Không Thể Không Yêu - Vu Triết


Từ Tiếu Thiên còn đang đóng cửa bỗng nghe được câu hỏi như thế thì thất thần, kẹp luôn tay vào cửa.

Cậu rút tay ra, đá cửa, xong xuôi mới ngồi xuống sô-pha: "Bây giờ em đã là miếng lương khô rồi, chả còn cái gì mà áp lực với chả không."
"Được.

Vậy tháng này bắt đầu tinh chỉ theo theo nhân viên chính thức luôn, không vấn đề gì nhỉ." Đàm Triết cúi đầu nhịn một xấp tài liệu trước mặt.

"Tháng này?"
"Đúng, tháng này."
"Tháng này qua một nửa rồi còn gì?" Từ Tiếu Thiên xem lịch, đúng rồi!
"Ừ, qua một nửa." Đàm Triết ngẩng đầu nhìn cậu, "Thế nên mới hỏi cậu có làm được hay không."
"Đâu phải không thể làm." Từ Tiếu Thiên nhẩm tính, nếu có thể bàn được với Đào Nhiên rồi thêm mấy khách hàng nhỏ nhỏ nữa thì không có vấn đề gì lớn, "Nhưng mà vì sao?"
"Chẳng phải hôm trước cậu nói muốn lên chính thức à.

Bây giờ cho cậu cơ hội." Đàm Triết vẫn nhìn xấp tài liệu nói chuyện.

"Lúc đấy bảo phải được gấp đôi chỉ tiêu thực tập?" Từ Tiếu Thiên nhanh chóng nhớ lại.

Vốn dĩ cậu định nói làm được như nhân viên chính thức nhưng sợ mục tiêu cao quá với không nổi nên mới bảo gấp đôi thực tập, cậu sẽ không nhớ nhầm cái này đâu.

"Ừ, Giờ mới sửa lại." Từ Tiếu Thiên ném tập tài liệu cho cậu, "Ký tên."
Từ Tiếu Thiên bắt lấy nhìn, đúng là hợp đồng cho nhân viên chính thức, ngày soạn là mùng một, tức là dù giờ cậu ký nhưng trên giấy tớ đã lên chính thức được nửa tháng.

"Ký đi, hợp đồng không có vấn đề gì cả." Đàm Triết hút thuốc, "Nhưng mà anh nhắc nhở cậu, ba tháng liên tiếp không đạt chỉ tiêu sẽ bị đuổi việc đấy."
Từ Tiếu Thiên trầm mặc không đáp, nhìn Đàm Triết hồi lâu.

Nếu cậu không thể lấy được đơn của Đào Nhiên, tháng này chắc chắn không hoàn thành nhiệm vụ, lại Từ gần thêm một bước tới "bị sa thải".

Cậu là nhân viên mới, khách hàng chưa ổn định, nửa tháng nữa có chạy thục mạng cũng chưa chắc có thể đạt chỉ tiêu.

Cậu không biết Đàm Triết đang nóng lòng việc gì.

Ngày trước cậu nói muốn lên chính thức là do cậu tự nói, dù giờ nghe có vẻ khoác lác nhưng...!nếu nhìn từ góc độ khác lý tưởng hơn thì cũng chỉ là khoác lác.

Từ Tiếu Thiên cúi đầu, ký tên.

"Tháng này có thể hoàn thành không?" Đàm Triết nhìn cậu ký xong mới hỏi.

"Không có gì bất ngờ thì không thành vấn đề."
"Ừ.

Nếu không làm được hai ta thấy chị Nguyệt là phải đi đường vòng đấy."
"Có phải quản lý Trần không đồng ý không?" Từ Tiếu Thiên nhìn Đàm Triết, thầm nghĩ con mẹ nó mình bị Đàm Triết đẩy lên đầu chiến tuyến với Trần Nguyệt.

"Ý kiến cô ấy chỉ để phòng thị trường tham khảo thôi."
Từ Tiếu Thiên biết mình vừa tự mua dây buộc chung với Đàm Triết.

Tuy rằng cậu chẳng có hảo cảm gì với Trần Nguyệt từ ban đầu nhưng vẫn luôn muốn ở thế trung lập, không đắc tội với ai.

Giờ xem ra chẳng thực tế chút nào.

Nếu bắt buộc phải lựa chọn giữa Đàm Triết và Trần Nguyệt thì đương nhiên cậu không chọn Trần Nguyệt.

Giờ cậu chỉ có thể cầu mong Đàm Triết mọi chuyện đều suôn sẻ, thuận buồm xuối gió nếu không cậu sẽ là người đầu tiên phải gánh chịu sự thất bại của Đàm Triết.

"Ba tháng, nếu có thể đạt chỉ tiêu hay vượt mức gì đó thì càng tốt..." Đàm Triết nhà khói, "Sẽ thăng chức cho cậu, trợ lý phó giám đốc hoặc gì đó, chưa xác định."
"Quản lý Đàm", Từ Tiếu Thiên không nhịn được đứng trước bàn Đàm Triết, "Anh chắc chắn không nhầm chứ?"
"Nhầm gì?"
"Em vừa đến không lâu, có rất nhiều điều ở khách sạn em còn chưa rõ.

Anh làm thế có hơi sốt ruột quá không, sao không từ từ từng bước một?"
"Từng bước một?" Đàm Triết cười, chỉ phòng thị trường, "Những người đi từng bước đều đang ngồi ngoài kia cả đấy, có người còn làm lâu hơn anh nữa.

Có cơ hội cho cậu nhảy, có cần hay không?"
"Muốn", Từ Tiếu Thiên cắn răng, đệt, không phải chỉ là công việc thôi à, "Anh không sợ, em sợ cái gì.

Em còn trẻ thế này cơ mà."
Đàm Triết nhìn cậu hồi lâu, dựa lưng lên ghế bật cười vỗ bàn mấy cái: "Đúng, thử đua một lần đi nhóc."
Từ Tiếu Thiên nói cảm ơn, xoay người ra khỏi văn phòng.

Đàm Triết nói với theo sau, nhóc rất may mắn đấy, lần đầu đi làm đã được gặp lãnh đạo như anh.

Ừ, lãnh đạo thần kinh như anh đúng là hiếm có khó tìm.

Từ Tiếu Thiên vừa choáng váng vừa phấn khích với lời nói của Đàm Triết, mất một buổi chiều để sắp xếp lại danh sách khách hàng đã gọi điện, chia ra thành khách đặt phòng và khách tổ chức hội nghị.

Thời gian trôi rất nhanh, cậu cảm giác mọi việc chưa làm xong xuôi đã nghe Trình Vân Tuệ nói tan làm.

Cậu loạng choạng bước ra khách sạn, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Lạc Hiên đang ăn kem ven đường.

Cậu lập tức trở nên tỉnh táo, phát hiện mình chưa thay đồ, vẫn mặc nguyên đồng phục.

"Ái dà", Lạc Hiên cười với cậu, "Ngài Từ, ngài đi gặp khách hàng hả?"
"Quên thay mất rồi", Từ Tiếu Thiên gãi đầu, chạy về khách sạn, "Cậu chờ tớ một chút."
Lúc chạy ra lần nữa, Lạc Hiên đưa cậu một cây kem: "Hôm nay cậu lạ lạ sao ấy.

Có chuyện gì à?"
"Một lời khó nói hết." Tự dưng Từ Tiếu Thiên thấy việc này có thể đem ra dụ dỗ, thế nên cậu phải dụ dỗ chút.

"Thế cậu kể hết đi." Lạc Hiên tủm tỉm nhìn cậu.

"Không được, tớ muốn trao đổi." Từ Tiếu Thiên khoác vai Lạc Hiên, "Cậu lấy gì đó ra trao đổi với tớ đi rồi tớ kể chuyện trâu bò đó cho cậu nghe."
"Tớ có thứ để trao đổi nhưng nhắc trước cái này nói xong chắc chắn cậu sẽ nói năng lộn xộn." Lạc Hiên liếm kem, trông đắc ý vô cùng.

"Đệt.

Cậu thế này tớ hiểu sai mất..."
"Sai đi đâu?"
"Thôi, sai trái lắm, nói ra lại bảo tớ lưu manh...!Cậu nói đi, chuyện gì mà làm tớ nói năng lộn xộn được?"
"Cậu nói trước."
Vì một cơ hội được nói năng lung tung, Từ Tiếu Thiên càng hăng hái một hơi không ngắt không nghỉ kể hết việc hồi chiều trong văn phòng Đàm Triết.

Cậu nhìn Lạc Hiên: "Cậu nói xem đây có phải âm mưu không?"
"Hỏi tớ hả? Đến quần áo cậu còn quên thay, đợi tớ trả lời à?" Lạc Hiên bật cười, sờ mặt cậu một chút, "Làm tốt thì là cơ hội, không làm tốt thì là âm mưu.

Đơn giản thế thôi."
"Chà, vậy hẳn là cơ hội rồi." Từ Tiếu Thiên ăn một miếng kem, "Bây giờ đến lượt cậu để tớ nói năng lung tung."
"Lát nữa mình đi xem nhà đi.

Tớ muốn thuê ở chỗ khác, sau đó cậu chuyển đến, mình sống cùng nhau."
Từ Tiếu Thiên không nói năng lộn xộn, tuyệt đối không nói năng lộn xộn.

Cậu không nói nổi.

Cậu từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, bảo là mơ cũng được, mơ mộng hão huyền cũng được, túm lại là lúc ra cửa có thể nhìn Lạc Hiên, ôm hôn một chút; khi về nhà có thể thấy Lạc Hiên rồi ôm hôn gì đó.

Nhưng đây chỉ là tưởng tượng của cậu, cậu chưa từng nói với Lạc Hiên, vẫn luôn nghĩ rằng Lạc Hiên đã quen ở một mình, nếu tự dưng có thêm người ở cùng sẽ rất khó xử...!
"Phản ứng của cậu đặc biệt quá nhỉ." Lạc Hiên nhìn Từ Tiếu Thiên.

Đúng là đặc biệt thật: hai mắt nhìn thẳng phía trước, đã hai, ba phút vẫn không nói được câu nào.

"À." Từ Tiếu Thiên quay sang nhìn cậu, không nói tiếp.

Lạc Hiên biết mình nói cái này sẽ khiến Từ Tiếu Thiên cực kỳ vui vẻ, nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ Từ Tiếu Thiên sẽ vui tới mức này.

Cậu chọc chọc eo Từ Tiếu Thiên: "Nhảy."
Đột nhiên Từ Tiếu Thiên rụt người, nhảy lên: "Cậu làm gì..."
"Là tớ hỏi mới đúng."
"Quá khích", Từ Tiếu Thiên nhanh chóng hồi thần, nhìn ngó xung quanh thấy không có ai vội vàng chụt Lạc Hiên một cái, "Sao đột nhiên cậu có ý này vậy?"
"Có lâu rồi", Lạc Hiên chậm rãi lấy một tờ giấy từ trong túi ra, "Cậu xem..."
"Đệt", Từ Tiếu Thiên mở tờ giấy ra, ở trên ghi thông tin của mười mấy phòng cho thuê, "Chúa ơi, bố nó..."
"Sao? Chọn một cái gần khách sạn..."
"Chọn tầm giữa giữa đi, cậu còn đi làm mà." Từ Tiếu Thiên ngổi xổm ven đường.

"Không định làm ở chỗ lão Tiếu lâu nữa, không sao đâu." Lạc Hiên đá mông Từ Tiếu Thiên, "Đứng dậy.

Tìm chỗ ăn cơm rồi từ từ mà nghiên cứu."
Trên bàn ăn, Từ Tiếu Thiên nghiêm túc nghiên cứu tờ giấy.

Lạc Hiên nằm bò ra bàn nghịch ly nước, thỉnh thoảng lại ngó Từ Tiếu Thiên một cái: "Đừng yêu cầu cao quá, vừa phải thôi.

Quan trọng là có tiện hay không."
"Tớ đang ghiền đây." Từ Tiếu Thiên viết lung tung vào giấy.

"Ghiền gì?"
"Không mua nổi thì chọn thuê một cái thật đã ghiền."
Lạc Hiên cười cười, lấy bút hai ba nét vẽ được một con heo đang đau khổ chống cằm đăm chiêu suy nghĩ: "Theo tình hình hiện tại của cậu thì mua nhà cũng không xa xôi lắm đâu."
"Chờ ông đây có tiền", Từ Tiếu Thiên liếc con heo, "Mua hai căn, một căn mình ở một căn nuôi heo."
"Cậu bảo mua nhà trước hay mua xe trước?"
"Mua cả.

Mua cái xe buýt, dừng ở trạm nhưng không cho ai lên cả, đây là xe tư nhân đấy.

Quá đã!"
Hai người mất cả bữa cơm mới chọn được một căn rất gần khách sạn, đến nơi chỉ tốn khoảng hai mưới phút, dưới nhà có xe buýt đi thẳng đến.

Từ Tiếu Thiên cảm thấy quá trình này thật tuyệt vời cho dù lúc liên hệ chủ nhà, người ta vừa nghe là hai thằng con trai ở với nhau chắc ở dơ lắm, thế là tăng thêm 250 đồng.

Thế mà Từ Tiếu Thiên vẫn thấy 250 đồng (đồ ngốc) này vô cùng tuyệt vời.

Đến khi đưa Lạc Hiên về nhà cậu vẫn đang tự mình chìm trong cảm giác sung sướng kỳ lạ này, cậu ôm Lạc Hiên: "Hôm nay tớ không về ký túc xá nhé."
"Ừ?"
"Tập một chút."
"Tập gì?"
"Tập sống chung.

Ví dụ như cùng xem TV này, cùng tắm này, cùng ngủ gì gì đó." Từ Tiếu Thiên thì thầm vào tai Lạc Hiên.

"Tớ phát hiện đầu cậu không thèm giả vờ nhé."
"Ở cùng cậu giả vờ làm gì.

Lúc đi làm phải làm thanh niên tốt, gặp khách hàng phải giả vờ đáng thương..." Từ Tiếu Thiên đẩy Lạc Hiên vào phòng tắm, "Bây giờ tớ giả vờ làm sói đói đây."
Không thể không yêu – Vu Triết được đăng tại wattpad darkchoccy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui