Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Bệnh viện.

Trên lông mày Cố Minh Dạ hiện lên một tia mất kiên nhẫn, anh kìm nén tức giận nhìn Sở Ngọc Diệp khóc như mưa, mặt không thay đổi nhàn nhạt hỏi: “Cô gọi tôi đến, là vì cô sợ hãi.”

“Em sao có thể không sợ?” - Sở Ngọc Diệp đưa tay giữ chặt tay Cố Minh Dạ.

Thấy Cố Minh Dạ không phối hợp nhưng cũng không phản kháng, liền đánh tạo đưa hai tay ôm lấy eo anh, áp mặt vào lưng anh, thanh âm yếu ớt đáng thương: “Minh Dạ ca ca, anh không biết em đã trải qua những gì đâu, em thật sự sợ hãi.”

“Cô trải qua cái gì?”

“Em…em nhận được một gói quà, bên trong đó có…” - Sở Ngọc Diệp dừng lại, không nói nên lời.

“Có cái gì?” - Cố Minh Dạ vờ hỏi, đang muốn xem mục đích của Sở Ngọc Diệp.

“Minh Dạ ca ca, chẳng lẽ anh không biết sao? Em…ý của em là trước khi em tỉnh lại, chẳng lẽ không có ai nói với anh sao?”

“Tôi nên biết cái gì?” - Cố Minh Dạ hỏi lại.

“Em…” - Sở Ngọc Diệp do dự một chút rồi nói: “Thứ em nhận được là nơi đó của Chu Cường, nơi nối dõi tông đường của ông ấy… Em không biết phải không, nhưng tấm thiệp kia ghi như vậy. Minh Dạ ca ca, em thật sự lo lắng cho Chu Cường, anh có thể tìm ông ấy giúp em không?”

“Không.”

“Tại sao?” - Sở Ngọc Diệp giật mình.

“Trước tiên cô nói, Chu Cường là gì của cô?”

“Là…là cha ruột của em.” - Sở Ngọc Diệp cụp mắt xuống, che giấu sự xấu hổ.

“Vậy cô gọi ông ta là Chu Cường?”

“Từ nhỏ em đã được Sở gia nuôi dưỡng…tất nhiên, phải gọi khác…”

Sở Ngọc Diệp liếc nhìn Hà Cẩm Thu đang ngồi ở một bên, sự quấn quýt cảm tình trong mắt bà ta trào ra, giống như đang nói đúng là không uổng công nuôi dưỡng.

Cố Minh Dạ lại không quản sự dịu dàng thắm thiết giữa hai mẹ con, lạnh lùng nói: “Vậy tại sao cô lại nhận đước thứ đó của Chu Cường, tại sao nhất định phải là cô?”

Tim Sở Ngọc Diệp đập thình thịch ngập ngừng nói: “Em…”

“Là do cô tự làm tự chịu phải không? Cô có biết ai đã ra tay với Chu Cường, lý do ra tay không?” - Giọng nói Cố Minh Dạ đột nhiên trở nên sắc bén, hét lên như sấm: “Sở Ngọc Diệp, cô còn không biết xấu hổ mà đến cầu tôi giúp cô?”

Hà Cẩm Thu biến sắc, thấy tình thế không ổn liền lên tiếng: “Đang nói chuyện tốt, tại sao lại lớn tiếng chứ?”

“Mẹ…” - Sở Ngọc Diệp nhìn bà ta bật khóc.

Cô ta đưa tay che mặt, không dám ôm Cố Minh Dạ nữa, trong lòng cảm thấy hoảng sợ.

Nhưng cũng có mấy phần đắc ý.

Chẳng lẽ Sở Mộ Nhiễm đã bị cưỡng bức cho nên Cố Minh Dạ mới tức giận mà phế đi Chu Cường.

Nghĩ vậy, Sở Ngọc Diệp trong lòng cảm thấy sảng khoái, nhưng bên ngoài vẫn khóc nức nở.

Hà Cẩm Thu đau lòng cho con gái, nhẹ nhàng vỗ lưng Sở Ngọc Diệp, nhìn thấy Cố Minh Dạ muốn rời đi, vội vàng giữ người lại: “Cố thiếu, Ngọc Diệp nhà tôi vừa mới tỉnh lại, trái tim con bé không tốt, không chịu nổi kích động, ngài hãy nhịn con bé, coi như tôi cầu xin ngài.”

Cố Minh Dạ rất muốn nói “bà là ai?” nhưng nghĩ tới nhiệm vụ, anh chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

“Chính bà tự hỏi cô ta đã làm gì? Cô ta hiện tại bày ta bộ dạng vô tội nói sợ hãi với tôi. Lúc trước cấu kết Chu Cường hại Tiểu Nhiễm, tại sao cô ta không biết sợ?”

“Ngài nói, Ngọc Diệp cấu kết Chu Cường hại Sở Mộ Nhiễm, cái này sao có thể?” - Hà Cẩm Thu kinh ngạc hỏi.

“Chu Cường suýt chút nữa cưỡng bức Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm suýt chết, bà nghĩ thế nào?”

Trong mắt Sở Ngọc Diệp tràn đầy hận ý, suýt chút nữa có nghĩa là chưa làm được, tại sao tiện nhân Sở Mộ Nhiễm đó lại mang lớn như vậy.

Không có Chu Cường và Lưu Phúc, sau này ai sẽ làm việc cho cô ta.

Sở Ngọc Diệp đột nhiên cảm thấy sợ, cô ta run rẩy không dám ngẩng đầu nhìn Cố Minh Dạ, nếu anh ta đã biết, anh ta sẽ làm gì cô.

“Ngọc Diệp nhà chúng tôi sao có thể làm ra chuyện như vậy? Có lẽ… đúng rồi, là tiện nhân Sở Mộ Nhiễm tự biên tự diễn một màn kịch. Từ nhỏ nó đã ghen ghét Ngọc Diệp, cái gì cũng muốn cướp của Ngọc Diệp, lần này chắc chắn là nó hãm hại Ngọc Diệp.”

Lời này của Hà Cẩm Thu ngay cả Giang Lâm ở bên cạnh còn không thể nghe nổi.

“Vậy sao, Sở tiểu thư đã được chính Cố tổng của chúng tôi tự tay cứu trở về! Khi chúng tôi tìm được cô ấy, toàn thân đầy vết thương bị ngâm dưới sông, suýt chút là chết. Có người nào dùng mạng mình hãm hại người khác không? Sở phu nhân, bà nói đúng không? Hơn nữa, chúng tôi có bằng chứng, vệ sĩ trước kia của Sở tiểu thư đã bị Sở Ngọc Diệp mua chuộc.”

Hà Cẩm Thu trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Có lẽ là Sở Mộ Nhiễm dàn dựng.”


Lần này, Giang Lâm cũng cạn lời.

“Đi.” - Cố Minh Dạ lạnh giọng mở miệng.

Đi ra tới cửa, Cố Minh Dạ dừng lại, nhìn về phía Sở Ngọc Diệp.

Đối diện với đôi mắt đẫm lệ của Sở Ngọc Diệp, trong mắt anh hiện lên tia chán ghét: “Tôi đồng ý cùng cô đính hôn vì cho rằng cô vẫn là Sở Ngọc Diệp lương thiên và phóng khoáng như xưa. Nếu như cô không ăn năn hối cải, tôi cảm thấy nên cân nhắc lại chuyện hôn sự này.”

…….

Trên xe, Giang Lâm không nhịn được nhìn về phía Cố Minh Dạ hỏi: “Cố tổng, ngài đem chuyện này nói ra hết, sẽ không sợ đả thảo kinh xà sao?”

“Không nói mới chính là đả thảo kinh xà.”

“…”

Giang Lâm tỏ ra không hiểu, Cố Minh Dạ nhíu mày nghiêm túc, tạm thời không giải thích.

Có một số việc thà nói ra còn hơn không nói, đặc biệt khi đối thủ là là một con cáo già như Sở Vân Quốc.

Không nói, Sở Vân Quốc sẽ càng nghi ngờ.

Nói ra, hắn ngược lại sẽ yên tâm.

Là một tên cặn bả muốn trái ôm phải ấp thì việc anh phát cáu vì chuyện này là một việc bình thường, Sở Ngọc Diệp động thủ với Sở Mộ Nhiễm, anh có thể mượn chuyện này để làm Sở Vân Quốc lo lắng và làm mọi cách lấy lòng anh, trả giá lợi ích.

Nếu như Sở Vân Quốc cảm thấy anh và hắn giống nhau, muốn lôi kéo anh vào một vụ mua bán nào đó, vậy thì tốt hơn. Anh liền không cần tốn công sức mà tiếp cận gần hơn Sở Vân Quốc và tóm gọn thế lực ngầm phía sau hắn ta.

Một mẻ hốt gọn.

……

Một tuần trôi qua.

Sở Mộ Nhiễm ở tại biệt thự Giang Sơn, không có đi ra ngoài.

Cô gửi đoạn video của Chu Cường chl Sở Ngọc Diệp.

Cô còn sắp xếp một người đóng giả y tá tìm cho Sở Ngọc Diệp một cái laptop để Sở Ngọc Diệp có thể xem cảnh cha ruột và chú chó to lớn.

Người mà cô bài trí đã quay lại cảnh Sở Ngọc Diệp nôn mửa đến mức trợn mắt rồi ngất xỉu, Sở Mộ Nhiễm đã vui vẻ mấy ngày, tâm tình cực tốt.

Mỗi ngày Cố Minh Dạ về nhà, đều nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô.

Ngày đầu tiên, nhịn.

Ngày thứ hai, anh tiếp tục nhịn.

Ngày thứ ba…

“Dạo này tâm tình của em rất tốt?” - Cố Minh Dạ rốt cuộc không nhịn được, thâm ý hỏi.

Mặc dù biết chuyện Sở Mộ Nhiễm làm, nhưng anh cảm thấy cho Sở gia một chút kích động cũng không tệ. Anh mấy ngày nay một mực lạnh nhạt với Sở gia, Sở Vân Quốc biết nguyên nhân đã không thể ngồi yên.

Nói đến, Sở Mộ Nhiễm vô tình đánh bậy đánh bạ vô tình đẩy nhanh tiến độ công việc, cũng là có công lao.

Tiếc là, gần đây quá bận, cộng thêm cô gái nhỏ vẫn còn bị thương, cho nên rất lâu hai người không ở gần nhau.

Nghĩ đến chuyện đó, cổ họng Cố Minh Dạ nóng lên, đôi mắt tối sầm lại.

Sở Mộ Nhiễm không chú ý đến nguy hiểm, vui vẻ tươi cười nói: “hahaha, tất nhiên rồi, nhìn thấy Sở Ngọc Diệp bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, tâm tình của em tốt như phóng lên trời.”

“Sức khỏe của em đã khỏe chưa?”

“Tâm trạng thoải mái.”

“Em vẫn muốn lên thiên đường à?”

“Hả?” - Sở Mộ Nhiễm sửng sốt, nụ cười đắc ý trên khuôn mặt biến thành kinh ngạc.

“Anh cũng có thể đưa em lên thiên đường.”

“Hả?”


Có ý gì?

Sau một cái chớp mắt, Sở Mộ Nhiễm bị bế lên, đi thẳng đến phòng ngủ ở lầu hai.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại.

Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô đỏ bừng, vội vàng hét lên: “Cố Minh Dạ, buông em ra, cơ thể em còn chưa khỏe đâu, không có lên giường với anh.”

“Có thể không cần lên giường.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Dễ dỗ như vậy sao?

Giọng nói dụ dỗ của Cố Minh Dạ vang lên bên tai cô: “Sô pha, ban công, bồn tắm, sân thượng, thư phòng…em muốn nơi nào, anh cho em chọn.”

Dù sao cũng không phải là chưa từng làm qua những nơi đó.

Sở Mộ Nhiễm sững sờ một chút, tức giận cắn vào cổ anh: “Cố Minh Dạ, thả em ra, nếu anh không thả, em sẽ nói với bác sĩ, để bác sĩ dạy dỗ anh.”

“Không thả.”

Cố Minh Dạ đặt cô lên giường, Sở Mộ Nhiễm giãy dụa một chút, nhưng theo kiểu nũng nịu, thà không giãy còn hơn, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.

Song song nằm trên giường, Cố Minh Dạ chóng hai tay bên người cô, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn cô chằm chằm.

Sở Mộ Nhiễm cảm thấy ánh mắt này giống như cô chính là con thỏ trắng vừa lọt vào miệng sói, sắp bị anh ta cắn một ngụm.

Nhưng anh lại không cắn.

Muốn bị cắn nhưng không được cắn, thật dày vò.

Sở Mộ Nhiễm cụp mắt xuống, dùng hai tay đẩy ngực Cố Minh Dạ, chịu đựng xấu hổ, hờn dỗi nói: “Nếu anh muốn thì nhanh di chuyển đi, sao lại không nhúc nhích.”

Cố Minh Dạ buồn cười, khuôn mặt lạnh lùng bởi vì bật cười mà ôn hòa rất nhiều, trêu chọc: “Bây giờ liền không phải kháng? Vừa rồi em hét thảm như vậy, là diễn kịch sao?”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Mẹ nó…

Không thể chịu nổi mà.

Không phải là do cô suy nghĩ cho anh sao?

Nhớ đến anh ta đã nhịn mấy ngày, sợ anh ta nín nhịn lâu ngày ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần sẽ trở thành tên biến thái, liền hi sinh một chút, không nghĩ tới lại bị anh ta cười nhạo.

“Không làm thì quên đi, đi ngủ.”

Sở Mộ Nhiễm tức giận xoay người, muốn kéo mền lên, nhưng vòng eo thon gọn của cô lại bị lòng bàn tay nóng bỏng của Cố Minh Dạ áp vào, khiến cô cảm thấy nóng đến mức trong lòng ngứa ngáy.

“Đừng vội, chúng ta giao lưu một chút trước khi đi ngủ.”

“Vậy anh muốn làm liền làm nhanh lên, bác sĩ nói gần đây em phải đi ngủ sớm.” - Sở Mộ Nhiễm hất cằm, kiêu ngạo nói: “Em nói anh biết, nếu không phải vì mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta, em đã mặc kệ anh.”

“…không làm.”

“…”

“Bác sĩ nói phải kiêng nữa tháng chuyện phòng the, cho nên…”

“…”

“Em dùng tay cho anh nhé?”

Mặc dù là một câu hỏi, nhưng anh còn chưa nói xong, Cố Minh Dạ đã nắm lấy tay Sở Mộ Nhiễm ấn vào nơi tràn đầy năng lượng của mình.

Nóng bỏng và cứng ngắc, bộ phận to lớn của anh chạm vào lòng bàn tay cô, Sở Mộ Nhiễm sửng sốt, kinh ngạc đến cánh môi hơi mở ra, ánh mắt Cố Minh Dạ tối sầm, trực tiếp bịt chặt môt cô.

Nóng hổi, bỏng rát.

Bàn tay bị động của Sở Mộ Nhiễm bị anh điều khiển, đôi bàn tay trắng nõn bao bọc lấy nơi to dài nóng bỏng của anh, gương mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng, cho đến khi bàn tay cô đã quen với nhịp điệu, kéo lên, tụt xuống không cần Cố Minh Dạ hướng dẫn… bên tai cô nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề kèm theo tiếng rên rỉ nho nhỏ của anh, khiến cô cảm thấy xấu hổ hơn.


Cực kỳ lâu, Sở Mộ Nhiễm cảm thấy lòng bàn tay mình sắp bị bào mòn, Cố Minh Dạ cuối cùng cũng nhíu mày phóng ra.

“Nhiễm Nhiễm…”

“Thật ngoan.”

Sau khi hôn nhẹ lên môi Sở Mộ Nhiễm, Cố Minh Dạ đứng dậy.

Nhưng khi nhìn thấy bàn tay Sở Mộ Nhiễm đang mở ra, trên tay còn có chút chất lỏng màu trắng đục, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, anh lập tức không nhịn được cười ra tiếng.

Nghe được tiếng cười của mình, Cố Minh Dạ cũng có chút ngẩn người, Sở Mộ Nhiễm cũng mở to hai mắt nhìn.

“Anh thế mà cũng cười à?”

“Khụ Khụ…” - Cố Minh Dạ đưa tay sờ chóp mũi, có chút mất tự nhiên nói: “Anh đi lấy khăn ướt lau cho em, em đợi một chút.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Cô cảm thấy anh ta quá hư hỏng.

Sau khi được Cố Minh Dạ lau sạch sẽ bàn tay, Sở Mộ Nhiễm mới thở ra một hơi, nằm sấp xuống giường, toàn thân cô lấp đầy hơi thở của anh, ngay cả hơi thở cũng tràn ngập mùi hương của anh.

Sở Mộ Nhiễm vô tình nhìn xuống tay mình liền sửng sốt.

Trước kia cô chưa từng đo lường thứ gì bằng tay, nhưng hôm nay cô đã thử. Cố đại tổng tài vốn liếng thật đầy đủ…

Sở Mộ Nhiễm kéo mền che đi khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp.

……

Sáng hôm sau.

Sở Mộ Nhiễm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa cầm điện thoại lên bàn tay cô đau nhức, mềm nhũn, điện thoại rơi xuống nệm.

“Anh ta không phải con người.” - Cô xoa xoa tay, thầm mắng tên cầm thú nào đó.

Điện thoại đến là Kỷ Tiếu Tiếu, chợt nhớ đã lâu rồi cô không liên lạc với Tiếu Tiếu.

“Tiểu Nhiễm, hôm nay cậu có rãnh không? Có thể đi bệnh viện cùng tớ được không?”

“Cậu sao vậy? Cậu không khỏe à?” - Sở Mộ Nhiễm lập tức ngồi dậy hỏi: “Hiện tại cậu đang ở đâu, tớ đến tìm cậu.”

Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng xuống giường đi phòng thay đồ.

“Tớ không phải không khỏe, chỉ là…” - Kỷ Tiếu Tiếu có chút do dự, sau đó mới nói: “Chỉ là tớ mang thai, muốn đi bệnh viện sinh non.”

“Cái gì?” - Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc.

“Tiểu Nhiễm…” - Kỷ Tiếu Tiếu khóc thành tiếng: “Cậu có thể ở bên mình không, tớ thật sự không dám đến bệnh viện một mình. Hiện tại ở đến bệnh viện rồi, nhưng tớ rất sợ, rất sợ.”

“Nó là của ai? Cha của đứa bé có biết không? Tiếu Tiếu, cậu bây giờ là người lớn, không phải trẻ con, bây giờ cậu có thể chịu trách nhiệm nhân sinh của mình, lo cho con của mình, có phải cậu và người kia có vấn đề gì, cho nên mới muốn bỏ con?” - Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng bình tĩnh lại nhanh chóng hỏi lại.

Kỷ Tiếu Tiếu nghẹn ngào chỉ nói: “Cậu đến đây trước được không?”

Sở Mộ Nhiễm vội chạy ra khỏi biệt thự Giang Sơn, chỉ để lại cho dì Vương một câu, ngay cả dì Vương cũng không kịp cản lại.

Cô biết Cố Minh Dạ không muốn cô ra ngoài, cho nên rất nhanh chạy.

Trong gara xe có mấy chiếc, tùy ý chọn một chiếc lái đến bệnh viện.

“Tiểu Nhiễm.”

Chạy đến tầng sáu bệnh viện, Sở Mộ Nhiễm còn chưa kịp nhìn thấy Kỷ Tiếu Tiếu đã nghe thấy tiếng nghẹn ngào gọi tên mình.

Nhìn lại, thấy Kỷ Tiếu Tiếu với đôi mắt đỏ ngầu và hốc hác đang đi về phía cô.

Chỉ một thời gian ngắn không gặp, Kỷ Tiếu Tiếu vậy mà gầy đi rất nhiều.

“Cậu đã xảy ra chuyện gì? Ngay cả tớ cũng không nói được sao? Chẳng lẽ… thân phận người đàn ông kia có vấn đề.”

“Tiếu Tiếu, cậu thật sự không thể…”

“Ừm.” - Kỷ Tiếu Tiếu nở nụ cười khổ, sau đó lại nói: “Nhưng mà chuyện này cũng không phải lỗi của tớ. Khi tớ và anh ấy ở bên nhau, anh ấy vẫn còn độc thân, mặc dù là tở chủ động dính vào anh ấy… nhưng tớ cũng không có làm gì sai. Bây giờ, chỉ là… bạch nguyệt quang của anh ấy đã trở về, ngay từ đầu, anh ấy đã không có tình cảm với tớ, cho nên cũng sẽ không cần đứa bé trong bụng mà thôi.”

“Chuyện gì đã xảy ra chứ?” - Sở Mộ Nhiễm nghe xong vừa khiếp sợ, vừa đau lòng.

“Không có gì, chúng tớ vừa chia tay.”

“Đứa bé này… hắn ta không muốn sao?” - Sở Mộ Nhiễm nắm chặt hai tay, có một nỗi thống khổ khó nhịn.

Đám đàn ông bạc tình bạc nghĩa này.

“Ừm.” - Kỷ Tiếu Tiếu gật đầu.

“Không có khả năng quay lại sao?”


“Tớ không muốn quay lại.”

“Được, vậy tớ sẽ ở lại với cậu.” - Sở Mộ Nhiễm nắm lấy tay Kỷ Tiếu Tiếu, như muốn tiếp thêm sức mạnh.

Cô sẽ không thuyết phục Tiếu Tiếu giữ lại đứa bé, mặc dù… đau lòng.

Rất nhanh đến lượt của Kỷ Tiếu Tiếu, Sở Mộ Nhiễm đưa cô ấy đến cửa: “Đừng sợ, vào đi, tớ ở bên ngoài chờ cậu, cậu sớm sẽ ổn thôi.”

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một thanh âm như sấm sét: “Chờ đã.”

Người đàn ông cao lớn lao đến như một cơn lốc xoáy, trong tích tắc muốn thổi bay hai người.

Sở Mộ Nhiễm rất kinh ngạc, há hốc miệng, không kìm hãm được hô lên: “Cố thiếu…”

Tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây?

Còn có…

Có vẻ như tâm trạng của anh ấy không tốt.

“Sao thế, em ngạc nhiên sao?” - Gương mặt đen tối nắm lấy tay Sở Mộ Nhiễm, trong đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của Cố Minh Dạ nhiễm lên tơ máu đỏ bừng, như khát máu nhìn chòng chọc cô, thanh âm nặng nề: “Sở Mộ Nhiễm, anh không nghĩ tới em có thể độc ác như vậy? Con của chúng ta, em không muốn, cũng đừng nghĩ bản thân thông minh là lén lút đi bỏ nó sau lưng anh, em cho rằng anh sẽ không biết gì sao?”

Sở Mộ Nhiễm trợn mắt: “Không phải…”

“Không phải cái gì, anh đã bắt được tại trận, em còn muốn kiếm cớ?”

“Em không có…”

“Không có? Sở Mộ Nhiễm, đến giờ em còn tưởng mình có thể che giấu sự thật, em ngu ngốc đến mức khiến anh thất vọng.”

“Anh mới ngu ngốc, cả nhà anh mới ngu ngốc. Em che giấu cái mẹ gì, làm cho anh thất vọng cái mẹ gì? Em căn bản không có mang thai, anh làm gì hung dữ như vậy?” - Sở Mộ Nhiễm nói một câu bị chặn một câu, tức giận gầm lên, chỉ tay về phía bức tường bên kia: “Bây giờ anh đứng sang bên kia, chờ một lúc em sẽ giải thích với anh.”

“Chờ một lúc sẽ mất con. Sở Mộ Nhiễm, em cho rằng anh là kẻ ngốc sao?” - Cố Minh Dạ tức giận gầm lên, vẻ mặt lạnh lùng chỉ vào tấm biển trên cửa: “Chính em nhìn đi, em đang đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật, em còn nói mình không có mang thai, có em phải cho rằng anh cưng chiều em, liền trở thành đồ ngốc sao? Anh nói cho biết, đứa bé này dù em có muốn hay không cũng không đến lượt em làm chủ.”

“Anh…”

Sở Mộ Nhiễm tức đến nghẹn họng.

Nhưng mà, người đàn ông này để cho cô đánh cũng không nỡ đánh, mắng cũng không nỡ mắng, đối mặt với đôi mắt đỏ hoe của anh, trong lòng cô có cảm giác thật khó tả.

Nhưng mà, lúc này cô lại phải quay qua xin lỗi Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, thật xin lỗi, tớ thật sự không ngờ anh ấy lại xuất hiện và ầm ĩ như vậy.”

Chuyện này giống như là đâm thêm một nhát vào tim cô ấy.

Cố Minh Dạ rất quan tâm đến con của cô và anh, nhưng còn Tiếu Tiếu, người đàn ông của cô ấy ở đâu? Nhìn dáng vẻ đau lòng của cô ấy, Sở Mộ Nhiễm cảm nhận Tiếu Tiếu không muốn bỏ con… lúc này, Sở Mộ Nhiễm vô cùng áy náy.

Kỷ Tiếu Tiếu nhếch môi cười: “Tớ không sao.”

Sau đó nhìn Cố Minh Dạ giải thích: “Cố thiếu, ngài thật sự trách oan Tiểu Nhiễm, hôm nay người vào phòng phẫu thuật là tôi, bởi vì tôi nhát gan nên muốn gọi Tiểu Nhiễm đến cùng.”

Cố Minh Dạ: “…”

Lúc này, Giang Lâm vội vã chạy tới, mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy cảnh tượng này vội vàng nhăn mặt hét lên: “Cố tổng, sao ngài không nghe tôi nói hết câu, không phải Sở tiểu thư phẫu thuật, ngài đừng gấp.”

Cố Minh Dạ: “…”

Thật là một trò hề.

Cũng may đã giải thích rõ ràng.

Bên trong bác sĩ đang thúc giục, Kỷ Tiếu Tiếu nắm tay Sở Mộ Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, tớ đi vào trước, nếu cậu có việc bận cứ đi về trước, ở đây tớ không sao đâu, cậu đừng quá lo lắng.”

“Không được, tớ chờ cậu, anh ấy sẽ không từ chối.” - Sở Mộ Nhiễm cảnh cáo nhìn về phía Cố Minh Dạ: “Có phải không, Cố thiếu.”

Cố Minh Dạ: “…”

“Xem đi, anh ấy đồng ý rồi.” - Sở Mộ Nhiễm ôm Kỷ Tiếu Tiếu: “Vào đi, tớ ở ngoài chờ cậu.”

“Ừm.”

Kỷ Tiếu Tiếu cụp mắt xuống và bước vào phòng phẫu thuật sinh non.

Ngay khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, đột nhiên, một tiếng hét khác vang lên.

“Chờ đã.”

Một màn này, lại tái hiện.

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Cố Minh Dạ: “…”

Giang Lâm: “…”

Ba người đồng thời nhìn về phía phát ra thanh âm vừa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận