Phiên ngoại: Lần đầu nhận thức
Tuy rõ ràng biết đây là một cạm bẫy, nhưng ta vẫn không chút do dự bước vào.
Thật là kỳ quái, ca ca lúc nhỏ rõ ràng có cảm tình rất tốt với ta, từ lúc nào đã dùng ánh mắt mang đầy thống hận và căm ghét đó nhìn ta vậy?
Là từ khi phụ thân cho ta ảnh nô?
Là từ khi phụ thân truyền thụ cho ta Phụng Vũ quyết?
Là từ khi phụ thân cười lớn nói muốn mang ta ra biển?
Là từ khi Bá Nhĩ đại thúc gọi là một tiếng ‘thiếu chủ’?
Hay là….
Từ lúc Mễ Na thân cận ta?
Trong mắt của ca ca, ta là một đệ đệ xấu xa đoạt đi tất cả của hắn sao?
Hôm nay, bất luận thế nào, cũng phải nói rõ ràng với hắn.
Nếu như hắn muốn địa vị trưởng tộc này, tuy không thể nào bất tuân phụ thân, nhưng sau khi đạt được vị trưởng tộc đó, ta có thể lập tức nhường cho hắn, dù sao ta cũng không thích cứ luôn ngốc ngốc ngồi canh trên đảo.
Nếu như hắn muốn Phụng Vũ quyết, vậy thì càng đơn giản, cho hắn là được rồi, dù sao hắn cũng là con cháu của Phụng gia, ta cũng không bị coi là tự tiện truyền cho người ngoài, chỉ cần giấu phụ thân là được rồi.
Nếu như hắn muốn Mễ Na….
Tuy không tính là yêu thích nàng, nhưng phụ thân đem nàng đưa cho ta….
Không lo nữa, nếu như nàng cũng thích ca ca, thì cứ để nàng và ca ca ở bên nhau là được.
Nếu như không thích…..
Không thích thì làm sao đây?
Dù sao ta cũng không có khả năng ở bên nàng, nhưng ta cũng không thể đem nàng xem như vật phẩm mà tặng cho người khác a…..
Nếu như là chuyện có liên quan tới Mễ Na, vẫn là để ca ca tự nghĩ cách vậy!
Kỳ quái, không phải ca ca hẹn ta tới sao? Sao đợi lâu như vậy còn chưa đến?
Không đúng! Trong trà có độc! Ta xông ra khỏi khoang thuyền, gọi tên A Lý, hắn chắc không có chuyện gì đi! Sau lưng có sát khí, hoàn toàn tránh thoát là không có khả năng, miễn cưỡng lay động một chút, có thể tránh khỏi tổn hại là được….
Không ngờ lại là hắn! Thì ra A Lý là người của ca ca, ta quá sơ ý rồi! Trên thuyền còn có người khác! Không được rồi, sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, đầu nặng quá!
Tuyệt đối không thể ở lại trên thuyền, nhất định phải rời khỏi đây!
Lạnh quá!
Nước sông băng lạnh kích thích vào ý thức của ta, lắc lắc đầu, ta biết bọn họ đang đợi ta nổi lên mặt nước, ha, thế nhưng không sắp đặt phục binh dưới nước?
Ca ca, ngươi cũng quá xem thường ta rồi? Hay là ở trên đảo quá lâu, ngươi đã quên dưới nước mới là thế giới của chúng ta rồi?
Chết rồi! Sao lại có ám lưu? Đúng a, ta sao lại quên mất, đây không phải là thủy vực mà ta quen thuộc a!
Liều mạng nuốt vào một lượng nước lớn để giải bớt độc tố, hòa hoãn tổn hại của nó đối với thân thể ta.
Vết thương gần như chí mạng ở sau lưng hiện tại cư nhiên trở thành bảo mệnh phù của ta?
Mất máu quá nhiều cũng mang đi bớt một phần độc, thật không biết nên khóc hay nên cười.
Không được rồi, mệt quá, rất muốn ngủ…..
Khi ta tỉnh lại từ trong hôn mê, cảm thấy vết thương đã được xử lý qua.
Được cứu sao? Bá Nhĩ đại thúc không thể tìm được ta nhanh như thế, chắc là có người cứu ta rồi.
Nếu như là ca ca, ta sao có thể còn có cơ hội mở mắt? Hắn muốn giết ta như vậy mà…..
Có người…..
Xác định bên cạnh không có khí tức của bất cứ ai tồn tại, ta cẩn thận mở mắt ra.
Đó là…..
Ta hoang mang phong trụ hơi thở, sợ đó là ảo giác nảy sinh do ta hôn mê quá lâu.
Đó là tinh linh của núi sao?
Thân thể tuyết trắng mịn màng, mái tóc đen gần chạm đất, thỉnh thoảng có thể thấy được một bên mặt, xinh đẹp không giống như tồn tại trên thế giới này….
Ánh mặt trời chiếu sáng từ tứ phía y, tựa hồ cũng sợ kinh động đến y mà chủ động tránh ra, y đứng như thế, lại giống như hoàn toàn dung nhập vào ánh mặt trời!
Ánh mặt trời tiêu thất, y dùng động tác nhẹ nhàng biến mất khỏi mặt nước.
Đừng đi! Ta vừa muốn kêu lên, một trận choáng váng tước đi ý thức của ta.
Lạnh quá, ta biết nhiệt độ của mình rất thấp, cứ tiếp tục như vậy, ta có thể thật sự chết mất, nhưng ta không mở nổi mắt, cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
Nhưng may là, có người phát hiện rồi, y nhẹ nhàng đổi dược cho ta, cũng có chút phát giác đối với nhiệt độ quá thấp của ta, là tinh linh đó sao?
Độ ấm đặc biệt của cơ thể người dán sát vào ***g ngực ta, nhưng vì cẩn trọng vết thương trên lưng ta mà không đè trọng lượng lên.
Thật là kỳ quái, những vết thương khác đều đã băng bó lại, duy chỉ có vết thương trên lưng, y chỉ tẩy rửa cho nó sạch sẽ, rồi phủ lên y sam sạch, sau đó đem dược trực tiếp bỏ lên y sam, để ta cẩn thận nằm lên trên, làm như vậy vết thương sẽ lành nhanh hơn sao?
Trong thấp thoáng, ta nghe thấy tiếng lầm bầm của y: “Kỳ quái, loại nhiệt độ của máu này, thế nhưng có một ngày có thể cứu người khác? Mong ngươi ngàn vạn lần đừng tỉnh dậy trước ta, ngươi cũng không muốn vừa tỉnh lại liền phát hiện mình đang ôm một nam nhân đi….”
Y là người sao?
Không phải là tinh linh như ta nhận định?
Trong lúc mê mang, ta lại mất đi ý thức.
Ngọt quá…..
Thật dễ chịu…..
Dịch thể mang theo hơi ấm chảy vào trong miệng ta, hòa hoãn cổ họng khát khô muốn bốc khói của ta.
Là y đang đút ta sao?
Đừng đi, ta còn muốn!
Đôi môi ấm áp và non mịn lần nữa dán lên, hơi mở mắt ra thành một đường thẳng, thật sự là y!
Ta thật sự không nhịn được, hung hăng hôn lên môi y, lật người lại đè y xuống đất, liều mạng cướp đoạt thức ăn trong miệng y.
Đau….. vết thương sau lưng đau quá…..
Y giãy thoát khỏi vòng tay của ta, phòng bị nhìn ta.
Ta dọa đến y sao? Y sẽ sợ ta sao?
Nhắm mắt lại, ta lần nữa gieo mình vào hắc ám…. Như vậy cũng tốt, ít nhất khi tỉnh lại, y sẽ không sợ ta nữa chứ?
Như nguyện được ôm y vào lòng, ta thỏa mãn hít hửi mùi vị thanh thoát trên người y, y không nhìn thấy biểu tình của ta, nhưng ta nghĩ, y chắc rất tức giận. Y cứu ta, ta lại khống chế y.
Cũng may, y tức giận không mấy lợi hại, chỉ là vứt lại hai con cá bảo ta tự xử lý.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi đi dạo một vòng, xác định thân thể mình không còn trở ngại, chỉ là không thể liều mạng với ai, nhưng chạy trốn thì có thể.
Đây là nơi y luyện công sao? Tỉ mỉ quan sát những vết tích bị phá hoại.
Thân thể y không tốt đi? Công lực cũng không tồi, chỉ là xem ra không thể khống chế quá lâu.
Muốn rời khỏi đây không khó, nhưng để y ở lại đây một mình, liệu có sẽ vì ta mà bị liên lụy? Vạn nhất người của ca ca tìm tới đây, một mình y ứng phó được không?
Hay là…. nghĩ biện pháp đưa y đi cùng đi…..
Ít nhất…. mang y đến nơi an toàn…..
Y…. sẽ an toàn chứ?
Cuối cùng an toàn rồi! Nhưng y lại mệt mỏi đến ngất đi, ta biết mà! Vừa rồi thật sự không nên để y ra tay.
Để y an ổn ngủ, ta biết y đã nhìn ra, không được, hiện tại vẫn chưa đến lúc, cho ta thêm chút thời gian nữa, ta sẽ cho y hiểu rõ, ta thích y không phải vì y đã cứu ta, chỉ đơn thuần là thích y thôi.
Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì? Y không phải ngủ rồi sao?
Ta vội vàng đẩy mở cửa phòng, lại gần như đóng băng tất cả huyết dịch khi nhìn thấy y co thành một đống, trên người đầy vết máu!
Làm sao có thể?