiểu, hành vi cậu em vợ hôm nay thật khác thường. Có điều anh ta nhanh chóng an ủi bản thân, người rơi vào bể tình khó tránh khỏi bất bình thường, giống như bản thân năm đó. Anh ta chấn động, trái tim nhói đau. Cũng may anh ta đứng phía sau lưng Quý Vân Khai nên không ai phát hiện ra sự dị thường của anh ta.

Nhưng khi đến phòng bệnh, trên giường lại trống không. Quý Vân Khai bỏ hộp đựng thức ăn xuống, mở ngăn tủ, quần áo thay bên trong cũng không có. Anh cẩn thận quan sát, đồ đạc của Giang Phỉ cũng không thấy đâu, gọi một y tá đến thì biết sau khi Giang Phỉ truyền dịch xong đã rời khỏi bệnh viện.

"Các cô sao có thể để cô ấy xuất viện?" Quý Vân Khai chất vấn.


Cô y tá vô tội nói: "Bác sĩ đến kiểm tra, bệnh tình của cô Giang đã ổn định, không cần phải nằm viện nữa, chỉ cần chú ý một chúc về ăn uống là được."

Quý Vân Khai im lặng, Ngôn Bá Ước cười cười xấu hổ, nói: "Nếu người ta đã xuất viện, hôm khác hãy hẹn ngày nào đó chính thức gặp mặt đi?"

Quý Vân Khai nhìn anh ta, đột nhiên cười nói: "Được chứ, anh rể này, anh về trước đi, đừng để chị đợi lâu." Ngôn Bá Ước gật đầu rời đi, Quý Vân Khai nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta, chậm rãi thu hồi nụ cười.

Chẳng lẽ, thật sự là ý trời?

Giang Phỉ ăn sạch đồ ăn gọi bên ngoài, thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng không cần phải chịu độc hại của Quý Vân Khai nữa rồi! Nghĩ đến Quý Vân Khai cô liền nhíu mày, cũng không biết từ đâu xuất hiện, thình lình xông vào cuộc sống của cô. Hai ngày qua ở bệnh viện, anh ta thật sự một bước không rời, ngay cả y tá cũng mở miệng gọi "bạn trai cô".

Thật may cô được xuất viện sớm, nếu không, thật sự sẽ bị Quý Vân Khai mặt dạn mày dày giữ lại! Chẳng qua hai người bạn của anh không tệ, Trần Dương và chú Vinh, Đúng rồi, mình đã quên đưa số điện thoại của tiểu Cầm cho Trần Dương! Trước tiên phải gọi cho tiểu Cầm, hỏi ý kiến cô ấy đã. Tiểu Cầm nghe giới thiệu về anh lính, lập tức đồng ý, còn nói: "Chị Phỉ, hay chị đưa số điện thoại của anh ấy cho em, em trực tiếp liên lạc là được rồi."

Giang Phỉ không ngờ cô ấy chủ động thế, nhưng không ai là không có cơ hội được nắm lấy hạnh phúc, cô liền đưa số điện thoại của Trần Dương cho cô ấy, cũng nói: "Họ có quy định, sau chín giờ tối mới có thể liên lạc."

"Em biết rồi, chị Phỉ, cám ơn chị nhé!" Tiểu Cầm mừng khấp khởi đồng ý, ngoảnh lại đã gửi tin nhắn cho Trần Dương, tốc độ cực nhanh làm Giang Phỉ líu lưỡi.


Giải quyết chuyện này, còn một chuyện quan trọng hơn.

Giang Phỉ đứng trên cân điện tử, hai ngày giảm đi 1,5 kg, Đào Nhiên mà biết sẽ hâm mộ chết! Chẳng qua, sắc mặt hơi vàng, nếu đi gặp anh trai thì cần phải trang điểm để che giấu.

Chỉnh trang cho giống ngày thường, cô mới lái xe đến công ty.

"Chị Phỉ tới rồi, tổng giám đốc Giang đang bàn công chuyện, xin chị chờ một chút được không?" Từ sau khi Tiểu Phác mật báo, trông thấy Giang Phỉ liền lo sợ.

Giang Phỉ gật đầu mỉm cười, ngồi xuống sô pha bên cạnh, Tiểu Phác vội vàng pha cà phê theo sở thích của cô.

Giang Vũ Thần xử lý xong chuyện, Giang Phỉ bưng cà phê ngồi xuống trước mặt anh hỏi: "Có chuyện gì quan trọng thế anh?" Giang Vũ Thần nhìn em gái, không trả lời mà hỏi: "Gần đây em và vị thẩm phán kia qua lại rất gần gũi?"

Giang Phỉ nhíu mày không được tự nhiên, theo cô, anh cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi quan tâm cô quá. Có điều... cô lại không có cách nào cả, ai bảo cô có tiền xử chứ! Cô miễn cưỡng cười nói: "Anh không phải lo, em và anh ta chỉ là bạn bè bình thường."

Giang Vũ Thần cũng không có bị thuyết phục, sắc mặt ngưng trọng nói: "Nếu là người khác, anh sẽ không can thiệp. Lúc trước có tay cảnh sát theo đuổi em, anh cũng không phải là không biết. Nhưng còn người này, anh hi vọng hai người ngay cả bạn bè bình thường cũng không phải."

Giang Phỉ kinh ngạc, một lát sau hỏi: "Anh ta có vấn đề gì sao?" Nhất định là có vấn đề, lại là vấn đề không nhỏ, nếu không anh sẽ không như thế.


Giang Vũ Thần nhìn chằm chằm cô rất lâu, mới từ trong ngăn kéo lấy ra một túi tài liệu, đưa tới trước mặt cô: "Mở ra xem đi, hi vọng em đã chuẩn bị tâm lý."

Mười phút sau, Giang Phỉ ra khỏi văn phòng, Tiểu Phác chưa bao giờ trông thấy sắc mặt cô khó coi đến thế, lập tức nơm nớp lo sợ. Nhưng Giang Phỉ không thèm nhìn đến cô ấy, đi thẳng xuống lầu.

Quý Vân Khai đứng dưới nhà Giang Phỉ rất lâu mới thấy xe cô về, đợi cô xuống xe liền đi qua, lo lắng nói: "Sao cô đã xuất viện rồi? Gọi điện cô cũng không nghe..." Anh chợt dừng lại, phát hiện Giang Phỉ đang lạnh lùng nhìn anh

Trong ánh mắt đó không có nhiệt độ, dường như ẩn chứa cả mùa đông, xen lẫn băng sương, như một thanh kiếm sắc bắn về phía anh.

"Cô làm sao vậy?"

Giang Phỉ không nói một lời đi lướt qua anh, giống như đi qua một con bộ làm người ta vô cùng chán ghét.

Quý Vân Khai kéo tay cô lại, đang định mở miệng nói, Giang Phỉ hất ra, hai tay đẩy mạnh, đập vào ngực anh. Anh lập tức cảm thấy ngực đau nhức, lực đẩy mạnh mẽ khiến anh lảo đảo lùi về sau.

Giang Phỉ chỉ vào anh, cố cắn răng, hung dữ bật ra mấy chữ: "Cách, xa, tôi, ra!"

Ánh mắt cô đã không còn lạnh nữa, chẳng qua đã hóa thành thù hận, như một lưỡi đao dính độc, không chút lưu tình chém vào máu thịt anh.

Quý Vân Khai ôm ngực, giương mắt mà nhìn Giang Phỉ vào nhà, đến cơn đau cũng quên, ngay cả... hít thở cũng quên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận