Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Một giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe thấy cứ thế chui vào tai cô: “Ngọc Diệp, em sao vậy? Làm sao lại biến thành dạng này?”

“Minh Dạ.” - Thanh âm nức nở của Sở Ngọc Diệp ngày càng nặng, chỉ gọi hai chữ mà rung động đến tâm can.

Khi Sở Mộ Nhiễm quay đầu lại, nhìn thấy Sở Ngọc Diệp đang nhào tới lao vào lòng ngực của Cố Minh Dạ.

Trong lòng cô cười lạnh một tiếng, hốc mắt có chút chua chát.

Du Kỳ Phong nói không sai, Sở Ngọc Diệp chỉ là diễn viên tuyến 18 nhưng vô cùng thích mang cuộc sống ra diễn những tình tiết máu chó nhất, còn tự cho mình là một đóa sen trắng.

Còn Cố Minh Dạ thì sao? Haha hữu tình nhập tâm diễn cùng cô ta.

“Ai đánh?” - Cố Minh Dạ trễ trụ bả vai Sở Ngọc Diệp, ngăn cản cô ta nhào vào lòng ngực, nhưng trên mặt Sở Ngọc Diệp những vết sưng quá mức giật mình, có mù mới không thể thấy, Cố Minh Dạ lên tiếng hỏi.

“Là…” - Sở Ngọc Diệp nghẹn ngào nói không nên lời, chỉ rụt rè liếc nhìn Sở Mộ Nhiễm.

Cố Minh Dạ ánh mắt cũng nhìn về phía Sở Mộ Nhiễm.

“Không sai, là tôi đó.” - Sở Mộ Nhiễm trực tiếp nói.

Cô nhìn thấy ánh mắt Cố Minh Dạ đang hướng về phía mình, hất cằm lên, giọng mỉa mai hỏi ngược lại: “Cố thiếu gần đây không bận rộn công việc của công ty, ngược lại rất thích đi chủ trì công đạo. Ngài đến đây để cho bạn gái cũ chỗ dựa à? Nhưng mà, lần này sợ là khiến Cố thiếu thất vọng, bởi vì tôi cũng có chỗ dựa, mới sẽ không cho ngài đây khi dễ tôi như trước kia.”

Nói xong, Sở Mộ Nhiễm vội kéo Du Kỳ Phong lên phía trước, núp sau lưng hắn, nhỏ giọng hỏi: “Du thiếu, kẻ địch rất mạnh, anh có thể chịu đựng được không?”

Du Kỳ Phong: “…”

“Anh sẽ không bị hắn đá đi như lần trước ở bệnh viện chứ?” - Sở Mộ Nhiễm nghi hoặc.

Nữ nhân chết tiệt này.

Du Kỳ Phong chịu đựng tức giận, gần như muốn chửi thề: “Lần trước là tôi không có chuẩn bị, lần này tuyệt đối không đế hắn động vào.”

“Vậy là tốt rồi.” - Sở Mộ Nhiễm gật gật đầu: “Nếu lần này anh có thể ngăn cản hắn, tôi sẽ thừa nhận anh mạnh mẽ.”

Du Kỳ Phong nghiến răng nhìn lên trần nhà.

Mẹ kiếp.

Nếu không tin tưởng thì sao còn kéo hắn làm lá chắn.

Nhưng ngoài mặt, Du Kỳ Phong lại rất vui vẻ ôm Sở Mộ Nhiễm vào lòng ngực, nhướng mày liếc nhìn Cố Minh Dạ: “Cố Minh Dạ, bạn gái cũ của anh bị bạn gái của tôi đánh, anh có ý kiến gì thì nói với tôi là được. Chúng ta đều là người quen cũ, nể mặt anh, tôi sẽ bồi thêm ít tiền.”

Những lời khiêu khích này cũng không chọc giận được Cố Minh Dạ.


Đôi mắt Cố Minh Dạ u ám, gương mặt vẫn như cũ bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Không thấy ai trả lời, Cố Minh Dạ liếc nhìn người nhân viên: “Cô nói.”

“Tôi…Là tôi sao?”

“Đúng.”

Nhân viên cửa hàng biết mọi người ở đây đều không ai dễ chọc vào, cuối cùng mang tất cả mọi việc xảy ra nói lại, không dám thêm vào bớt ra.

Nói xong, liền cúi đầu: “Cố gia, chuyện là như vậy.”

“Là như vậy?” - Cố Minh Dạ cụp mắt xuống nhìn Sở Ngọc Diệp: “Cô ấy nói, có cần bổ sung gì nữa không?”

Sở Ngọc Diệp lắc đầu: “Không có.”

Cô ta dùng đôi tay trắng nõn che khuôn mặt đỏ bừng của mình, khiến vết thương trên mặt nhìn càng thêm nghiêm trọng, một dòng nước mắt lăn dài từ hàng mi mỗi khi cô ta chớp mắt, nhìn đáng thương biết bao.

Chỉ tiếc hành động này cũng không khiến Cố Minh Dạ cảm thấy cô ta bị bất công nhiều hơn.

Cố Minh Dạ trực tiếp quay đầu nhìn Sở Mộ Nhiễm: “Nếu đã như vậy, chúng ta đi nhìn giám sát.”

Sở Mộ Nhiễm có chút kinh ngạc.

Không một mực bảo hộ Sở Ngọc Diệp mà đi xem giám sát trước?

Du Kỳ Phong đẩy cô: “Không phải muốn đi xem giám sát sao? Đi nhanh.”

Kết quả gần như giống như Sở Mộ Nhiễm mong đợi, Đinh Hân quả nhiên rất ngu ngốc, mọi người đều nhìn thấy cô ta cố tình lao về phía Sở Mộ Nhiễm, và cố tình hất ly nước trái cây lên quần áo.

Sở Ngọc Diệp lúc này cũng không thể nói Đinh Hân vô tôi mà bôi xấu Sở Mộ Nhiễm được.

Nhưng cô ta có cách khác.

“Cho dù Đinh Hân đã làm sai thì tôi đã làm sai điều gì?” - Cô ta buồn bã nhìn Sở Mộ Nhiễm bất bình nói: “Tiểu Nhiễm, chẳng lẽ mọi người làm sai, em đều muốn tính trên đầu chị sao?”

“Đúng đó.” - Sở Mộ Nhiễm gật đầu: “Cho nên cô tốt nhất cầu nguyện về sau tôi mọi việc đều thuận lợi, không đụng phải chuyện chó má gì xúi quẩy, nếu không người tôi tìm tính sổ chính là cô.”

Sở Ngọc Diệp rụt rè, quay đầu nhìn về Cố Minh Dạ đáng thương nói: “Minh Dạ, anh xem Tiểu Nhiễm đang nói cái gì, cô ấy sao có thể làm vậy với em? Anh sẽ không bỏ qua đúng không?”

Cố Minh Dạ trầm mặc nhìn Sở Ngọc Diệp, môi mím lại, không nói gì, vẻ mặt không kiên nhẫn.


Rất rõ ràng, hắn không có ý định thiên vị Sở Ngọc Diệp.

Dưới ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ của Cố Minh Dạ, Sở Ngọc Diệp không còn cảm giác chuyện này là thường ngày mà trong lòng dâng lên cảm giác lo sợ… Cố Minh Dạ cũng sẽ làm cô ta xấu hổ ở nơi đông người sao?

Nếu như vậy, cô ta sẽ trở thành trò cười ở Giang thành và không còn làm mưa làm gió được nữa.

Cô ta luôn công khai rằng cô ta và Cố Minh Dạ có mối quan hệ rất tốt, nhưng bây giờ lại là dạng này?

Sở Ngọc Diệp tâm loạn như ma, sau đó cô ta nhìn thấy Cố Minh Dạ đi về phía Sở Mộ Nhiễm.

Anh đứng trước mặt cô, giọng nói trầm ấm dễ nghe: “Nhiễm Nhiễm, đi theo tôi.”

Du Kỳ Phong phản ứng đầu tiên: “Dựa vào anh? Cô ấy là bạn gái của tôi.”

“Cậu có chắc cô ấy là bạn gái của cậu không? Tôi nhớ cô ấy chưa bao giờ thừa nhận điều đó.”

“Nhưng cô ấy cũng không phủ nhận, đó chính là ngầm đồng ý.”

“Ồ.” - Trong mắt Cố Minh Dạ hiện ra tia mỉa mai: “Vậy để cho cô ấy quyết định.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Hai người đàn ông, hai cặp mắt đều nhìn cô chằm chằm, căn bản cô không nghĩ sự tình sẽ thế này… cô sao có thể lựa chọn đây?

“Đi theo tôi.”

Sở Mộ Nhiễm mãi không lên tiếng, Cố Minh Dạ trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt nóng rực nhìn cô, không cho cự tuyệt.

“Tôi hôm nay mới là người cho em chỗ dựa, đừng có mà qua cầu rút ván, nữ nhân chết tiệt này.” - Du Kỳ Phong không nhịn, nắm lấy cổ tay còn lại của cô.

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Trước mặt đám đông bị hai ông thần ở Giang thành tranh đoạt.

Cũng có sảng khoái nhưng xấu hổ nhiều hơn.

Sở Mộ Nhiễm mở miệng: “Kỳ thật tôi đã lớn rồi, có thể đi một mình, hai anh buông ra trước được không?”

Nhưng lời đề nghị của cô bị từ chối từ cả hai bên.

“Tôi đưa em về.” - Cố Minh Dạ cố chấp nói.


“Tôi dẫn em đi rửa sạch vết bẩn, sau đó còn bàn công việc, hôm nay không phải chúng ta có hẹn bàn công việc sao?” - Du Kỳ Phong không chịu thua.

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Hai người này đều khó giải quyết.

Mặc dù cô muốn đi theo Du Kỳ Phong hơn, nhưng mà nói cô mềm lòng cũng được, nói cô không có tiền đồ cũng được, đàn ông đều muốn giữ thể diện, cô không muốn làm mất mặt Cố Minh Dạ trước công chúng.

Lúc Sở Mộ Nhiễm đang bận suy nghĩ biện pháp, Sở Ngọc Diệp toàn thân.lắc lư, không ngờ Cố Minh Dạ trước mặt mọi người giáng cho cô một cái vả mặt, khiến cho cô ta khó xử.

Trong mắt anh, Sở Mộ Nhiễm chính là trân châu, còn cô ta chỉ là mắt cá.

Anh không những không vì cô ta mà tính sổ Sở Mộ Nhiễm, đã vậy còn muốn đưa Sở Mộ Nhiễm về, điều này chẳng phải đang nói cô ta bị Sở Mộ Nhiễm đánh chính là gieo gió gặp bão, đây không phải chính là khiến cô ta xấu hổ sao?

“Minh Dạ.” - đè nến phẫn uất trong lòng, Sở Ngọc Diệp kéo tay áo Cố Minh Dạ như muốn khóc: “Em đau đầu quá… anh có thể đưa em đến bệnh viện không?”

Chỉ cần Cố Minh Dạ đưa cô ta đi, cô sẽ không còn xấu hổ nữa.

Nhưng Cố Minh Dạ gián tiếp từ chối: “Tôi sẽ nói Giang Lâm đưa cô đi.”

Anh nhìn về phía Giang Lâm.

Giang Lâm nhanh chóng bước tới, làm ra cử chỉ cung kính nói: “Ngọc Diệp tiểu thư, sức khỏe cô không tốt, tốt nhất để tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra một chút, mất công sơ ý một xíu cô té xỉu xuống đất.”

“Cậu…” - Sở Ngọc Diệp tức giận đến thân thể run rẩy, cô ta không ngờ Giang Lâm lại dám nói như vậy, và cô ta cũng không có khả năng cãi nhau với Giang Lâm.

Giang Lâm là thân tính của Cố Minh Dạ, cho nên cô ta không dám đụng bừa.

Sở Ngọc Diệp còn chưa ra quyết định, Sở Mộ Nhiễm đã nghĩ ra cách giải quyết.

Cô dùng sức rút cả hai tay lại, chỉ về phía Thẩm Vân Chi: “Tôi sẽ đi cùng anh ấy.”

Không để hai người kia phản ứng, cô liền nói: “Cái gì cũng có trước có sau phải không? Hôm nay khi tôi bị ức hiếp, là Thẩm Vân Chi đứng ra bênh vực tôi đầu tiên, cho nên… hôm nay tôi sẽ đi cùng anh ấy.”

Thẩm Vân Chi có chút bất ngờ, nhưng Sở Mộ Nhiễm đã chỉ mình, hắn cũng bước lên dịu dàng nói: “Tôi đưa em về.”

“Cảm ơn.” - Sở Mộ Nhiễm cảm kích mỉm cười.

Sở Mộ Nhiễm quay đầu nhìn Du Kỳ Phong: “Du thiếu, tôi muốn tìm nơi nào đó gần đây làm sạch vết bẩn, nhưng quần áo ở đây tôi không đủ tiền mua, phiền anh trả tiền cho tôi một bộ quần áo mới được không? Hôm nay tôi thật không có tâm trạng bàn công việc, chúng ta hẹn khi khác nhé?”

Lời nói này khiến mối quan hệ giữa hai người khá thân thiết.

“Đương nhiên là được, em thích bộ nào tùy ý chọn đi.” - Du Kỳ Phong như một con sư tử được thuần hóa, còn nhìn Cố Minh Dạ với nét mặt đầy tự hào.

Sở Mộ Nhiễm lại nhìn về phía Cố Minh Dạ.

Lần này, trong đôi mắt đen láy trong vắt hiện lên một vẻ phức tạp, cô hơi nhếch môi lên, nhẹ nhàng nói: “Cố thiếu, cảm ơn anh.”


Đối mặt với ánh mắt của cô, Cố Minh Dạ nắm chặt hai tay đang buông thõng hai bên.

Tuy thái độ của cô đã dịu đi một chút, không còn xa cách như trước, nhưng cô vẫn không muốn đến gần anh.

Sở Mộ Nhiễm chọn một bộ quần áo rồi cùng Thẩm Vân Chi nhanh chóng rời khỏi mớ hỗn độn phía sau. Ra khỏi trung tâm, Sở Mộ Nhiễm muốn tìm một cái khách sạn gần nhất để tắm rửa sạch sẽ vết dơ trên người. “Để tôi đưa em đến khách sạn nhé.” - Thẩm Vân Chi nói. Sở Mộ Nhiễm đáp: “Anh có việc thì cứ đi trước đi, không cần lo cho tôi.” “Không sao, tôi đưa em đến đó.” “Vậy cũng được.” - Sở Mộ Nhiễm lúc này rất muốn tắm cho nên cũng không dài dòng. Đang đi, Thẩm Vân Chi nhận được một tin nhắn, liếc nhìn một cái, bỏ vào túi, Sở Mộ Nhiễm cũng không để ý. Đến khách sạn, Sở Mộ Nhiễm thuê căn phòng đơn giá rẻ, quay lại nhìn nhưng Thẩm Vân Chi có vẻ không có ý định rời đi. “Tôi ở một mình cũng được, anh có thể đi làm việc của anh.” “Không sao, tôi có chút không yên tâm. Em cứ đi tắm ở trong phòng, tôi sẽ đứng đợi ở cửa, một lát tôi đưa em về.” Gần đây tiếp xúc, Sở Mộ Nhiễm nhận ra Thẩm Vân Chi khá ôn tồn lễ độ, còn chưa từng có chút gì lợi dụng động chạm vào cô sau bao nhiêu lần bị ép đi hẹn hò. “Được rồi, tôi sẽ tắm nhanh thôi. Nhưng anh không cần đứng ở cửa, cứ vào phòng đợi… tôi có thể tin anh.” Sở Mộ Nhiễm cùng Thẩm Vân Chi đi vào phòng, cô cũng nhanh chóng đi vào phòng tắm. Tiếng nước trong phòng vang lên. Thẩm Vân Chi ngồi bên ngoài, chợt nhớ ra điều gì đó, vội lấy điện thoại ra xem tin nhắn mới nhất, sau đó đôi mắt lộ vẻ giằng co. Sở Mộ Nhiêm dùng tốc độ nhanh nhất gội đầu, dùng khăn tắm lau tóc ướt và đi ra khỏi phòng tắm. Cô có chút khát, định mở một chai nước suối, nhưng Thẩm Vân Chi đưa cho cô một chai mở sẵn: “Tôi biết em đi ra sẽ khát nước, nên cố ý mở cho em, uống một chút đi.” Sở Mộ Nhiễm mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn.” Uống xong, cô dùng máy sấy tóc để sấy tóc ướt, nhưng mà cô nhanh chóng cảm thấy không ổn. Một luồng nhiệt từ bên trong cơ thể dâng lên, mạch máu như muốn vỡ ra, mặt cô rất nóng, sức nóng của máy sấy tóc phả vào mặt khiến cô không chịu nổi. Cô biết đây là gì. “Là anh?” - Sở Mộ Nhiễm không dám tin quay đầu nhìn Thẩm Vân Chi, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen đầy hối lỗi của hắn trước khi bị hắn đánh ngất. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô mơ hồ nghe thấy câu “Tôi xin lỗi” và tiếng thở dài bất đắc dĩ. Lúc này, trên mạng Sở Mộ Nhiễm lại nhảy lên Hot search vì sự tranh giành của hai ông thần của Giang thành. Cộng với danh tiếng kém của cô. Đang là trò cười trên mạng. Còn có video Sở Mộ Nhiễm tát Sở Ngọc Diệp và cảnh Hoắc Vân Vân và Đinh Hân bị ức hiếp thê thảm. Và mọi người cũng truy lùng danh tính của người đàn ông mà Sở Mộ Nhiễm chọn để từ bỏ hai vị thần thánh ở Giang Thành. Chỉ có Sở Mộ Nhiễm là đang bất tỉnh không hay biết chuyện gì. “Cố tổng, không thể liên lạc với số 1 và số 2, tạm thời không thể biết được Sở tiểu thư đang ở đâu. Vả lại, ngài có cần khống chế dư luận không?”

Ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, Giang Lâm thận trọng nhìn Cố Minh Dạ.

Tin tức ở trung tâm thương mại chỉ trong nửa giờ đã nổ tung trên mạng, Cố Minh Dạ cảm giác có một bàn tay thao túng tin tức, anh ngay lập tức gọi cho Sở Mộ Nhiễm nhưng điện thoại của cô đã tắt máy.

Liên hệ với hai nữ cận vệ, cũng không được.

Cố Minh Dạ vốn đang muốn quay về Cố thị, nhưng hiện tại đang ngồi ở chiếc Maybach ở ven đường.

Anh ngồi ở ghế sau, tháo cà vạt, mở hai nút áo sơ mi, để lộ yết hầu cùng xương quai xanh gợi cảm. Tay áo sơ mi được sắn lên không theo quy luật đến khuỷu tay để lộ làn da màu lúa mì rắn chắc và quyến rũ.

Nhưng gương mặt anh lúc này cực kỳ băng lãnh.

Sau khi xem các bài viết bôi nhọ Sở Mộ Nhiễm trên mạng xã hội, sắc mặt Cố Minh Dạ ngày càng khó coi, u ám đến mức Giang Lâm cũng không dám mở miệng nói chuyện với anh, sợ hãi bị vạ lây.

Cố Minh Dạ lạnh lùng mở miệng: “Ngay lập tức kiểm soát dư luận và xóa bỏ tất cả bài viết. Ngoài ra, dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra kẻ đứng sau nó.”

“Vâng.” - Giang Lâm lại hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Lập tức quay đầu.”

“Quay đầu?”

“Trở lại trung tâm thương mại, tìm những khách sạn gần đó, chắc chắn sẽ tìm được cô ấy.”

Bị người nào đó bám lấy 7 năm, dù muốn nhắm mắt làm ngơ nhưng một số thói quen nhỏ của cô anh đều biết.

Cô thích ăn cà rốt.

Cô không thích mặc váy lắm.

Mùa hè cô sẽ luôn luôn búi tóc cao vì sợ nóng.

Cô thích sạch sẽ, tuyệt đối không thể để toàn thân dính nước trái cây mà về nhà… Huống chi trước khi rơi đi cô còn cầm một bộ quần áo để thay đổi.

Xe quay đầu lại, Giang Lâm nhanh chóng làm việc, một lát sau lại quay đầu hét lên: “Cố tổng, Thẩm…Thẩm Vân Chi, danh tính của hắn đã bị phơi bày.”

Cố Minh Dạ nhìn xem trên ipad Giang Lâm đưa qua, sắc mặt biến hóa, bàn tay gần như bóp nát màn hình máy tính, ánh mắt đen tối như có bão tố cực kỳ hung bạo

Thẩm Vân Chi.

Tốt cho Thẩm Vân Chi.

“Điều động tất cả người của Thiên Sơn ở Giang thành, dùng tốc độ nhanh nhất cho tôi tìm ra cô ấy, ngay lập tức.” - Có Minh Dạ đen trầm giọng hạ lệnh, sắc mặt tối sầm như bầu trời trước cơn bão lớn. Sở Mộ Nhiễm tỉnh lại, toàn thân nóng bức như trong lò lửa. Cô đưa tay muốn kéo bỏ quần áo trên người xuống nhưng một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay cô. “Đừng động.” - Thẩm Vân Chi ánh mắt tràn ngập hối lỗi. Tay của hắn rất lạnh, chạm vào cô rất thoải mái. Sở Mộ Nhiễm thật sự muốn lao vào vòng tay hắn để cô cảm thấy thoải mái hơn, nhưng lý trí còn lại vẫn nhớ rằng… chính hắn đã bỏ thuốc cô. “Vì sao?” - Sở Mộ Nhiễm cắm móng tay thật mạnh vào lòng bàn tay để bình tĩnh hơn. “Thật xin lỗi, tôi có lý do của mình.” - Thẩm Vân Chi cụp mắt xuống, không dám nhìn cô. Sở Mộ Nhiễm cười lạnh: “Vậy bây giờ anh định làm gì tôi? Làm tình với tôi rồi chụp ảnh quay phim? Hay là đợi có người đến bắt tận giường.” Thẩm Vân Chi cúi đầu không đáp. Hắn cũng đang rất bối rối, không biết có nên ra tay hay không? Nếu không phải vậy hắn đã không đánh ngất cô khi cô ngấm thuốc. Hắn đã phải vật lộn tâm trí cho tới tận bây giờ và chỉ ngồi đó nhìn Sở Mộ Nhiễm… chỉ vì hắn thật sự không muốn làm điều đó với cô, cũng động thủ không được. Nhưng mà không động thủ không được. Hắn không còn lựa chọn nào khác. Ngồi một lúc, Thẩm Vân Chi run rẩy lôi chiếc áo sơ mi mỏng mà Sở Mộ Nhiễm nhét vào bên trong lưng quần, nhìn thấy ánh mắt chấn kinh sợ hãi của cô, hắn thấp giọng xin lỗi: “Tiểu Nhiễm, anh xin lỗi…” Lời xin lỗi lúc này không có ý nghĩa gì cả. Xin lỗi chính là hai từ vô dụng nhất trên thế giới này. Sở Mộ Nhiễm rất muốn phản kháng, nhưng sức lực toàn bộ của cơ thể chỉ có thể dồn vào việc chống lại sự ham muốn của thuốc. Chiếc áo sơ mi mỏng không còn cài nút, tuột khỏi người cô và rơi xuống giường, để lộ làn da trắng nõn không tỳ vết của cô, hơi nóng trong cơ thể dịu đi một chút, nhưng trong lòng lại lạnh buốt. Một cảm giác vô vọng bao trùm lấy bản thân. Cô nhắm mắt lại, cố gắng không để nước mắt trào ra, nỗi tuyệt vọng như nuốt chửng một tia hy vọng cuối cùng của cô khi Thẩm Vân Chi đã bắt đầu muốn cởi chiếc quần cuối cùng trên người Sở Mộ Nhiễm. Lúc này, Sở Mộ Nhiễm nghĩ đến một người có thể cứu cô. Nhưng rất nhanh… cô không dám hy vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận