Sắc mặt Sở Mộ Nhiễm tái nhợt, hai tay đặt trên đầu gối khẽ run rẩy, đầu óc trống rỗng như bị một cơn gió độc thổi qua, khiến não cô tê liệt không thể suy nghĩ.
“Ông muốn tôi làm gì?” - Sở Mộ Nhiễm cắn răng nói sau rất lâu trầm mặc.
“Cố thiếu có hứng thú với con, ba hy vọng con có thể vì Sở gia mà ở bên cạnh Cố thiếu, trở thành người được Cố thiếu sủng ái nhất… Cho dù con không bước vào cửa Cố gia, ít nhất cũng ở bên cạnh ngài ấy một thời gian cũng là điều tốt cho Sở gia của chúng ta. Yêu cầu của ba không khó, hy vọng con làm được.”
Sở Vân Quốc cười rất rạng rỡ.
Ai nhìn vào cũng nghĩ ông ta là một người cha tốt, một người hiền lành và đứng đắn.
Thế nhưng không ai có thể ngờ rằng, ông ta đang dùng bộ mặt đạo đức giả và thủ đoạn ác độc để ép buộc con gái ruột làm việc vì lợi ích cá nhân.
“Tôi đã biết.” - Sở Mộ Nhiễm nén sự tức giận trong lòng: “Nhưng mà, tôi có yêu cầu.”
“Con còn muốn yêu cầu cái gì? Ta khuyên con đừng nảy ra ý định gì? Đã biết rồi thì mau chóng đi tìm Cố thiếu đi.”
“Ông định mang thứ này uy hiếp tôi cả đời à?” - Sở Mộ Nhiễm hung ác nhìn Sở Vân Quốc: “Tôi sẽ ở bên hắn cùng lắm là một năm, sau một năm nếu ông còn dám dùng cái này uy hiếp tôi, tôi sẽ không ngại sống chết với ông.”
“Sở Mộ Nhiễm.”
“Ông cũng biết bây giờ Cố thiếu thích tôi, cũng không đến mức nói gì nghe nấy, nhưng thỏa mãn một chút yêu cầu của tôi vẫn rất vui lòng. Nếu như tôi không lấy hàng mục cho Sở thị mà là muốn Cố thiếu động thủ với Sở thị thì sao?”
“Sở gia là nhà của con, con có thể nhìn Sở gia khốn khổ sao?”
“Ồ… ông cũng biết Sở gia là nhà của tôi? Ông cũng biết ông là cha ruột sao?” - Sở Mộ Nhiễm cười lạnh: “Ông lấy video uy hiếp tôi, còn dám nói tôi là con gái của ông sao?”
Cô cảm thấy trái tim mình làm bằng giấy và cố rất nhiều lỗ thủng.
Cô muốn gào thét nhưng lại không thể.
Nhắm mắt lại, Sở Mộ Nhiễm tựa vào ghế dựa, đầu ốc bắt đầu suy nghĩ.
Sở Mộ Nhiễm mở mắt ra, ánh mắt như đóng băng đối phương như không cho phép cự tuyệt: “Tôi đồng ý với ông, nhưng chúng ta phải làm hợp đồng rõ ràng.”
“Hợp đồng gì?” - Sở Vân Quốc hỏi.
Ngón tay Sở Mộ Nhiễm gõ nhẹ lên bàn, vẻ mặt lạnh băng, đôi mắt đen láy trong veo nhìn ông ta.
“Tôi ở bên cạnh Cố Minh Dạ một năm, trong một năm đó tôi sẽ vì Sở gia lấy về ba hạng mục, đó là trách nhiệm của tôi. Còn về phần ông, để đảm bảo quyền lợi và lợi ích của tôi, ông phải chuyển cho tôi 40% cổ phần Sở thị cho tôi để làm đảm bảo. Tôi sẽ giao lại cổ phần này cho em trai khi ông qua đời. Nếu một ngày nào đó video bị lộ, số cổ phần đó sẽ là của tôi.”
“Ngày mai đem hợp đồng đến cho tôi ký, ký xong tôi tất nhiên sẽ làm chuyện nên làm. Còn ông, sau một năm còn dám cầm video uy hiếp tôi, tôi nhất định đem cổ phần này phá nát, cũng sẽ hủy hoại tất cả những gì mà ông quan tâm nhất.”
“Ông đồng ý điều kiện này thì tốt, không đồng ý cũng không sao. Dù sao thanh danh của tôi đã bị Sở Ngọc Diệp làm cho nát, không quan tâm nếu bị bôi nhọ thêm. Cùng lắm thì đời này tôi sẽ sống một mình, không cần kết hôn.”
Nói xong, Sở Mộ Nhiễm đứng lên cầm túi quay người rời đi.
Nếu cô còn ở lại, cô chỉ sợ cô sẽ cùng Sở Vân Quốc đồng vu quy tận. Sở Mộ Nhiễm đi đến tầng cao nhất của bệnh viện. Nơi này không có ai, sự bình tĩnh trước mặt Sở Vân Quốc liền bị gỡ bỏ. Gió lớn thổi bay tóc cô, cô dựa vào tường chậm rãi trượt xuống, nước mắt từ hốc mắt rơi ra, làm ướt đẫm gương mặt trắng nõn xinh đẹp. Cô găt gao cắn vào môi, bàn tay nắm vào bên trong da đầu, trong miệng rên rỉ như một con thú nhỏ bị thương. Không ngờ trong tay Sở Vân Quốc lại có thứ đó. Video đó chính là năm đó Chu Cường muốn cưỡng bức cô quay lại. Nhiều năm như vậy, cô thậm chí còn không biết Chu Cường lại quay video đó, ký ức đau buồn nhất của cô được ghi lại và nó đang uy hiếp cô. Mẹ nó, tên khốn nạn. Chu Cường, Sở Vân Quốc. Hai thằng khốn nạn, tại sao bọn chúng không đi chết đi. Khóc rất lâu, Sở Mộ Nhiễm ngồi xổm khiến hai chân tê dại, cô cố gắng ngồi lên một chiếc ghế dài. Nơi này, cô và Cố Minh Dạ đã từng ngồi đây hóng gió, uống bia lạnh, tâm sự… Lần đó có thể vì uống bia nên cô suýt chút nữa đã kể cho anh ta nghe về việc suýt chút nữa thì bị Chu Cường cưỡng bức. Nhưng bây giờ… cô chỉ muốn giấu nó đi. Cô không muốn anh biết cô có quá khứ u ám như vậy. Cô không muốn anh biết cô gần như bị tên đàn ông ghê tởm Chu Cường làm ô uế, cô không muốn nhìn ánh mắt thương hại của anh, càng không muốn nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của anh. Vì sao? Bởi vì trước kia cô đã quyết tâm từ bỏ anh ta cho nên mọi thứ đều không quan trọng. Còn bây giờ, cô lại… cảm thấy nó rất quan trọng. Ngày hôm sau, Sở Vân Quốc thật sự mang hai bản hợp đồng đến nhà thuê cho Sở Mộ Nhiễm. Một cái là thỏa thuận. Một cái là chuyển nhượng cổ phần. Sở Mộ Nhiễm đặt bút ký vào, trong lòng thề sẽ có một ngày cô hủy diệt tất cả. Theo Sở Vân Quốc thông tin, gần đây Cố gia ra sức để Cố Minh Dạ đi xem mắt, rất nhanh sẽ có một cuộc hôn nhân thương mại. Cho nên ông ta ép cô phải thật nhanh ra tay, chỉ có ba ngày. Dù có là muốn cô đi câu dẫn Cố Minh Dạ nhưng vấn đề tìm việc làm vẫn là ưu tiên của cô. Và cô còn quyết định dọn nhà thêm lần nữa, lần này cô nhất định tìm nơi nào đó thật khó tìm, không để lão già kia phiền phức. Đang năm trên giường, Sở Mộ Nhiễm nhận được một cuộc điện thoại. “Xin chào, cô có phải là Sở tiểu thư?” “Vâng, xin chào, anh là?” Bên kia là giọng nói của một người đàn ông vang lên: “Xin chào, tôi là Vu Thiên, tôi vô tình nhìn thấy bức tranh cô vẽ ở cửa hàng của Trần tỷ, tôi cảm thấy rất thích. Vừa hay tôi chuẩn bị mở một quán bar, tôi muốn hỏi cô có thời gian không, có thể thiết kế quán bar giúp tôi.” Sở Mộ Nhiễm: “Có thời gian, chắc chắn là có thời gian.” Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng đi tới quán bar của Vu Thiên, quán bar đang trong quá trình hoàn thiện. Rất nhanh cô và Vu Thiên đã thảo luận được phong cách thiết kế của quán bar và nhanh chóng ký kết hợp đồng và nhận được tiền đặt cọc. Sở Mộ Nhiễm còn cảm thấy đang mơ, mọi chuyện khá là thuận lợi. Trong quán bar có phòng nghỉ, Vu Thiên nói cô còn có thể ở lại phòng nghỉ trong thời gian làm việc, nếu như nơi ở của cô quá xa. Sở Mộ Nhiễm như cá gặp nước, vừa đang muốn dọn nhà, lại còn có chỗ ở miễn phí, tất nhiên cô nhận lời. Đợi Sở Mộ Nhiễm hào hứng rời đi và hẹn ngày mai sẽ chuyển qua. Vu Thiên đi ra trước cửa, nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang đứng bên cạnh xe hắn, như thể đang đợi hắn. Bước đến, Vu Thiên cười khẩy người đàn ông đang đứng đợi mình: “Sao vậy, cậu lo tôi làm không xong việc cậu bảo tôi làm, nên đặc biệt đến đây canh gác tôi à?” Vu Thiên mở cửa lên xe, Kỷ Nhất Phàm cũng lên xe theo. “Cô ấy không nghi ngờ gì chứ?” “Yên tâm, cậu muốn làm anh hùng vô danh tôi cũng không khuyên cậu, tôi sẽ nhìn cậu nín nghẹn cả đời.” - Sau đó lại mím môi nói: “Cậu xem cậu có bị ngốc không, không dám theo đuổi người mình yêu, lại còn câu gì âm thầm bảo vệ cô ấy, chỉ cần cô ấy hạnh phúc là được…cậu thật là…” Vu Thiên muốn nói lại thôi. “Tôi biết.” - Kỷ Nhất Phàm cười cười: “Dù tôi vẫn dũng cảm hơn cậu, cậu còn không dám nói ra, tôi đã hơn một lần bày tỏ với cô ấy rồi.” Vu Thiên: “... mẹ nó cậu có cần đánh tôi một đòn vậy không?” “Nhưng mà, tôi cảm thấy hối hận vì đã bày tỏ. Ít ra cô ấy vẫn sẽ xem tôi là bạn, là anh trai, chứ không phải né tránh tôi như bây giờ.” Kỷ Nhất Phàm xoa xoa thái dương, nhìn khung cảnh bên ngoài, tâm trạng không vui. Anh không còn cách nào chỉ có thể âm thầm bảo hộ cô, để xoa dịu ngọn lửa bùng cháy trong lòng. “Cậu thật không giành được sao?” - Vu Thiên hỏi. “Khó khăn.” “Nếu không thì tạo ra chút cơ hội gì đó.” Kỷ Nhất Phàm quay đầu nhìn hắn: “Cậu nghĩ tạo ra cơ hội gì?” “Cậu biết tôi làm quán bar nên biết rất nhiều loại thuốc đặc biệt, nếu cậu muốn, tôi sẽ cho cậu vài gói.” Trầm mặc một lúc, Kỷ Nhất Phàm ma xui quỷ khiến mở miệng: “Được.”