Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Sở Mộ Nhiễm tỉnh lại, ngơ ngác nhìn xung trắng xóa, cơ thể có chút kỳ lạ, cô bất giác ngồi dậy.

Quần áo vứt lung tung dưới sàn, trên thân dấu đỏ mập mờ, mùi hương kỳ lạ sọc vào mũi, gương mặt cô trở nên tái nhợt.

Trong ký ức mơ hồ, cô nhớ người đàn ông như thú dữ cắn xé dày vò cô cả đêm quá, Sở Mộ Nhiễm ôm lấy cái đầu đang đau nhức vì rượu.

Cô đưa mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, toàn thân cô cứng đờ.

Một gương mặt đẹp đến si mê, ngay cả khi anh ta chỉ nhắm mắt vẫn tỏa ra sự lạnh lẽo. Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc đến mức hai mắt trợn tròn, miệng há hốc.

Cố Minh Dạ…

Cô còn chưa kịp trấn tỉnh thì bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa…

“Cảnh sát đây, mở cửa kiểm tra phòng.”

Sở Mộ Nhiễm đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào đang bị đá mạnh như muốn tung ra, còn có tiếng chó sủa, trong lòng cô liền lạnh xuống.

“Ầm” một tiếng, cánh cửa phòng bật ra, hàng loạt cảnh sát nhào đến chĩa súng về phía Sở Mộ Nhiễm, phía sau là rất nhiên phóng viên hướng máy về phía cô.

“Sở nhị tiểu thư, có phải vì Sở gia từ bỏ nên cô phải làm nghề mại dâm để kiếm tiền phục vụ cho cuộc sống xa hoa của mình?”

“Sở tiểu thư, cô và Mộ thiếu hôm qua mới đính hôn. Cô làm như vậy có xứng đáng với Mộ thiếu không?”

“Nếu Mộ thiếu quyết định từ hôn, cô sẽ chọn chia tay hòa bình hay cô sẽ tiếp tục làm phiền Cố thiếu như vẫn hay làm?”

…..

Sở Mộ Nhiễm siết chặt tay vào chiếc mền màu trắng đang che chắn cơ thể không mảnh vải che thân cùng đầy những dấu vết hoan ái đêm qua.

Bỗng nhiên con chó đang hung hăng sủa, hai nanh nhe ra cắn lấy chiếc mền muốn kéo ra.

Nếu như nó kéo chiếc mền kia bị kéo xuống, ngày mai trên trang nhất chính là ảnh nude của cô.

Danh tiếng của Sở nhị tiểu thư vô cùng xấu, ở Giang thành nam nhân nào cũng có thể đè, còn có tin đồn cô ta mắc bệnh phụ khoa vì quan hệ quá bừa bãi, tuy vậy Sở Mộ Nhiễm có làn da trắng như tuyết và dáng người rất chuẩn, và gương mặt cô rất xinh đẹp.

Cho nên, tất cả nam nhân trong căn phòng đều rất mong chờ con chó kia kéo chiếc mền xuống.

Viên cảnh sát lặng lẽ thả dây xích của con chó ra, con chó hung hăng nhào về phía Sở Mộ Nhiễm khiến cô buông cánh tay ra khỏi chiếc mền, cuộn người hoảng sợ hét lên.

“Mau chụp lại.” - Các phóng viên nhanh chóng đưa máy lên.

Mọi người còn chưa kịp đưa máy lên, con chó đã bị một người đàn ông đá văng, kéo chiếc mền trên giường bao bọc lấy Sở Mộ Nhiên.

Cô run rẩy nắm chặt lấy chiếc mền, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng đến vô tận.

Cố Minh Dạ… hắn ta vậy mà bảo vệ cô?

Người hắn ghét nhất, không phải là cô sao?

“Cố…Cố thiếu…”

Mọi người kinh ngạc nhìn thấy người vừa quan hệ với nữ nhân danh tiếng xấu nhất Giang thành lại là Cố Minh Dạ, hắc bạch lượng đạo nghe tên đã hoảng sợ Cố Minh Dạ.

“Cút ra ngoài cho ta! Ngay lập tức!” - Một giọng nói âm trầm như vang lên từ địa ngục khiến mọi người rét rung.

Không gian yên tĩnh lạ thường, mọi người đều hoảng sợ và choáng váng đang định muốn rời đi thì có một giọng nói hoảng hốt và đầy thương tâm vang lên, ngăn cản bước chân mọi người rời đi.

“Tiểu Nhiễm, sao em có thể câu dẫn anh rể của em? Chị biết em hận chị… nhưng sao có thể làm như vậy được. Sau này em phải cư xử thế nào đây.”

Sở Ngọc Diệp mặc một chiếc váy trắng bước vào, sắc mặt tái nhợt, giọng nói yếu ớt và đau khổ nhìn trên giường.

“Ngọc Diệp, cẩn thận.” - Mộ Viễn Hoàng cẩn thận đỡ lấy vai Sở Ngọc Diệp, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Sở Mộ Nhiễm: “Cô ta vốn không biết xấu hổ, em cần gì phải lo lắng cho cô ta?”

“Minh Dạ, anh… thật sự đã cùng em ấy sao?” - Sở Ngọc Diệp thoát khỏi tay Mộ Viễn Hoàng, nhìn về phía Cố Minh Dạ, mắt rưng rưng: “Có phải vì danh tiếng của em ấy, anh…anh sẽ hủy bỏ hôn ước của chúng ta sao?”

Đôi mắt Cố Minh Dạ lạnh như băng, nhớ lại ký ức đêm qua, anh cau mày, nhàn nhạt mở miệng: “Sẽ không hủy bỏ hôn ước.”

“Anh không phụ trách, vậy Mộ Nhiễm phải làm sao?” - Sở Ngọc Diệp đau khổ lắc đầu.

“Những năm qua cô ta ngủ với bao nhiêu đàn ông đều thiếu sao?” - Mộ Viễn Hoàng tức giận, khuôn mặt vặn vẹo: “Nếu ai ngủ với cô ta đều phải cưới cô ta, thì cô ta đã có biết bao nhiêu chồng? Vì cô ta mà hủy hôn? Tôi mới chính là người muốn hủy hôn với con đàn bà ghê tởm này, loại đàn bà ai cũng có thể đè.”

“Đúng vậy, Sở đại tiểu thư, không phải là lỗi của cô.”

“Tin tức về Sở Mộ Nhiễm chưa từng dứt, Sở đại tiểu thư cô không cần tự trách.”

“Hôm qua mới cùng Mộ thiếu đính hôn, hôm nay lại lăn lộn với nam nhân khác. Bị từ hôn, đáng đời.”

…..

Từng câu nói như những mũi tên sắc nhọn đâm vào trái tim Sở Mộ Nhiễm, khiến nó trở nên máu me đầm đìa.

Đau… thật đau.

Loại đau đớn tinh thần này còn đau hơn gấp mấy lần so với nỗi đau thể xác. Bị buộc tội đến mức không cho giải thích, không chừa đường lui, giống như đẩy cô và đóng bùn lầy hôi thối, trong lòng cô lại sinh ra một tia cô độc và phản kháng.

“Muốn hủy hôn, tất nhiên là được.” - Sở Mộ Nhiễm quấn lấy cái mền quanh thân, đôi môi cong lên, ánh mắt quyến rũ hiện lên nụ cười trào phúng, nhìn về phía Mộ Viễn Hoàng: “So với Mộ thiếu hai phút phun trào nhỏ ngắn mềm thì tư vị của anh rể tốt hơn nhiều nha… nạp điện năm phút, sử dụng bền bỉ hai giờ, anh rể là lợi hại nhất.”

Vừa nói, cô vừa kéo Cố Minh Dạ đã mặc lại quần áo và hôn anh.

“Sở Mộ Nhiễm, cô điên à?” - Cố Minh Dạ đẩy mạnh Sở Mộ Nhiễm ra, dùng tay lau nước trên môi, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng và thể hiện rõ ràng sự chán ghét.

Bị đẩy ngã vào cạnh giường, cơn đau nhanh chóng kéo tới, Sở Mộ Nhiễm nén đau cười lạnh: “Đúng a, tôi điên rồi… nếu không điên thì sao lại bò lên giường anh rể, còn làm rất nhiều lần, chính là vì làm quá thoải mái.”

“Câm miệng.” - Cô Minh Dạ lao đến, dùng một tay bóp lấy cổ Sở Mộ Nhiễm ép vào bờ tường: “Cô còn dám nói thêm một câu, tôi nhất định không để cô sống rời khỏi đây.”

“Khụ…khụ…khụ…” - Hơi thở ngày càng khó khăn, Sở Mộ Nhiễm gương mặt đỏ bừng, ho sặc sụa.

Nhưng đôi mắt quyến rũ của cô vẫn nhìn anh không một chút chống cự cho dù bị Cố Minh Dạ đang muốn bóp chết cô.

Cố Minh Dạ chính là muốn dùng sức bóp chết cô, nhưng nhìn thấy ánh mắt cam chịu này, khiến anh nhớ đến chuyện đêm qua, bộ dạng cô ở dưới thân anh cầu xin tha thứ, cuống họng anh lại nuốt một hơi khô nóng.

“Minh Dạ, đừng mà.” - Sở Ngọc Diệp vội vàng đi tới hai bước, nhưng lại dừng lại dùng tay chặn ở tim, sắc mặt đau đớn.

“Ngọc Diệp, em có bệnh tim, đừng vội vàng.” - Mộ Viễn Hoàng lo lắng, mắng Sở Mộ Nhiễm: “Bây giờ cô hài lòng chưa? Khiến Ngọc Diệp tức chết thì toàn bộ Sở gia sẽ là của cô, lại không lo ai chiếm mất vị trí Sở đại tiểu thư.”

Cố Minh Dạ nhíu mày, nới lỏng bàn tay ra khỏi cổ Sở Mộ Nhiễm, lo lắng bế Sở Ngọc Diệp đi ra khỏi cửa, phía sau Mộ Viễn Hoàng trừng mắt Sở Mộ Nhiễm một cái rồi đi theo sau.

Những người trong phòng cũng lần lượt rời đi.

Sở Mộ Nhiễm ngã xuống giường thở dốc, hô hấp dần dần đều trở lại, nhưng nụ cười trong mắt cô tràn ngập cô đơn.

Sở Ngọc Diệp sẽ bị tức chết?

Mọi chuyện hôm nay không phải do cô ta sắp xếp sao?

Đêm qua là lễ đính hôn của cô và Mộ Viễn Hoàng, nhớ đến ly rượu mà Sở Ngọc Diệp đưa cho cô, cô liền hiểu mọi thứ. Chỉ là không ngờ cô ta lại đẩy thanh mai trúc mã của cô ta là Cố Minh Dạ lên giường cô không chút tiếc nuối?

Sau ngày đính hôn liền ngủ với anh rể, chọc cho chị gái bộc phát bệnh tim, tội ngày càng lớn.

Không hiểu cha mẹ họ Sở kia sẽ thái độ ra sao?

Lần trước bọn họ đã khẳng định nếu cô gây chuyện và nhắm ác ý vào Sở Ngọc Diệp thì cho dù cô có là con gái ruột còn Sở Ngọc Diệp chỉ là con nuôi thì cô vẫn sẽ bị đuổi ra Sở gia.

Đúng như Sở Mộ Nhiễm đoán, vừa bước vào nhà họ Sở liền nghe tiếng gầm giận dữ.

“Sở Mộ Nhiễm, mày con mặt mũi quay về đây.”

Một vật lớn ném về phía cô, cô lập tức né tránh, chiếc gạt tàn rơi xuống đất vỡ ra, nhưng tiếp sau đó là chiếc điều khiển cô không kịp né tránh, đập vào trán khiến cô đau âm ỉ.

Sở Mộ Nhiễm nhìn trên ghế sô pha trừng mắt nhìn cô một người là Sở Vân Quốc và Hà Cẩm Thu, khóe môi cô cong lên tự giễu.

Tất nhiên, cô sẽ không có cơ hội giải thích.

“Mày quỳ xuống cho tao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui