Không Thể Không Là Em

Giang Phỉ im lặng ngồi trong xe Quý Vân Khai, xe rẽ vào một khúc quanh, rốt cục Giang Phỉ lên tiếng: "Thả tôi xuống giao lộ phía trước là được."

"Vậy sao được? Lúc nãy tôi lại giúp cô lần nữa, dù thế nào cũng nên ăn một bữa với tôi chứ?" Quý Vân Khai vẫn giữ bộ dạng cười hỉ hả.

Giang Phỉ quay đầu đi nhìn phong cảnh bên ngoài, xe chạy không ngừng, mỗi người một việc.

Quý Vân Khai thỉnh thoảng quay sang nhìn cô, cô chỉ ngồi im, anh không nhịn nổi liền nói: "Lưu số của tôi lại đi, đừng cho vào sổ đen nữa, cô cũng không thể cho từng dãy số lạ vào sổ đen chứ? Hai số gọi lúc trước tôi đều dùng, vừa rồi là số điện thoại tư nhân, người biết được không nhiều." Anh lại cười một tiếng, cũng không biết là giễu cợt điều gì, "Cô cũng thật lợi hại, cứ vậy mà biết được số điện thoại tư nhân của tôi, người khác cầu xin cũng không được nữa." 

Giang Phỉ trầm lặng, mắt nhìn phía trước.

Quý Vân Khai nói: "Tôi đi trả xe trước, một người bạn mượn xe tôi đi tán gái, chỗ đó có hơi xa. Cũng may bây giờ chưa tới giờ cơm, cô đói bụng không?"

Giang Phỉ vẫn giữ im lặng.

Quý Vân Khai thật sự hết cách, thở dài: "Chưa từng thấy người phụ nữ nào lại không thích nói chuyện như cô." Không phải người ta bảo một người phụ nữ bằng với 500 con vịt sao? Bây giờ thế nào mà ngay đến một con cũng không có?

Lần này Giang Phỉ lên tiếng: "Tôi cũng chưa từng gặp người đàn ông nào ồn ào như anh."

Quý Vân Khai sặc sụa, ho khan mấy tiếng rồi ngậm miệng lại.

Xe càng vào khu hẻo lánh, Quý Vân Khai cũng hoàn toàn trầm mặc. Một người đàn ông hay nói bỗng nhiên im lặng, Giang Phỉ lại có chút không thích ứng. Cô khẽ liếc sáng anh, lại phát hiện anh đang nhìn sang mình, chạm vào ánh mắt lén lút của cô, anh lập tức nở nụ cười.

"Cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của cô rồi." Quý Vân Khai thở một hơi dài nhẹ nhõm, rất là đắc ý.


Giang Phỉ liếc mắt, hừ lạnh.

Quý Vân Khai lại hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Thấy em tức giận, tôi lại muốn đặt em lên đùi tôi..."

Đây là câu nói của nam chính với nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết tình cảm nước ngoài.

Giang Phỉ nghe xong liền hiểu, trầm ngâm một lát, cô nói: "Tôi trước giờ luôn nắm quyền chủ động."

Đầu tiên Quý Vân Khai cảm thấy lạ, sau đó liền cười, rất là mập mờ, rất là... khiêu khích.

Giang Phỉ lại quay đi, không muốn anh trông thấy khuôn mặt ửng đỏ của mình. Rất là kỳ lạ, cô không biết mình ma xui quỷ khiến thế nào lại trả lời anh.

Không khí trong xe nhất thời trở nên xấu hổ quỷ dị.

Chiếc xe chạy liên tục đến một ngã ba hoang vu, ở đó đã sớm có một chiếc Benz chờ sẵn, Quý Vân Khai nói: "Xuống xe thôi, đổi xe rồi đi ăn cơm."

Một người đàn ông cao lớn mặc quần áo bình thường bước xuống từ chiếc Benz, khi thấy Giang Phỉ, trừng mắt với Quý Vân Khai rồi nói: "Nơi thì hạn hán, nơi thì ngập lụt!"

Quý Vân Khai cười ha ha, hỏi: "Hẹn hò thế nào?"

Người đàn ông tức giận nói: "Chẳng ra gì cả!" Ánh mắt anh ta nhìn thẳng về phía Giang Phỉ.


Quý Vân Khai không vui la lên: "Tôi thấy cậu đi một chuyến để hẹn hò không dễ dàng nên mới đưa xe tới cho cậu đấy nhé! Cậu đừng có mà có chú ý gì khác."

"Bố làm báo cáo đã yêu đương!"

"Ơ! Con nhóc cậu làm báo cáo ấy không phải chia tay rồi sao?"

Người đàn ông bị chọc vào chỗ đau, quát: "Quý Vân Khai, cuộc đời này đã khổ lắm rồi, một số việc không nên lột trần nó ra, cậu hiểu không! Còn có chút tinh thần vì nước vì dân nào không hả trời? Tôi muốn yêu đương mà khó đến thế sao! Vừa nghe thấy tôi là quân nhiên đã bỏ chạy rồi! Quân nhân thì làm sao, bảo vệ quốc gia bảo vệ nhân dân! Không có chúng tôi, nào có thế giới hòa bình cho mấy người hả! Bà mẹ nó!"

Quý Vân Khai nghe xong liền biết cuộc hẹn hôm nay không thành công, thở dài: "Cho nên từ ban đầu tôi và Đường Cạnh Nghiêu đều không chịu thi vào trường quân đội là thế, do cậu ngốc thôi, giờ biết rồi chứ? Không phải hôm nay cậu không mặc quân trang, không đi xe quân đội à, sao người ta nhận ra được?"

Đồng chí quân nhân úp úp mở mở hồi lâu mới nói: "Tôi cảm thấy giấu giếm người ta không tốt, cho nên..."

Quý Vân Khai khinh bỉ: "Nên chưa xác định quan hệ đã nói cho người ta biết? Uổng công đổi xe, đáng đời cậu!"

"Bà mẹ nó! Tôi..."

Giang Phỉ vốn đưa lưng về phía bọn họ đi qua một bên, sau khi nghe người đàn ông này là quân nhân mới dừng bước, đi tới nói: "Tôi có một cô chị em thích quân nhân, lát nữa tôi đưa số di động cho anh."

Quý Vân Khai và đồng chí quân nhân cùng ngạc nhiên, đồng chí quân nhân nắm tay Giang Phỉ lệ nóng doanh tròng: "Cám ơn nhé, cảm ơn! Chuyện mà thành công, Đảng sẽ ghi nhớ đại ân đại đức của cô!"

Quý Vân Khai đẩy tay anh ta ra, nhíu mày: "Chiếm tiện nghi chỗ nào thế hả!"


Đồng chí quân nhân vội vàng buông tay, vẫn không quên hỏi: "Có xinh đẹp như cô không?"

Giang Phỉ nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Không có."

Đồng chí quân nhân cũng suy nghĩ nghiêm túc: "Không sao, chỉ cần không như chị Phượng là được." Anh ta đã tham gia quân ngũ ba năm, giờ lợn mẹ cũng có thể sánh với Điêu Thuyền!

Giang Phỉ cười nói: "Hơn chị Phượng nhiều."

Quý Vân Khai lần đầu tiên thấy Giang Phỉ cười như vậy, lại có chút lơ đễnh.

Đồng chí quân nhân cười khúc khích gật đầu lia lịa: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Anh ta lại chào một cái với Giang Phỉ, nghiêm mặt nói: "Tôi tên là Trần Dương, năm nay 28 tuổi, quân hàm Thiếu tá, những cái khác... không thể tiết lộ nhiều." Giang Phỉ tỏ ý đã hiểu.

Trần Dương vỗ Quý Vân Khai đang thất thần một cái, nói: "Ánh mắt cậu cuối cùng đã bình thường rồi đấy, xem em gái này thật đúng là xinh đẹp, trước kia toàn mấy người gì không!"

"Chỉ một số điện thoại thôi đã thu mua được cậu..." Quý Vân Khai nói thầm, nhưng cũng hết sức giật mình với việc Giang Phỉ nhận được sự tán thành của Trần Dương. Trần Dương tuy có chút ngớ ngẩn, nhưng nhìn người cực chuẩn. Có một mối tình, cậu ta từng bảo: Chỉ sợ không lâu dài. Quả nhiên, họ nhanh chóng chia tay. Hôm nay gặp mặt, chắc cậu ta cũng thấy được gì nên mới bộc lộ thân phận của mình!

Anh nhìn hai người còn đang hỏi han nhau, không kiên nhẫn ôm chầm lấy vai Giang Phỉ, nói với Trần Dương: "Xe đổi rồi, cậu tranh thủ về đi, bọn tôi cũng phải đi ăn cơm."

Trần Dương nói: "Đến chỗ chú Vinh đi!"

"Đã đến tận đây, trừ chỗ đó còn đi đâu được!"

Trần Dương cười, xem ra thằng nhóc này thật sự rồi! Đưa đến gặp mình, lại đưa đến cho chú Vinh gặp, chú Vinh chắc chắn cũng thích cô gái này. Không biết thế nào, anh ta cảm thấy cô gái này có khí chất, giống với anh ta, còn giống cả chú Vinh nữa.

Nói là gần, Quý Vân Khai vẫn phải lái một lúc lâu mới dừng, lôi kéo tay Giang Phỉ, Giang Phỉ hất ra, Quý Vân Khai cười nói: "Đừng làm kiêu, chỗ này khó đi, cẩn thận ngã." Anh lại nắm tay cô, lúc này Giang Phỉ không hất ra nữa. Quý Vân Khai vui vẻ, Giang Phỉ lại cho rằng, cứ lôi kéo với anh trên đường đi thế này không được khuôn phép!

Quý Vân Khai kéo cô rẽ bảy rẽ tám, rẽ vào một con ngõ, sau đó lọ mọ đi một mạch, cuối cùng dừng lại trước cổng một quán ăn.


Quán ăn bé nhỏ, bên ngoài rất nhỏ, người ngồi bên trong lại rất nhiều, ông chủ rảnh rỗi tiếp đón Quý Vân Khai: "Đã tới rồi à, lâu lắm không gặp cháu, mau vào đi, đang còn chỗ."

Người xếp hàng bên ngoài bắt đầu thì thầm, ông chủ trợn mắt, mắng: "La hét cái gì, nó là cháu tôi! Có bản lãnh mấy người cũng nhận tôi làm chú hai đi!"

Quý Vân Khai kéo Giang Phỉ chen vào, ngồi vào chỗ trống, ông chủ nhìn thoáng qua Giang Phỉ, kề sát tai Quý Vân Khai, cười nói: "Không tệ đâu! Thằng nhóc mi cuối cùng đã nghiêm chỉnh rồi!"

Chú Vinh quả nhiên cũng thích Giang Phỉ, trong nội tâm Quý Vân Khai có tư vị rất không rõ: "Câu nói này của chú cứ như trước kia cháu không đứng đắn ấy, chú đừng nói lung tung nữa, mau đưa thức ăn lên đi, cứ như lão Tam ấy, à, cô có ăn cay được không?" Câu cuối cùng là hỏi Giang Phỉ.

Giang Phỉ chú ý hình như một chân ông chủ không được thuận tiện, nhẹ nhàn "Ừ" một tiếng.

Ông chủ giơ ngón tay cái lên: "Cô gái nào thích ăn cay thì là cô gái tốt." Nói xong, ông khập khễnh đi ra sau bếp.

Quý Vân Khai chê cười: "Tốt hay không đâu có liên quan gì đến thích ăn cay!" Thấy Giang Phỉ nhìn chú Vinh, anh nói: "Chú ấy là một lão binh đã giải ngũ, là thuộc hạ trước kia của ông ngoại tôi, cái chân đó... là vết thương thời chiến. Năm đó chú ấy thật hăng hái, bây giờ... Ôi!"

"Không phải có tiền trợ cấp ư?" Giang Phỉ nhìn mặt bàn đầy mỡ.

Quý Vân Khai dùng khăn giấy lau bàn giúp cô, nói: "Chú ấy mang đi quyên góp cả, cho một cô bé mắc bệnh ung thư máu. Ông ngoại tôi muốn chú ấy về, chú ấy không chịu, thà trông coi quán ăn nhỏ này còn hơn." Anh quay đầu đánh giá khách trong quán, cười nói: "Cô cũng đừng xem thường quán ăn này, quán người ta chính là 'Quán lớn lấn khách', chú ấy ở đây là quán nhỏ cũng lấn khách đấy! Không thấy chú ấy vừa mới lớn giọng ngoài cửa ban nãy à, song thức ăn quả thực rất ngon, cô nếm thử sẽ biết."

Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, một đĩa gà xào sả ớt, một đĩa cá rang ớt, một đĩa đậu xào cay.

Chú Vinh là người Tứ Xuyên? Không đúng, người Tứ Xuyên ăn vừng, hẳn là người Trùng Khánh. Tất nhiên, cũng có thể là người Hồ Nam, người Giang Tây...

Giang Phỉ vừa miên man suy nghĩ, vừa nếm thử cá, quả nhiên vừa cay vừa ngon miệng. Chỉ chốc lát sau đầu cô đã toát đầy mồ hôi, Quý Vân Khai lau mặt giúp cô, Giang Phỉ phản xạ bẻ tay anh, Quý Vân Khai kêu to: "Ôi, đau, đau!"

Chú Vinh thấy thủ pháp của Giang Phỉ hơi lặng đi, rất nhanh lại thoải mái. Thủ pháp này là cầm nã thủ do thủ trưởng Cố sáng tạo, dạy cho con út Cố Trì, cũng chính là cậu trẻ của Quý Vân Khai. Xem ra A Khai lần này đã quyết định, người có thể được Cố Trì vừa mắt thật không nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận