Không Thể Không Là Em

Nữu Thúy Ti không ngờ Giang Đại Đạo lại chủ động hẹn bà, hai người gặp nhau ở quán cà phê trong ngõ tại một khu vực cũ kỹ hẻo lánh, ngồi ở vị trí khuất nhất, tự khuấy cà phê của riêng mình, cách hai mươi năm mới gặp lại, ngồi đối diện nhau không nói gì.

Cuối cùng, vẫn là Nữu Thúy Ti phá vỡ sự yên lặng, mỉm cười hỏi: “Mấy năm qua ông có khỏe không?”

Lời mở đầu bình thường không có gì lạ, thích hợp mỗi khi ôn lại chuyện cũ, chỉ tiếc, trên người của họ hôm nay mang theo đủ loại băn khoăn, không ai nghĩ tới việc ôn chuyện cũ, chỉ là những cảm thán thổn thức.

Giang Đại Đạo vẫn đắm chìm trong hồi ức, đối với người phụ nữ này, khi bà bỏ đi, ông có hận. Nhưng người phụ nữ từng xinh đẹp trước mắt giờ không còn đến ba tháng, điều ông có thể nghĩ đến chỉ là những điều tốt của bà. Dù nói thế nào, ban đầu bà đã không chùn bước đi theo ông, còn sinh cho ông một đứa con gái.

Thở dài một hơi, Giang Đại Đạo nhìn người vợ trước, nói: “Mấy năm trước quả thật có chút không thuận lợi, mấy năm nay thì đã rất khá, con trai hiếu thảo, con gái ngoan ngoãn, sự phát triển của Giang thị cũng không tồi. Tôi đã xin nghỉ hưu sớm, bây giờ đang giúp đỡ mấy ông cụ bà cụ!” Cuối cùng, ông tự nhiên muốn hỏi một câu: “Còn bà? Có khỏe không?”

Thực ra ông biết mấy chục năm trước bà sống thế nào, trong tư liệu Giang Vũ Thần điều tra viết rất rõ ràng rành mạch. Ban đầu khi vừa rời bỏ ông, bà phải sống một cuộc sống khổ cực, nhưng bà là một người phụ nữ có thủ đoạn có dã tâm, sau này trăn trở đi theo một nhà đầu tư người Hoa về nước, di dân sang Australia, mấy năm nay luôn giúp chồng bà xử lý việc làm ăn, chồng bà và người vợ trước đã có hai đứa con trai, cho nên bà cũng không sinh đẻ.

Năm trước chồng bà mất, bà kiện tụng với hai người con riêng, cuối cùng chiếm được tài sản làm ăn lớn lao, hai người con riêng chỉ có thể sống dựa vào sự bố thí của bà. Ai ngờ, trời nổi cơn dông, cuối năm ngoái đi kiểm tra ra bệnh ung thư, vừa phát hiện đã là thời kì cuối.

Bà không muốn trị bệnh bằng hoá chất, đến nay chỉ dựa vào thuốc giảm đau và thuốc kháng ung thư duy trì tính mạng.

Nhưng bà vẫn cười rực rỡ trước mặt ông: “Tốt lắm! Lần này về chính là muốn cùng ông ôn chuyện cũ, nhân tiện thăm con gái.”

Giang Đại Đạo nhìn chằm chằm bà, đến mức khiến bà sợ hãi, ông bỗng thở dài, nói rằng: “Đừng gắng gượng nữa, tôi biết cả rồi.”

Cả người Nữu Thúy Ti cứng đờ, nụ cười trở nên ảm đạm, khẽ hỏi: “Quý Vân Khai nói cho ông ư?”


Giang Đại Đạo hừ một tiếng: “Chuyện tôi muốn biết, không cần đến những người khác.” Ông thấy Nữu Thúy Ti trầm mặc không nói gì, giọng điệu chậm lại: “Có thời gian thì về nhà ngồi một chút, gặp con trai bà, tuy bà với nó không có tình cảm mẹ con, nhưng nó rất kính trọng bà.”

Nói đến điều này, Nữu Thúy Ti tự nhiên hiểu, nghe giọng điệu của Quý Vân Khai, Giang Vũ Thần dường như còn đáng sợ hơn Giang Đại Đạo năm đó. Bà cười gượng gạo, “Tôi cũng muốn về lắm! Cũng không biết các ông có chào đón tôi không.”

Giang Đại Đạo dừng lại, cúi đầu, lại khuấy cà phê. Nữu Thúy Ti nhìn bộ dạng này của ông thì biết, thái độ của ông không sao cả, mấu chốt chính là Giang Phỉ, bà biết ông yêu thương Phỉ Nhi thế nào, cho nên mới hận chính mình!

“Phỉ Nhi nó...”

“Bà đừng nhắc tới Phỉ Nhi, bà nhắc tới nó tôi liền bực bội!” Giang Đại Đạo đột nhiên tức giận, đặt mạnh cái thìa lên đĩa, “Năm đó bà không nói tiếng nào bỏ đi, Phỉ Nhi ở nhà đỏ mắt chờ mong bà quay về! Suốt ba ngày không chịu ăn không chịu ngủ, sau đấy còn bệnh nặng một hồi! Con búp bê vải bà mua cho nó, nó không nỡ vứt, mấy năm nay chuyển nhà bao nhiêu lần, nó cũng không chịu vứt! Còn giấu hình bà trong đó, giấu không cho tôi biết, chỉ sợ tôi không vui!”

Nữu Thúy Ti cắn môi không để mình khóc, nhưng nước mắt lại không nghe theo sai khiến chảy dài trên má. Giang Đại Đạo vừa đau lòng vừa tức tối, phát tiết tất cả ra ngoài: “Sự trưởng thành của Phỉ Nhi bà bỏ lỡ thế nào bà rõ ràng! Kể cả năm năm trước, nó bị người ta lừa gạt tình cảm, tôi bị đưa vào tù, còn những người anh em đi theo tôi, toàn bộ nhà họ Giang... Nó chịu đả kích liên tiếp, suýt nữa không sống nổi, nếu không phải có người cứu, bà cho rằng lần này bà về có thể gặp được con gái ư? Đã sớm là người trời vĩnh viễn xa cách!”

Những điều này... Quý Vân Khai cũng không có nói với Nữu Thúy Ti, bà khiếp sợ mà hối hận, lập tức khóc không thành tiếng, cơ hồ hôn mê bất tỉnh.

Sau khi Giang Đại Đạo phát tiết mới phát giác bà không bình thường, vội gọi lái xe vào đưa bà đến bệnh viện, Nữu Thúy Ti lại níu cánh tay ông, yếu ớt nói: “Không đến bệnh viện... Đưa tôi về khách sạn, tôi có thuốc.” Bà kiên trì như thế, Giang Đại Đạo đành phải đưa bà về khách sạn, hoá ra bà ở Nữu Phỉ, lập tức cảm thấy chuyện cũ như mây khói.

Giang Đại Đạo thích con gái, mà Nữu Thúy Ti thích con trai, lúc mang thai, hai người bàn luận, sinh con gái thì đặt tên Giang Phỉ, sinh con trai thì đặt tên Nữu Phỉ. Về sau sinh con gái, chính là Giang Phỉ, hai người còn muốn sinh con trai, nhưng vẫn không mang thai. Sau đó, Nữu Thúy Ti bỏ đi. Lại tiếp đó, xây dựng thành công khách sạn, Giang Đại Đạo không biết sao nhớ về chuyện cũ, đặt tên khách sạn là Nữu Phỉ.

Giang Đại Đạo ôm Nữu Thúy Ti tránh khỏi đám người đi theo lối đi VIP về phòng, đưa thuốc cho bà uống, nghỉ ngơi hơn chục phút, Nữu Thúy Ti mới hòa hoãn lại.


“Cám ơn”, Nữu Thúy Ti tựa vào đầu giường nói.

Cổ họng Giang Đại Đạo nặng trĩu, quay đầu đi chỗ khác, nói: “Không cần.” Tục ngữ nói: Một ngày làm vợ chồng thì trăm ngày sau vẫn còn tình nghĩa, huống chi họ từng là vợ chồng tám năm, còn có một đứa con gái chung dòng máu. Nếu Nữu Thúy Ti chết trước mặt ông, ông nhất định sẽ không tốt.

Nữu Thúy Ti nhìn hai bên mai Giang Đại Đạo đã xuất hiện tóc bạc, nước mắt lại doanh tròng.

Buổi tối Giang Phỉ về nhà, chỉ có Giang Vũ Thần, liền hỏi: “Bố đâu anh?”

Giang Vũ Thần nhìn cô, nhớ lời dặn của Giang Đại Đạo, nói: “Hẹn mấy người bạn già đi ăn cơm, bảo chúng ta không cần chờ ông ấy, cứ ăn trước đi!”

Giang Phỉ ăn không ngon, từ khi biết Nữu Thúy Ti không sống được mấy tháng, tinh thần cô đã lơ lửng. Ngoài miệng cô nói gay gắt thế nào, thật sự khi người trời xa cách vĩnh viễn, vẫn có chút không chấp nhận nổi.

Quý Vân Khai nói cô nói năng chua ngoa mà trái tim đậu phụ, cô chẳng muốn tranh cãi với anh, về thẳng nhả. Thừa dịp bố không ở đây, cô hỏi anh trai: “Điều tra thế nào rồi?”

Giang Vũ Thần mặt không thay đổi nói: “Bên Australia còn chưa có tin tức, khi có tài liệu anh sẽ nói cho em biết.” Bố đã dặn, chuyện của Nữu Thúy Ti cứ giấu trước, tình cảm của Giang Phỉ với mẹ ruột có chút phức tạp, là hận hay là yêu? Không ai rõ cả, cho nên phản ứng sau khi Giang Phỉ biết Nữu Thúy Ti bị bệnh, không ai dám đoán trước.

Chẳng biết tại sao, Giang Phỉ nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Biết đâu, Nữu Thúy Ti chỉ đang gạt Quý Vân Khai, vì để cô đi gặp bà ấy!


Người nhẫn tâm như thế, sao có thể nói không sống nổi là không sống nổi chứ!

Giang Phỉ qua đêm ở nhà, sáng hôm sau Quý Vân Khai mặt dày đến đây, còn chuyển hết vật dụng hàng ngày của cô lên xe. May mà Giang Vũ Thần đã sớm ra khỏi nhà, bằng không anh lại đánh người.

Giang Phỉ im lặng nhìn anh loay hoay, đến khi dọn xong lại hỏi cô: “Đã ăn sáng chưa? Anh dẫn em đi ăn nhé!” Sau khi Giang Phỉ tỏ vẻ mình đã ăn, Quý Vân Khai lại nói: “Vậy thì đi ăn với anh! Anh mới phát hiện ra một nơi làm bánh bao rất ngon.”

Hóa ra cái nơi làm bánh bao rất ngon ấy chính là nhà hàng ăn sáng của Nữu Phỉ.

Giang Phỉ liếc nhìn anh, Quý Vân Khai cười hì hì cắn bánh bao.

Quả nhiên anh có âm mưu!

Khi Giang Phỉ trông thấy Nữu Thúy Ti bước vào nhà hàng liền có suy nghĩ đấy.

Nhà hàng ăn sáng lớn như thế, Nữu Thúy Ti liếc mắt liền thấy được hai người họ, có hơi giật mình. Sau phút sững sờ, bà gật đầu mỉm cười với họ.

Giang Phỉ cảm thấy sắc mặt bà không tốt như mấy hôm trước, hình như có chút tiều tụy, do không ngủ được ngon ư?

Nhưng đây là Nữu Phỉ! Là khách sạn có chất lượng giấc ngủ tốt nhất!

Sắc mặt Giang Phỉ bỗng nhiên khó đoán.

Nơi này là Nữu Phỉ, tuy bố không hay đến nhưng nếu gặp nhau ở đây... Cô thình lình đứng dậy, bước về phía Nữu Thúy Ti.


“Tại sao lại ở đây?” Giọng điệu Giang Phỉ không tốt, “Đừng nói với tôi bà không biết đây là khách sạn của Giang thị, rốt cuộc bà đang mưu tính chuyện gì!”, nói xong cô cười nhạt, “Bà muốn tình cờ gặp bố ở đây ư? Đừng tưởng bố sẽ tha thứ cho bà, người phụ nữ sợ chết vứt bỏ chồng vứt bỏ con như bà, không xứng được bất kì ai tha thứ!”

Khuôn mặt Nữu Thúy Ti trong nháy mắt trở nên trắng bệch, môi run run, nhắm mắt lại, hòa tan giọt nước nơi khóe mắt, cười: “Phỉ Nhi, con hiểu lầm rồi, mẹ chỉ cảm thấy nơi này rất thân thiết mới ở lại, nếu con không thích, mẹ sẽ làm thủ tục trả phòng.” Nói xong, bà đứng lên, khẽ gật đầu với Quý Vân Khai, bước nhanh ra khỏi nhà hàng.

Quý Vân Khai đứng sau lưng Giang Phỉ, nắm vai cô, nói: “Rõ ràng trong lòng không phải nghĩ như thế, vì sao nhất định phải làm tổn thương người thân nhất của mình?”

Giang Phỉ quay lại lườm anh, “Sau này đừng có tự tiện quyết định tạo cơ hội để em gặp bà ấy, em sẽ tự tay thiến anh!”

“Việc này...” Sau lưng Quý Vân Khai lạnh lẽo, “Việc này có liên quan gì sao?”

Giang Phỉ hừ nói: “Ăn bánh bao của anh đi!”

Giang Phỉ đi nhanh, Quý Vân Khai cũng không cố ăn bánh bao nữa, cuống quýt đuổi theo.

Hai người vừa ra sảnh tiếp đãi của Nữu Phỉ thì thấy có đám người như ong vỡ tổ đi vào, còn có người la lên: “Ở đây có người ngất xỉu...”

Trái tim Giang Phỉ thắt lại, đi mau hơn, đột nhiên trông thấy Giang Đại Đạo. Giang Đại Đạo ra sức gạt đám người chen chúc, ôm lấy Nữu Thúy Ti té xỉu, nhân viên khách sạn vừa sơ tán vừa tạo cho Giang Đại Đạo một con đường. Giang Đại Đạo ngẩng lên thấy con gái, ngây ngẩn cả người.

Giang Phỉ há to miệng, hai tiếng “Bố” lại không nói ra nổi, Giang Đại Đạo dậm chân, cũng không gọi con gái, ôm Nữu Thúy Ti ra ngoài. Vẫn là Quý Vân Khai phản ứng đầu tiên, kéo Giang Phỉ đuổi theo, ngăn Giang Đại Đạo lại nói: “Đến bệnh viện của Hoa Độ đi ạ, con sẽ liên lạc với bác sĩ.”

Giang Đại Đạo không từ chối, nhìn thoáng qua Giang Phỉ lại không nói lời nào.

Giang Phỉ chỉ cảm thấy mọi thứ diễn ra không thể tưởng tượng nổi, cắn chặt răng, đi theo Quý Vân Khai lên xe thẳng tới bệnh viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận