Hoa viên Bửu Trúc.
Lưu Phúc ở một căn phòng ở tầng tám ở tòa nhà Bửu Trúc, một căn hộ xem như đặt giá nhất ở nơi này.
Giang Lãng chuẩn bị kỹ càng, mặc một bộ quần áo chuyển phát nhanh, đội mũ lưỡi trai che đi gương mặt sát khí, đi đến nhấn chuông cửa.
Nhấn hai lần cũng không có người trả lời.
Mãi đến lần thứ ba, bên trong truyền ra giọng nói cực kỳ khó chịu: “Ai đó?”
“Tôi là người giao hàng chuyển phát nhanh, phiền anh mở cửa ký nhận một chút được không?”
“Ồ, bây giờ chuyển phát nhanh thế mà còn giao đến tận cửa à?”
Cửa được mở ra, là một người đàn ông ôm nhôm, mặt mũi xấu xí đứng ở cửa, không phải Lưu Phúc.
Hắn đưa tay muốn cầm đồ chuyển phát nhanh, Giang Lãng nắm lấy cổ tay hắn, bẻ cả hai tay hắn ra sau lưng, đánh một cái vào gáy, bất tỉnh tại chỗ.
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Kỹ thuật quá điêu luyện, trong lòng cô thầm hâm mộ.
Giang Lãng cười cười: “Sở tiểu thư, ở Thiên Sơn, lão đại là người lợi hại nhất, tôi chỉ xem như là cấp dưới của ngài ấy mà thôi.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, tôi tuyệt đối không nói quá.”
Đôi mắt tròn vo đen láy của Sở Mộ Nhiễm nhìn sang người đàn ông bên cạnh, tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ.
Cố Minh Dạ trong lòng có chút vui vẻ, anh quyết định sẽ bồi dưỡng thêm cho Giang Lãng. Một người vừa có tư duy nhạy bén, vừa có tư chất tốt, về sau không chừng là một cánh tay phải đáng tin trong Thiên Sơn.
Mọi người nhanh chóng bước vào căn hộ và tìm được Lưu Phúc đang hỗn chiến trên giường ngủ.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Mộ Nhiễm chỉ cảm thấy ghê tởm.
Trên giường có năm người, ba nam hai nữ, cộng thêm kẻ bị Giang Lãng đánh ngất trói chặt, chính là trận chiến bốn nam hai nữ.
Nghe tiếng bước chân tiến vào, những người bên trong cũng sững sờ.
“A…a….a…”
“Các người là ai, sao lại xông vào đây?”
“Mẹ nó, cút hết ra ngoài cho ta.”
Tiếng hét chói tai, tiếng chửi rủa nổi lên bốn phía.
Hai nữ nhân còn có chút xấu hổ hét lên, lôi lôi kéo kéo quần áo tùy tiện mặc vào.
Cửa phòng đã bị chặn, hai người họ không chạy ra ngoài được, vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh, cho rằng cuộc thanh toán này sẽ không liên lụy đến mình.
Lưu Phúc trên giường lúc đầu cũng không có chút hoảng hốt, nhưng khi hắn nhìn chằm chằm Cố Minh Dạ một lúc, bắt đầu trở nên kinh hãi.
“Cố…Cố thiếu, sao ngài lại tìm đến nơi này?”
Lưu Phúc nhìn thấy Cố Minh Dạ, nhớ lại những việc Sở Ngọc Diệp từng dùng tiền sai khiến hắn làm, toàn thân run như cầy sấy.
“Mày cho rằng ta đến đây du ngoạn sông núi, ghé qua đây thăm mày sao? Tao đã tìm tới nơi, chính là muốn tìm mày.” - Cố Minh Dạ lạnh lùng nhếch môi, hỏi một câu khiến Lưu Phúc càng run sợ hơn: “Mày là Sở Ngọc Diệp có quen nhau không?”
“Không, tôi không quen.” - Lưu Phúc lăn lộn giang hồ nhiều năm, hắn sẽ không bao giờ thừa nhận, chỉ cười theo nói: “Sở đại tiểu thư là nhân vật lớn như vậy, tôi làm sao có cơ hội nhận biết? Cố thiếu, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, ngài tìm tôi tính toán cũng là mất mặt ngài phải không? Chi bằng cứ coi tôi là cỏ rác ngoài đường, tôi thật sự không làm điều gì xấu cả.”
Lưu Phúc thu mình lại, vẻ mặt cầu xin tha thứ.
“Phải không?”
“Vâng vâng vâng, thật sự.”
“Trước mặt tao, mày còn dám nói dối.” - Trong tay Cố Minh Dạ cầm một cái roi dài, quất thật mạnh vào người Lưu Phúc.
Trên người Lưu Phúc trần như nhộng, bị quất một cái như vậy, trên thân lập tức tạo thành một đường đỏ máu, hắn đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh.
“Cố…Cố thiếu, cho tôi thêm 10 cái gan, cũng không dám nói dối ngài.” - Hắn đau đến mức thanh âm phát run, nhưng vẫn chống cự.
Cố Minh Dạ cười lạnh, nhàn nhạt hỏi: “Hừ, mày nói mày không quen biết, vậy tại sao ghi chép điện thoại cô ta có cuộc gọi của mày? Tại sao cô ta nói với tôi, nói mày si mê cô ta, cho nên mới không để ý đến mong muốn của cô ta, làm nhiều điều xấu xa tự cho là tốt cho cô ta, vì cô ta mà trút giận? Cô ta nói cô ta đã khuyên mày, muốn mày đừng làm như vậy, mày lại nhất định khư khư cố chấp.”
“Cái gì?” - Lưu Phúc kinh hãi: “Sở Ngọc Diệp thật sự nói như vậy?”
“Thì sao?”
“Mẹ kiếp, con đỉ đó. Rõ ràng cô ta là người đưa tiền để tôi động thủ với Sở Mộ Nhiễm. Dựa vào cái gì nói tôi si mê cô ta nên tự nguyện? Cô ta ngược lại muốn tẩy trắng cho bản thân, lợi dụng tôi làm việc xong liền mặc kệ sống chết?”
Bởi vì cực kỳ tức giận, Lưu Phúc nhảy khỏi giường, điên cuồng hét lên như muốn liều mạng lao ra ngoài tìm Sở Ngọc Diệp.
Trên người hắn trần trụi, thứ ở giữa hai chân đã mềm nhũn, lủng lẳng khá bắt mắt.
Đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm lại, trực tiếp che mắt Sở Mộ Nhiễm, đem đầu cô đặt ở trong ngực.
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Tay của anh ta lớn và đè chặt cô đến mức cô gần như ngạt thở.
“Hoặc là lăn lên giường, hoặc là mặc quần vào, nếu không có tin tao sẽ làm hỏng chân thứ ba của mày không?”
Lưu Phúc nghe xong sợ đến mức muốn tè ra quần, nhanh chóng mặc quần vào.
Một lúc sau, từng tên bị trói lại ném lên xe. Sau một hồi thảo luận, Cố Minh Dạ quyết định lên xe đi về Giang thành rồi sẽ thẩm vấn Lưu Phúc. Trên đường đi, có thể tạo áp lực với hắn ta, cho tâm lý hắn ta khủng hoảng, nói không chừng thẩm vấn ra được nhiều thứ hay ho. 10h đêm, về đến biệt thự Giang Sơn. Sau khi xuống xe, Sở Mộ Nhiễm kiên quyết muốn cùng Cố Minh Dạ đi xuống tầng hầm thẩm vấn Lưu Phúc, không muốn chậm trễ thời gian Rạng sáng hôm sau, Cố Minh Dạ từ tầng hầm đi ra, theo sau là Sở Mộ Nhiễm gương mặt đầy vui sướng. “Cố thiếu, có phải trước kia anh đã nghĩ oan cho tôi không?” “Ừm…” “Tôi đã nói nữ thần Ngọc Diệp của anh không có gì tốt lành, anh không tin tôi haha… Bây giờ bị vả mặt có đau không? Tôi cho anh biết, tôi không có chút nào thông cảm với anh, đàn ông các người đều mắt mù, không bị nữ nhân lừa gạt mấy lần liền cảm thấy nhân sinh không hoàn chỉnh, tôi nhìn cô ta đóng phim dài tập nhiều năm như vậy, cũng quen với việc nhìn thấy thói hư tật xấu của đàn ông các người.” Sở Mộ Nhiễm khoanh tay trước ngực nhìn Cố Minh Dạ với vẻ mặt đắc ý. “Nữ thần Ngọc Diệp của tôi?” - Đôi mắt phượng híp lại, Cố Minh Dạ nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ mặt nguy hiểm: “Sở Mộ Nhiễm, em thật sự không có lương tâm phải không? Hôm qua đem anh lăn lộn ép khô nhiều lần, bây giờ lại kích thích anh như vậy? Có phải em đang cho rằng trời tối thích hợp lại chút gì đó, ám chỉ anh nên làm em thêm mấy lần nữa?” Còn làm? Là cô ép khô anh ta? có lộn không vậy? Sở Mộ Nhiễm trừng to mắt, vội vàng xua tay: “Đừng có nghĩ lung tung, tôi không có ý đó. Cố thiếu, ngài là người cực kỳ anh minh thần võ, sẽ không tính toán với tiểu nữ nhân như tôi đúng không? Chúng ta bây giờ có bằng chứng chuyện xấu của Sở Ngọc Diệp, trước tiên nên nhanh chóng công khai ra bên ngoài, sau đó mới nên giải quyết vấn đề nội bộ nha.” “Theo anh nhớ thì Sở Ngọc Diệp chưa từng đối phó anh và chỉ khúc mắc với em thôi.” Sở Mộ Nhiễm chớp mắt: “Nhưng… bây giờ chúng ta đã kết hôn, chúng ta chính là một. Dù là ẩn hôn, nhưng cô ta khi dễ tôi chính là không nể mặt anh.” “Ồ…em nói vậy cũng đúng. Nhưng mà anh từng nghe một câu “Diệt giặc ngoài trước tiên phải yên bên trong”, anh sẽ thu thập em trước, sau đó mới thu thập chuyện bên ngoài.” Sở Mộ Nhiễm: “...” “Cố thiếu, tôi sai rồi, về sau sẽ không dám giễu cợt anh nữa, thật đó. Anh nói cho tôi anh sẽ trừng phạt Sở Ngọc Diệp như thế nào đi, đi mà.” - Sở Mộ Nhiễm ôm lấy cánh tay Cố đại tổng tài. Cô sẽ dùng mọi cách để không bỏ lỡ cơ hội đánh bại Sở Ngọc Diệp Cố Minh Dạ nghiêng đầu nhìn gương mặt nịnh nọt của của cô và cảm thấy hơi đau đầu. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh giống như ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, vui tươi và kích động. Nhưng mà, anh có lẽ sẽ làm cô thất vọng. Cố Minh Dạ đưa tay che đi tầm mắt của cô gái nhỏ, giọng nói nghiêm túc trầm ấm vang lên: “Hôm nay muộn rồi, em đi ngủ trước đi, ngày mai chúng ta sẽ bàn chuyện tiếp theo.” “Sao có thể ngủ được, tôi không muốn đi ngủ.” “Em không ngủ, anh ngủ.” “Nhưng…” “Không có nhưng…” “....” “Nhiễm Nhiễm, giống như nguyên nhân trước kia em đoán, em hiểu anh có điểm cấm kỵ, có phải không?” - Cố Minh Dạ nhìn sâu vào đôi mắt của cô bằng khuôn mặt nghiêm nghị. Sở Mộ Nhiễm trở nên yên tĩnh trở lại. …… Trong phòng ngủ. Cố Minh Dạ đang đi tắm. Sở Mộ Nhiễm ngồi bên ngoài suy nghĩ, cô biết Cố Minh Dạ đang âm thầm làm cái gì đó, nhưng không biết cụ thể là gì, nhưng cô có thể đoán được lựa chọn của Cố Minh Dạ trong chuyện này. Nhưng mà, cô sẽ trơ mắt từ bỏ sao? Cô không có làm được. Đôi mắt nheo lai, Sở Mộ Nhiễm rón rén xuông giường, mở máy tính của Cố Minh Dạ lên, lén lút gửi đoạn video thẩm vấn Lưu Phúc qua cho mình, xóa dấu vết, rồi lại lên giường nằm. Chứng cứ này, cô nhất định phải giữ trong tay. Vì làm chuyện có chút chột dạ, Sở Mộ Nhiễm đêm nay khá ngoan ngoãn, dù ai đó có cầm thú muốn cô hết lần này đến lần khác, cô cũng sẽ không phản kháng, khiến Cố Minh Dạ có chút kinh ngạc và trầm tư suy nghĩ. Buổi sáng. Sở Mộ Nhiễm tỉnh lại, phát hiện giường bên cạnh trống rỗng, cô lập tức cảm thấy mình bị lừa, đã trúng kế hoãn binh của anh ta. Cô bực bội phát tiết, ngay lập tức gọi cho Cố Minh Dạ điện thoại, giận đùng đùng gào lên: “Cố Minh Dạ, anh đang ở đâu, có phải anh đã lén lút đi công ty không? Anh không phải nói hôm nay sẽ cùng tôi bàn bạc chuyện đó sao?” Cô đã thầm đoán được kết quả ngày hôm qua, Cố Minh Dạ sẽ không đối phó Sở Ngọc Diệp. Anh ta đang trốn tránh cô, đây chính là khẳng định. “Thư phòng.” “Hả?” “Anh ở thư phòng, qua đây đi.” Sở Mộ Nhiễm không đợi được mà đi qua thư phòng, nôn nóng đi đến gần bàn làm việc, đặt tay lên bàn nhìn anh: “Cố thiếu, anh đã có quyết định chưa?” “Ừm.” - Cố Minh Dạ ngước mắt về phía cô, nhàn nhạt mở miệng: “Anh đẻ nghị em trước tiên không nên hành động liều lĩnh, đừng để Sở Ngọc Diệp phát hiện chúng ta đã tìm được Lưu Phúc.” Sở Mộ Nhiễm muốn nhịn cũng không nhịn được: “Ý của anh là, trước tiên chúng ta không cần làm gì, không vạch trần bộ mặt thật của Sở Ngọc Diệp, càng không gây rắc rối cho cô ta, phải không?” “....đúng.” Cô biết sẽ xảy ra điều này! Sở Mộ Nhiễm đập bàn một cái: “Anh không đi gây rắc rối cho cô ta, nhưng tôi phải đi. Cô ta đã hại tôi nhiều lần như vậy, tôi còn nhịn xuống nữa, tôi sẽ trở thành Ninja Rùa. Tôi không muốn làm con Rùa đen, tôi muốn làm sát thủ, giết chết con khốn Sở Ngọc Diệp giả vờ thanh cao đó.” “Ninja Rùa?” - Cố Minh Dạ không khỏi bật cười, nheo mắt nhìn Sở Mộ Nhiễm, khá vui vẻ: “Đương nhiên em cũng có thể lựa chọn bây giờ bắt đầu đối phó Sở Ngọc Diệp, anh sẽ không ngăn cản em, cô ta bây giờ chỉ là một biểu tượng bên ngoài nhìn vào mà thôi, anh đã vì em khóa tài khoản ngân hàng của cô ta, không phải sao?” Sở Mộ Nhiễm: “...” “Em có biết vì sao anh khuyên em không nên hành động hấp tấp không?” “Không biết.” “Nếu em không biết thì phải nhìn theo anh, học cho thật tốt.” - Anh dùng ánh mắt quan tâm nhìn Sở Mộ Nhiễm: “Hiện tại mới bắt được một tên Lưu Phúc, em cứ như vậy kích động, chẳng lẽ em không muốn biết phía sau lưng Sở Ngọc Diệp còn có ai không?” “Muốn.” “Đã muốn thì đừng đả thảo kinh xà.” Hai mắt Sở Mộ Nhiễm sáng lên: “Ý anh là tôi tiếp tục dùng chính mình làm mồi nhủ, Sở Ngọc Diệp sẽ tiếp tục nhắm vào tôi, sau đó chúng ta sẽ tìm được thêm manh mối, có thể tìm được những kẻ trước kia trước Lưu Phúc?” Ngay cả bà nội Chu có vai trò gì, cô không có bằng chứng nhưng cô muốn nhìn thấy sự thật. Nếu muốn điều tra nhiều hơn,cô đích xác cân kiên nhẫn. “Cố thiếu…” - Đôi mắt đen láy trong veo của Sở Mộ Nhiễm tràn ngập nụ cười ranh mãnh, cô nhìn sâu vào mắt Cố Minh Dạ: “Tôi sẽ không hành động nóng vội để Sở Ngọc Diệp biết chúng ta đã lấy được bí mật của cô ta từ miệng Lưu Phúc, chỉ là… tôi muốn động thủ với cô ta, anh sẽ không ngăn cản tôi phải không?” “Em muốn làm gì?” - Cố Minh Dạ đặt tài liệu trong tay xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô. “Bí mật. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không đả thảo động xà, sẽ không để Sở Ngọc Diệp phát hiện hành động của chúng ta là được.” Cố Minh Dạ: “...” “Còn có, Cố thiếu, anh có thể gọi cho Sở Vân Quốc một cuộc điện thoại không?” “Em lại muốn làm gì?” Cô gái nhỏ trước mặt anh đang nở một nụ cười nịnh nọt, bộ dạng như một tiểu hồ ly đang tính kế, vô cùng xấu xa. Trong lòng Cố Minh Dạ không khỏi phát sinh mấy phần cảnh giác, lại có chút buồn cười. “Anh gọi cho Sở Vân Quốc, liền nói anh mặc dù đã đính hôn với Sở Ngọc Diệp, nhưng vẫn bị vẻ đẹp của tôi trầm mê không kiềm chế được, cho nên anh chính là tên cặn bã muốn trái ôm phải ấp…. Khụ khụ thế nào? Như vậy, Sở Ngọc Diệp nhất định sẽ càng hận tôi, sẽ càng muốn đối phó tôi, chúng ta sẽ tìm ra gì đó khi theo dõi hành động của cô ta.” “Đây là mong muốn của em, anh có lợi ích gì không?” - Cố Minh Dạ nhíu mày. Sở Mộ Nhiễm cắn căn đôi môi xinh đẹp, dùng ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng xoa xoa vòng tròn trên khuôn ngực rắn chắc của anh, nhìn anh đầy câu dẫn: “Anh nghĩ sao về việc thư phòng play.” Cố Minh Dạ sảng khoái gật đầu: “Thành giao.” Sở Mộ Nhiễm: “...” Chết tiệt. Tên đàn ông dùng thân dưới suy nghĩ này. Cô hình như đã tự đào hố chôn mình rồi. …… Trong khi Sở Mộ Nhiễm đang dụ dỗ Cố Minh Dạ, bên này Sở Vân Quốc và Sở Ngọc Diệp đang ký kết một bản hợp đồng. Mọi thứ đối với Sở Ngọc Diệp từ khi đính hôn đang tốt lành, bỗng nhiên thể bị khóa, mọi thứ đều thay đổi. Không có tiền, cô ta phải xin Sở Vân Quốc tiền, cũng vì vậy mà để Sở Vân Quốc biết chuyện cô ta chọc Sở Mộ Nhiễm không vui, Sở Mộ Nhiễm thông qua Cố Minh Dạ khóa thẻ của cô ta. Điều đó chứng minh nhiều thứ. Thứ nhất, nó cho thấy Sở Ngọc Diệp trong lòng Cố Minh Dạ không mấy quan trọng. Thứ hai, Sở Mộ Nhiễm vẫn là đầu quả tim Cố Minh Dạ. Dù cô ta và Cố Minh Dạ đã đính hôn, Sở Mộ Nhiễm vẫn là cái đinh giữa hai người, là một bóng ma không tiêu tan. Hiện tại, Sở Ngọc Diệp muốn Sở Vân Quốc ủng hộ mình hết mức. Cô ta sẽ mang lại lợi ích cho Sở thị, cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời chứ không mất kiểm soát như Sở Mộ Nhiễm. Để mang lại tin tưởng cho Sở Vân Quốc, cô ta còn ký hợp đồng nếu trong vòng năm năm cô ta không lấy được 3 hợp đồng giá trị 1000 tỷ về cho Sở thị. Sau khi cô ta ba mươi tuổi, tất cả tài sản của cô ta sẽ được chuyển sang cho Sở Vân Quốc để bù đắp tổn thất cho ông ta. Ký xong hợp đồng, Sở Vân Quốc rất hài lòng, đưa một tấm thẻ mới cho Sở Ngọc Diệp, hạng mức từ 1 tỷ lên 2 tỷ. Sở Ngọc Diệp rất hài lòng, bệnh tim của cô ta khá nặng, bác sĩ từng nói nếu không tìm được quả tim thích hợp, chỉ e cô ta sống không qua 28 tuổi, nhưng hy vọng nguồn tim rất nhỏ nhoi. Vậy nên, bản hợp đồng này tưởng chừng ràng buộc nhưng toàn là lợi ích cho cô ta. Cả hai đều đang che giấu tâm tư, nhưng lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến, tạm thời làm gián đoạn liên minh của bọn họ. “Cố thiếu, ngài gọi điện đến là có gì muốn phân phó sao?” - Sở Vân Quốc không dám ra vẻ trưởng bối. “Không có gì quan trọng, chỉ là tôi muốn nói với ông một tiếng, Tiểu Nhiễm đang sống cùng tôi rất tốt. Tôi không muốn ông vì Ngọc Diệp mà làm khó cô ấy, ông hiểu ý tôi chứ?” “Cái…cái gì?” - Sở Vân Quốc có chút không thể lý giải: “Cố thiếu…ngài không phải đã đính hôn cùng Ngọc Diệp rồi sao?” Trước kia ông ta cho rằng Cố Minh Dạ đóng băng tài khoản của Sở Ngọc Diệp là không hài lòng hành động ngang ngược của con bé. Không thể ngờ là vì tình yêu của hắn ta dành cho Sở Mộ Nhiễm. Cỏ vẻ như ông ta phán đoán sai có gì đó. “Tôi cưới Ngọc Diệp cũng vì mối quan hệ giữa tôi và cô ấy theo thời gian đã lâu, cũng là vì bệnh tình của cô ấy… nhưng ông cảm thấy, tôi là một nam nhân bình thường, có nhu cầu sinh lý bình thường? Và cô ấy không thể đáp ứng nhu cầu của tôi được.” Sở Vân Quốc cười khô khan: “Cái này… tôi đương nhiên hiểu ngài, nếu ngài yêu thích Tiểu Nhiễm, vậy tôi đương nhiên sẽ không làm khó con bé. Không những không làm khó, về sau còn xem con bé như con gái ruột hahaaa.” Cố Minh Dạ cười lạnh: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô ấy là con gái ruột của ông.” “Ồ….a… tôi nhất định sẽ đối tốt với con bé.” - Sở Vân Quốc không hề xấu hổ khi quên mất Sở Mộ Nhiễm là con gái ruột, cười nói: “Tuy nhiên, việc ngài đang làm có chút trái đạo đức.” Sở Vân Quốc đang muốn từ Cố Minh Dạ lợi ích khi hắn đã chiếm luôn đứa con gái còn lại. Tuy ông ta không nói rõ, nhưng ý tứ đã rõ ràng. “Hừ…” - Cố Minh Dạ cười lạnh, chậm rãi nói: “Tôi nhớ Sở tổng rất quan tâm đến mảnh đất ở Bắc thành, ngày mai ông cho người đến công ty tôi để thảo luận cho tiết.” “Vâng vâng tất nhiên.” - Sở Vân Quốc vội vàng gật đầu, không giấu được vẻ vui mừng trong giọng nói: “Cố thiếu, nếu Tiểu Nhiễm không nghe lời ngài, ngài cũng không cần chiều chuộng nó. Vai trò của nó chính là phục vụ ngài cho tốt, nếu tay chân quá vụng về thì gửi nó đến Đế Vương học tập một chút, Sở gia chúng tôi tuyệt đối ủng hộ.” “Chuyện đó không cần ông quan tâm.” - Cố Minh Dạ lạnh lùng cúp điện thoại. Vợ của anh, anh sủng ái còn không kịp mà tên khốn Sở Vân Quốc lại muốn đem cô đến Đế Vương huấn luyện thành loại nữ nhân bán rượu? “Chụt…” - Một nụ hôn được dính vào gương mặt tuấn tú của Cố Minh Dạ: “Cố thiếu, đây là phần thưởng.” “Chỉ có vậy?” Đôi môi anh cười nhếch lên, bế Sở Mộ Nhiễm đến bàn làm việc, vòng tay qua người cô, ôm thật chặt vào lòng: “Không phải vừa nói sẽ cho anh thư phòng play, phải không?” Sở Mộ Nhiễm: “...” “Hay là em muốn đổi ý?” - Đôi môi anh đã chặn ở làn da thịt trắng nõn nà trên chiếc cổ tinh tế, giọng nói khàn khàn của Cố Minh Dạ vang lên bên tai cô. Cô nheo mắt, ngửa cổ lên. Cái chạm của anh mang theo một dòng điện xông vào cơ thể cô, sự kích thích khiến cô rùng mình không kiểm soát được. Đổi ý? Không, sẽ không đổi ý. Trước sự công kích quá lớn và mạnh mẽ, thanh âm của cô nho nhỏ, nỉ non bên tai, bàn tay ôm chặt lấy cổ anh, cắn vào vành tai Cố Minh Dạ: “Em yêu anh và cũng muốn được yêu.” Nhận được lời này, đôi môi Cố Minh Dạ cong lên, ánh mắt tràn ngập ý cười: “Nhiễm Nhiễm, anh yêu em, chỉ có một mình em.”