Không Thể Kiềm Chế Trước Em


Buổi chiều hôm sau, Sở Mộ Nhiễm đang cùng công nhân vẽ trong quán bar thì có một đám côn đồ đi vào bên trong.
Bọn chúng không nói một lời mà bắt đầu đập phá đồ đạc, ngay cả bức tranh vẽ trên tường của cô cũng bị hất sơn.
Sở Mộ Nhiễm nhìn ra ngoài muốn gọi hai người canh gác của Cố Minh Dạ nhưng lại không thấy người nào.
Những công nhân ra sức cản lại bọn phá hoại nhưng bị bọn chúng đánh, có rất nhiều công nhân đã hoảng sợ đến mức bỏ chạy.
Rất nhanh ở quán bar chỉ còn một mình cô, Sở Mộ Nhiễm định gọi cảnh sát thì đám côn đồ liền lao tới hành hung cả cô.
Sở Mộ Nhiễm không biết là đắc tội với ai, là cô đắc tội hay chủ quán bar đắc tội, nhưng rõ ràng bọn chúng nhắm vào cô, đánh rất ác.
Nhưng nắm đấm và bàn chân liên tục đá vào cơ thể nhỏ nhắn của cô, ai đó còn lôi kéo tóc cô, những lời lẽ nhục mạ cực kỳ khó nghe.
Rất đau.
Cô lại ước gì, Cố Minh Dạ đến cứu mình.
Bên ngoài, có lẽ là công nhân chạy thoát đã báo cảnh sát, một lúc không lâu cảnh sát cũng xuất hiện ở quán bar.
Nhìn thấy đám người đánh một cô gái, cảnh sát liền hét lên: “Dừng lại, mau dùng lại.”
Bọn côn đồ bị khống chế, viên cảnh sát đỡ Sổ Mộ Nhiễm đứng lên, cô còn chưa kịp cho lời khai thì một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tiểu Nhiễm.”
Người phụ nữ xinh đẹp mặc một thân váy cao cấp chạy đến, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ: “Tiểu Nhiễm, sao em ra nông nỗi này.”
“Sở Ngọc Diệp.” - Sở Mộ Nhiễm nheo đôi mắt lạnh lẽo.
“Là chị đây.” - Đưa tay ôm lấy Sở Mộ Nhiễm, Sở Ngọc Diệp nhỏ giọng bên tai cô: “Em gái, chị gái tặng cho em món quà này, có thích không?”
“Đây là mọi thứ cô bày ra?” - Sở Mộ Nhiễm đẩy cô ra ra một cách thô bạo, mang theo vết thương đầy trên người, đôi mắt tràn đầy thì hận đến tận xương tủy.
“Tiểu…”
CHÁT.
Không đợi Sở Ngọc Diệp mở miệng, Sỏ Mộ Nhiễm tát cô ta một cái, đánh cho gương mặt Sở Ngọc Diệp lệch sang một bên.
Gương mặt bị tát đỏ bừng, Sở Ngọc Diệp trong mắt hiện lên một tia âm hiểm, cô ta che mặt, nước mắt lớn dài lăn xuống, không thể tin được nhìn Sở Mộ Nhiễm đau lòng hét lên: “Tiểu Nhiễm, chị biết em trách chị đến muộn, hại em chịu khổ sở, nhưng… nhưng hôm nay làm sao chị biết được xảy ra chuyện…Em…sao em lại làm vậy với chị, chị là chị của em mà.”
“Tôi không có loại chị như cô, cút đi.”
“Chị biết em không thích chị, nhưng xin em đừng giận chị được không?” - Sở Ngọc Diệp nắm lấy tay cô, cắn môi, dùng ánh mắt lo lắng và bao dung nhìn cô: “Em đối với chị có hiểu lầm gì, chúng ta trở về rồi nói chuyện, em bị thượng, chị đưa em đi bệnh viện được không?”
Sở Ngọc Diệp mở miệng một tiếng chị chị, khiến Sở Mộ Nhiễm ghê tởm.
Nắm lấy tay Sở Mộ Nhiễm, không bỏ lỡ cơ hội này liền dùng móng tay dài cắm vào mu bàn tay Sở Mộ Nhiễm, quay lưng về phía mọi người, ánh mắt khiêu khích, khóe môi nhếch lên.

Sở Mộ Nhiễm bị chọc đến bừng lửa giận.
Cô hung hắn đẩy Sở Ngọc Diệp một cái.
Còn chưa kịp mắng thì Sở Ngọc Diệp lùi về sau hai bước, đạp hụt một cái, hét lên một tiếng, sắc mặt hoảng hốt té xuống bậc thang phía sau.
Lăn năm sáu bậc thang, cô ta nặng nề ngã xuống đất và bất tỉnh tại chỗ.
Sự việc bất ngờ khiến tất cả mọi người trố mắt đổ dồn ánh mắt về phía Sở Mộ Nhiễm.
Cô bối rối nhìn tay mình và cau mày.
Vừa rồi cô làm gì có dùng sức đến mức đó.
Mẹ nó, Sở Ngọc Diệp lại bắt đầu diễn rồi.
“Đừng có giả chết, hãm hại tôi một lần còn chưa đủ, còn muốn hãm hại thêm lần nữa sao?” - Sở Mộ Nhiễm sắc mặt lạnh lùng, bước xuống bậc thang, lắc lắc thân thể Sở Ngọc Diệp muốn vạch trần bộ mặt kinh tởm của cô ta.
Đúng lúc này, một giọng nói đầu tức giận đột nhiên vang lên: “Sở Mộ Nhiễm, dừng tay!”
Trái tim Sở Mộ Nhiễm trầm xuống, động tác trên tay theo bản năng dừng lại.
Cô ngước mắt nhìn về phía anh, đây mới chính là khuôn mặt quen thuộc mấy năm nay của anh dành cho cô đây, đôi mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn cô.
“Tại sao em lại động thủ với cô ấy.” - Cố Minh Dạ cụp mắt xuống, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, đôi môi mỏng đỏ mím thành một đường thẳng: “Cô ấy bị bệnh tim, em không phải không biết, chẳng lẽ em muốn hại chết cô ấy sao? Cô ấy chết, đối với em tốt lắm sao?”
Từng câu chất vấn khiến đầu óc Sở Mộ Nhiễm tê liệt.
Đây mới là người đàn ông cô quen biết mấy năm qua.
Anh ta luôn lạnh lùng và tàn nhẫn với cô.
Anh ta tức giận, cực kỳ tức giận… lại là vì Sở Ngọc Diệp.
Cho nên anh ta cũng không hề nhìn thấy cô chật vật và thương tổn ra sao, phải không?
Trong mắt anh, trong lòng anh, chỉ có Sở Ngọc Diệp mới là kẻ đáng thương.
Nhận thức được điều này, trái tim Sở Mộ Nhiễm co rút trong giây lát, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn, cô cụp mắt xuống, hít một hơi thật sâu để giảm bớt cơn đau trong lòng ngực.
Nhưng, trái tim sao lạnh quá.
“Vì cái gì tôi động thủ với cô ta, Cố thiếu chẳng phải nên hỏi bạn gái của ngài đã làm gì tôi đi.” - Sở Mộ Nhiễm chống người đứng lên, lùi về phía sau mấy bước, đứng tại bậc thang nhìn Cố Minh Dạ mỉa mai nói: “Cô ta hôn mê rồi, cũng không biết là hôn mê thật hay là giả bộ, nhưng Cố thiếu tốt nhất nên đưa cô ta đi bệnh viện kiểm tra thật kỹ một chút nha, đừng có đổ lỗi cho tôi nếu cô ta chết.”
“Sở Mộ Nhiễm, em…” - Cố Minh Dạ hưng ác cau mày.
Những lời muốn nói cuối cùng cũng không nói ra.

Ôm Sở Ngọc Diệp bất tỉnh trong tay, hắn lạnh lùng ra lệnh cho Giang Lâm ở phía sau: “Lo liệu mọi việc ở đây, bắt hết bọn chúng lại, tạm giữ ở đồn cảnh sát chờ tôi tới xử lý.”
“Cố tổng, ngài đi đâu?” - Giang Lâm hỏi.
“Tôi đưa Ngọc Diệp đi bệnh viện trước và sẽ trở lại sau.”
“…Vâng…” - Giang Lâm cẩn thận liếc nhìn Sở Mộ Nhiễm, mấp máy môi, cuối cùng chỉ thở dài, bất lực đi gặp cảnh sát làm việc.
Sở Mộ Nhiễm đứng ở bậc thang, nhìn Cố Minh Dạ ôm Sở Ngọc Diệp vội vàng rời đi cho đến khi biến khỏi tầm mắt.
Sở Mộ Nhiễm lùi lại một bước, bất lực ngồi xuống bật thang.
Trên thân, vết thương đau đớn kịch liệt.
Cô nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy đầu, cô muốn chấn tỉnh lại sự choáng váng, không muốn vô sỉ như Sở Ngọc Diệp bày ra sự yếu ớt cầu mong thông cảm.
“Sở tiểu thư, chúng tôi nhìn thấy cô đã đẩy Sở đại tiểu thư ngã xuống, chúng tôi muốn lấy lời khai của cô.” - Viên cảnh sát nói.
Sở Mộ Nhiễm đau đớn liếc nhìn viên cảnh sát nói: “Tôi có chóng lưng.” - Sau đó cô liền lấy điện thoại ra gọi đi.
Giang Lâm trố mắt nhìn Sở Mộ Nhiễm, không lẽ Sở tiểu thư thật sự sẽ gọi cho Cố tổng chóng lưng.
“Du thiếu, giúp tôi với.” - Sở Mộ Nhiễm yếu ớt nói.
Giang Lâm: “…”
Du Kỳ Phong nghe được giọng nói yếu ớt của Sở Mộ Nhiễm liền vội hỏi: “Em ở đâu?”
Khi nhìn thấy Du Kỳ Phong đến nơi, Sở Mộ Nhiễm cuối cùng cũng thở ra, bám lấy thành cầu thang đứng lên, không ngờ toàn thân mềm những, ngất đi.
Bên tai cô chỉ nghe tiếng gào lên của Du Kỳ Phong: “Mẹ nó… ai làm tổn thương phụ nữ của ông, ông giết hết.” Sở Mộ Nhiễm tỉnh lại, Du Kỳ Phong đang ngủ gục bên cạnh.

Đôi môi cô nâng lên, tên ngốc này thật được việc.

Du Kỳ Phong giật mình tỉnh lại, thấy Sở Mộ Nhiễm mở mắt, hắn liền mắng: “Em bị ngốc à, sao lại để bản thân thương nặng như vậy, em có biết em bị đánh sắp ngốc luôn rồi không hả?” - hắn đưa tay nhéo má cô tức giận: “Trước mặt tôi hung dữ bao nhiêu, nhưng sao lại yếu ớt với người khác? Em như vậy thật là mất mặt.” “Nếu anh một chọi mười như tôi, không chừng còn thảm hơn tôi.” - Sở Mộ Nhiễm đẩy tay hắn ra.

Sau đó cô nhìn phòng bệnh xung quanh: “Anh để tôi nằm phòng VIP à, chuyển phòng, tôi không có nhiều tiền đâu.” “Không thích… tôi sẽ chuyển cho em đến phòng siêu VIP?” - Du Kỳ Phong cúi xuống bế cô ra khỏi giường bệnh: “Em nằm viện cả đời tôi cũng nuôi bệnh em được.” Sở Mộ Nhiễm:” …” Mẹ nó nhà anh mới nằm viện cả đời.


Đột nhiên bị bế đi, Sở Mộ Nhiễm có chút choáng váng, sợ hãi ôm lấy cổ hắn.

“Anh cho rằng bệnh viện này là của nhà anh à, muốn lấy siêu VIP liền lấy?” “Ừ, nó là của nhà tôi.” - Du Kỳ Phong bật cười.

Sở Mộ Nhiễm: “Ở phòng kia cũng được, không cần đổi.” “Chuyện này còn không đến lượt em làm chủ đâu.” Đang muốn mắng Du Kỳ Phong một trận, bỗng nhiên bước chân của hắn dừng lại.

Cô nhíu mày nhìn hắn.

Sau đó nhìn theo ánh mắt của hắn, trái tim chợt lạnh đi, tâm tình phức tạp buông mắt xuống, gương mặt chỉ còn lại sự bình tĩnh khi nhìn thấy người đó.

Đôi mắt Cố Minh Dạ sâu thẳm nhìn Sở Mộ Nhiễm.

Nhưng Sở Mộ Nhiễm chỉ muốn tránh đi.

Hy vọng bao nhiêu chỉ có thất vọng bấy nhiêu.

Lúc cô bị hành hung đau đớn, đã hy vọng anh đến cứu cô.

Anh đến thật, nhưng là đến bảo hộ Sở Ngọc Diệp.

Trái tim chua chát, nhưng bị ai đó bóp mạnh, càng lúc càng đau đớn.

Cô vùi mặt vào lòng ngực Du Kỳ Phong, ra sức ôm lấy cổ hắn chặt hơn, hành động này chỉ nhắm vào một người nào đó, mọi người đều có thể hiểu được.

“Vậy chúng ta nên làm gì đây? Là em nghe lời tôi hay tôi nên nghe lời em?” Du Kỳ Phong liếc nhìn Cố Minh Dạ đang trầm mặc, lại nhìn cô gái bé nhỏ sắc mặt tái nhợt trong vòng tay mình, đem cô ôm chặt hơn.

Lời hắn nói ý nghĩ sâu xa, giống như cô và anh chính là rất rất thân mật.


Trước khí thế bức người của Cố Minh Dạ, Du Kỳ Phong vẫn tỏ ra bộ dạng bất cần đời.

Hắn ta sao có thể không nhìn giữa Sở Mộ Nhiễm và Cố Minh Dạ có gì đó không ổn.

Sở Mộ Nhiễm giọng nói yếu ớt làm nũng: “Du thiếu, anh đưa tôi quay lại phòng bệnh cũ đi.” Lúc này Kỷ Tiếu Tiếu ở bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm liền vội chạy tới: “Tiểu Nhiễm, Vu Thiên ca ca nói quán bar xảy ra chuyện, tớ đến hỏi mọi người mới biết cậu nhập viện rồi… mẹ nó, là kẻ nào đã ra tay.” Sở Mộ Nhiễm nhìn thấy Kỷ Tiếu Tiếu liền cựa quậy: “Anh thả tôi xuống đi, Tiếu Tiếu có thể đỡ tôi.” Kỷ Tiếu Tiếu vội vàng vỗ ngực: “Đúng đúng đúng, để tôi đỡ.” Lúc này Kỷ Tiếu Tiếu cũng không quên trừng một ánh mắt về phía Cố Minh Dạ để bày tỏ sự bất mãn và khinh thường.

“Dựa vào cô ta?” - Du Kỳ Phong không có ý đinh bỏ Sở Mộ Nhiễm xuống, khinh bỉ liếc nhìn Kỷ Tiếu Tiếu: “Cô nên tiết kiệm sức lực đi, đừng có đập cho hai quả trứng cút thành trứng luộc, không phải vậy cẩn thận sau này không gả đi được.” “Anh…” - Kỷ Tiếu Tiếu muốn phun một ngụm máu: “Anh mới là trứng cút, anh chính là một cái tăm đâm hai quả trứng cút.” “Cô đừng có nói nhảm, Bổn thiếu gia nơi đó rất lớn, dày 5 cm, dài 20cm vượt xa tiêu chuẩn quốc gia, dẫn đầu thế giới, ta tuyệt đối là đàn ông chân chính nhất.’ “Ha ha, nói thì ai chẳng nói được, có bản lĩnh móc ra hù chết tôi đi.” Du Kỳ Phong: “...” Chẳng lẽ để chứng minh sự thành thật của mình mà hắn phải cởi quần sao? “Cô cho rằng cô là ai, chẳng lẽ ai muốn xem bảo bối của tôi đều được xem à?” - Du Kỳ Phong tức đến muốn bóc khói.

Khốn kiếp, ở đâu ra có một nữ nhân có khẩu vị nặng như vậy.

Nghĩ tới Cố Minh Dạ đang xem trò hề này, Du Kỳ Phong liền nhịn xuống.

“Cô là bạn của Nhiễm Nhiễm, cô nói xem là nên để cô ấy nằm phòng VIP hay phòng siêu VIP là tốt? Vết thương của cô ấy không nhẹ đau, bác sĩ nói phải nhập viện mười ngày nửa tháng, có phải là nên ở nơi tốt nhất không?” Kỷ Tiếu Tiếu nghe vậy nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lại hỏi: “Có miễn phí không?” “Một xu cũng không cần, tiền viện phí tôi sẽ phụ trách.” - Du Kỳ Phong hào phóng nói.

“Cái này cũng không cần đâu, anh và Tiẻu Nhiễm cũng không phải có quan hệ thân mật gì, làm sao chúng tôi tiêu nhiều tiền của anh như vậy? Dù chúng tôi không có nhiều tiền, nhưng vẫn có anh trai tôi lo cho Tiểu Nhiễm, anh không cần phải lo lắng.

Nhưng mà chuyện đổi phòng bệnh, cũng là ý tốt của anh.” Cố Minh Dạ chẳng là cái thá gì, cô sẽ chào hàng anh trai mình nhiều hơn.

“Tiểu Nhiễm, cậu đừng lo.

Đôi khi đàn ông thật không đáng tin cậy, bạn bè chính là nơi cậu dựa vào, bạn bè sẽ không bao giờ ném cậu lại mà bỏ chạy.” Sở Mộ Nhiễm: “...” Thôi, cô không ý kiến, để Du Kỳ Phong và Tiếu Tiếu giúp cô thu xếp phòng bệnh.

Du Kỳ Phong vẫn bế cô trên tay: “Vậy đi thôi, tôi đổi phòng cho em, em đáng được thứ tốt nhất.” Ba người đi ngang qua Cố Minh Dạ, giống như là không ai nhìn thấy anh ta, đem anh ta thành không khí.

Cố Minh Dạ vốn vẫn im lặng không nói một lời, quay người lại nhìn về phía bóng lưng của Du Kỳ Phong, không ngừng nhìn Sở Mộ Nhiễm đang được Du Kỳ Phong ôm trong lòng, ánh mắt sâu thẳm mang theo mấy phần hoang vu.

Ánh sáng nhợt nhạt chiếu vào người anh, khiến anh trong càng cô đơn hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận