Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Lúc Sở Mộ Nhiễm đang bối rối, Du Kỳ Phong dùng sức vòng qua eo cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó ôm cô vào lòng.

Hô hấp của anh ta gần ở bên tai, có chút ấm áp và chọc người.

“Em là đang muốn kích thích Cố Minh Dạ, hoặc là thăm dò hắn ta một chút?” - Mang theo một chút ý cười, Du Kỳ Phong lại nói: “Đây hẳn là lý do Kỷ Tiếu Tiếu gọi tôi đến phải không? Rất vui, tôi rất vui vì em có thể góp chút sức lực.”

Sở Mộ Nhiễm vô thức nhìn vào mắt ạn ta, bắt gặp đôi mắt đào hoa vô cùng long lanh của anh.

Anh ta không vì bị lợi dụng mà tức giận sao?

Gương mặt Du Kỳ Phong tràn ngập ý cười, ánh mắt ôn nhu không còn kiêu ngạo như xưa, nó là cưng chiều và bao dung.

Sở Mộ Nhiễm không nhịn được, giải thích: “Du thiếu, là thế này, tôi…”

“Tôi biết.”

“Hả?”

“Là chủ ý của Kỷ Tiếu Tiếu phải không?”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

“Tôi rất thích.” - Du Kỳ Phong mỉm cười, sau đó nói: “Chính em nhìn xem bọn họ đang làm gì, hai người họ Cố Minh Dạ và Sở Ngọc Diệp.”

Sở Mộ Nhiễm như bị mê hoặc nhìn qua, con ngươi không khỏi co rút lại.

Không biết lúc nào, Sở Ngọc Diệp đã đi đến ngồi bên cạnh Cố Minh Dạ.

Cô ta mỉm cười đáng yêu và ngọt ngào, dựa vào vai anh trò chuyện cùng anh, đút anh một miếng sushi còn chưa đủ với cô ta, không để ý chút nào bên cạnh còn có người xung quanh nhìn, cô ta đỏ mặt hướng môi về phía anh.

Đây là đang muốn anh hôn cô ta.

“Nghe nói Cố Minh Dạ đã mất đi phần ký ức nửa năm gần đây, hắn chỉ nhớ hắn và em có mối quan hệ không tốt, bị em quấn lấy đến mất hết kiên nhẫn, mà chính hắn một lòng yêu Sở Ngọc Diệp… Em cảm thấy, Cố Minh Dạ sẽ hôn cô ta không?” - Thanh âm của Du Kỳ Phong vang lên.

Bàn tay đặt trên đầu gối không tự chủ được siết chặt lại, Sở Mộ Nhiễm đột nhiên cảm thấy muốn trốn khỏi nơi này, những giọt nước mắt vừa kìm nén lúc này lại có dấu hiệu trào ra.

Thì ra cô cũng không mạnh mẽ đến vậy, những gì nói là buông tay chỉ là nói suông.

Nhìn Cố Minh Dạ và Sở Ngọc Diệp tình chàng ý thiếp, cô không chịu nổi, còn trái lương tâm nói cái gì mà đã quên, muốn ném mọi thứ trước kia. Nực cười, quá nực cười.

Vào lúc này, mỗi giây phút ngọt ngào mà cô trải qua cùng Cố Minh Dạ đều là sự tra tấn đối với cô.

Người đàn ông từng quan tâm cô bao nhiêu, giờ lại khinh thường như vậy.

Ngay lúc tâm trạng cô tệ nhất, Cố Minh Dạ quay đầu hôn lên mặt Sở Ngọc Diệp… Không dám nhìn nữa, Sở Mộ Nhiễm vội vàng thu lại tầm mắt.

Tuy nhiên, ngay lúc này, một bàn tay thon dài nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên lần nữa, buộc cô phải nhìn về phía Du Kỳ Phong.

“Tiểu Nhiễm.”

Nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, thanh âm của Du Kỳ Phong mang theo vài phần rung động, ánh mắt lưu tình.

Anh nhìn cô thật sâu và áp khuôn mặt đẹp trai tà mị về phía cô.

Sở Mộ Nhiễm theo bản năng muốn tránh né, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy, trong nội tâm mâu thuẫn muốn làm càn một lần, cơ thể cứ như vậy cứng lại.

Khuôn mặt Du Kỳ Phong ngày càng lại gần, lông mi của anh ta dài thẳng tắp, trong ánh mắt của anh ta mang theo vài phần khẩn trương, chóp mũi thậm chí có vài giọt mồ hôi… Nhìn xem anh ta như vậy, tâm tình Sở Mộ Nhiễm càng phức tạp hơn.

Quỷ thần xui khiến, cô nhắm mắt lại.

Muốn chết liền chết.


Muốn phản bội thì cùng nhau phản bội.

Trong lòng cô tuyệt vọng suy nghĩ, một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, run run theo lông mi bên trên, nhìn đến cực kỳ đáng thương.

Hơi thở Du Kỳ Phong ngày càng gần, ấm áp phả vào mặt cô, nhưng môi anh dừng lại ở rất gần môi cô.

Sở Mộ Nhiễm đợi một lúc, còn chưa đợi được sự đụng chạm ấm áp trên môi, không khỏi mở to mắt.

Nhìn nhau thật gần, cô nhìn tháy sự dằn co trong đáy mắt của Du Kỳ Phong.

Chờ mong, nóng bỏng, yêu thương, khẩn trương, thấp thỏm… những cảm xúc trào dâng rồi biến mất trong đôi mắt của anh ta, đủ cảm thấy tâm trạng của Du Kỳ Phong cũng không hề bình tĩnh.

Nhưng mà, anh không tiếp tục thô lỗ với cô.

Khẽ cười một tiếng, ánh mắt kiên định, giọng nói trong trẻo vang lên: “Lần này chúng ta chỉ chọc tức hắn một chút, không thật sự làm. Lần sau, chờ em có chút thích tôi và thật sự tiếp nhận nụ hôn của tôi, tôi nhất định sẽ yêu thương em đủ nhiều.”

Anh thật sự cúi đầu hôn cô, nhưng anh dùng hai ngón cái chặn lại môi cô và hôn lên nó, căn bản không chạm tới môi của cô.

Đột nhiên, trong lòng Sở Mộ Nhiễm cảm thấy mềm mại.

Cho dù là nụ hôn như vậy, Du Kỳ Phong cũng không để lâu, chạm vào liền tách ra.

Du Kỳ Phong thẳng lưng lên, ung dung ngồi tựa vào ghế một chút, liếc nhìn Sở Mộ Nhiễm bằng đôi mắt đào hoa long lanh, vẫn dùng ngón tay ôm lấy chiếc cằm thanh tú của cô, cười hỏi: “Sao mặt của em lại đỏ như vậy?”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Anh chàng này dường như chỉ có thể nghiêm túc được vài giây, sau đó liền quay về con đường cũ.

“Ha ha ha…” - Kỷ Tiếu Tiếu không nhịn được bật cười.

Sở Mộ Nhiễm trừng mắt nhìn qua.

“Tớ không cười, tớ không cười…” - Kỷ Tiếu Tiếu nhanh chóng xua tay, ho khan một tiếng, giơ tay gọi phục vụ đầy khí thế: “Phục vụ, gọi món đi.”

Sở Mộ Nhiễm không nhịn được liếc nhìn về phía Cố Minh Dạ, cô muốn xem phản ứng của anh thế nào.

Nhưng chỉ là không có chút phản ứng gì, hoặc là anh cũng không thèm nhìn về phía cô lấy một lần, khuôn mặt Cố Minh Dạ vẫn nghiêm nghị không có chút phản ứng nào.

Ăn đồ ăn Nhật xong, Sở Mộ Nhiễm muốn về nhà.

Thân thể cô không thoải mái, Du Kỳ Phong cũng không thể ra ngoài lâu, chỉ nên nằm trên giường dưỡng thương.

Vì Du Kỳ Phong khăng khăng yêu cầu, Sở Mộ Nhiễm được đưa đến bệnh viện của Du gia, kiểm tra cơ thể một chút, sau đó nghỉ ngơi tại phòng bệnh của Du Kỳ Phong, trò chuyện đến tối, mới cùng Kỷ Tiếu Tiếu quay về nhà.

…….

Tầng cao nhất tòa nhà Cố thị.

Giang Lâm gõ cửa và kính cẩn bước vào văn phòng tổng giám đốc: “Cố tổng, chuyện lúc trước ở nước M có tiến triển. Bởi vì chúng ta từ trong tay địch lấy được danh sách mật, cho nên bọn chúng quả nhiên phái người ấn nấp ở đây. Lúc này, hắn ta có lẽ đã tiến vào Giang thành, ẩn nấp trong bóng tối, chờ cơ hội.”

“Sở gia có động tĩnh gì không?” - Ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng đen sâu thẳm của Cố Minh Dạ lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Giang Lâm lắc đầu: “Sở gia tạm thời không có động tĩnh gì, lão hồ ly Sở Vân Quốc đó rất xảo quyệt, gần đây đặc biệt an phận. Lần trước tại nước M chúng ta thực hiện kế hoạch hắn cũng không có xuất hiện, tôi cảm thấy điều đó không phải là trùng hợp, mà là tổ chức này có rất nhiều thông tin và người đứng sau đó không phải là dạng vừa.”

“Cũng có khả năng là có người bên phía chúng ta đã để lộ bí mật.”

“Không thể nào.” - Giang Lâm cực kỳ hoảng sợ: “Phía chúng ta… chỉ có vài người biết thôi.”

“Trên thế giới này, có cái gì là tuyệt đối?” - Lạnh lùng nhếch môi, trong mắt Cố Minh Dạ hiện lên một ý cười lạnh lùng và mỉa mai.

Giang Lâm cau mày chặt hơn.


“Được rồi, cậu ra ngoài đi.”

“Cái kia… Sở tiểu thư, còn cần cho người đi theo không?” - Giang Lâm không nhịn được hỏi: “Sở tiểu thư không biết gì về tình huống này, hiểu lầm dành cho ngài chắc chắn rất sâu… Bây giờ cô ấy và Du thiếu rất thân thiết, Cố tổng….”

“Đi ra ngoài.”

“Vâng….”

Giang Lâm rời đi, văn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Cố Minh Dạ nặng nề nhắm mắt lại, đem chiếc máy tính xách tay đóng mạnh lại, đưa tay mệt mỏi xoa mi tâm, trong đầu không kìm hãm được hình ảnh Du Kỳ Phong cúi đầu khẽ hôn Sở Mộ Nhiễm.

Cô ấy để hắn hôn, là hôn lên môi cô ấy.

Trong lòng bốc lên ngùn ngụt lửa giận, nhưng không thể làm gì được.

Cố Minh Dạ đứng lên đi về phía khung cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn nhà rộng rãi. Anh nhìn đám đông nhộn nhịp bên dưới với đôi mắt u ám, tâm tình phiền muộn như muốn nổ tung.

Hít một hơi thật sâu, Cố Minh Dạ lạnh lùng nhắm mắt lại.

Sở Mộ Nhiễm, nữ nhân chết tiệt này.

Cô ấy có biết mình đang làm gì không?

Có biết trái tim anh đang khó chịu như muốn vỡ tung.

Có biết khi nhìn thấy cô rút vào vòng tay Du Kỳ Phong, anh ước gì mình có thể hủy bỏ mọi kế hoạch và lao đến trước mặt cô để kéo cô về phía mình.

Cô không biết gì cả.

Nhưng mà tất cả mọi thứ này, chính là đáng đời anh.

Anh từng nghĩ khi có giấy kết hôn, dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ tin tưởng và chờ đợi anh. Nhưng anh quên mất, trước đây vì để giữ bí mật, anh đã sắp xếp hồ sơ của cô chính là còn độc thân, bởi vì sợ cô nghi ngờ nên không có giải thích với cô.

Cục dân chính, anh đã kết hôn, người anh kết hôn là Sở Mộ Nhiễm.

Tình trạng của cô vẫn là độc thân.

Sau khi biết Sở Mộ Nhiễm đi cục dân chính hỏi thăm thông tin, trong lòng anh có dự cảm không lành, cố nén không cho người liên hệ với cô… nhưng hiện tại, anh không biết mình sẽ chống đỡ đến bao lâu.

Cô không thể đợi anh sao?

Liền không thể vì con của cô và anh, an phận một chút sao?

Rất muốn đi tìm cô, liều lĩnh mang cô ôm vào lòng ngực, nhưng mà… lý trí anh nói, anh không thể.

Thậm chí, anh còn phải cho cô thương tâm một chút, cùng Du Kỳ Phong quan hệ gần hơn một chút, mới có lợi cho kế hoạch… cho dù, anh sẽ phải đau khổ giày vò đến thế nào.

Đó chỉ là một nụ hôn, anh không nên quan tâm nhiều như vậy.

Chỉ cần…

Miễn là cô ấy đừng trao cơ thể cho hắn ta.

Không được… anh không thể ngồi chờ chết như vậy… anh phải làm cái gì đó.

Nghĩ vậy, Cố Minh Dạ quay lại bàn làm việc, ngồi xuống và gõ nhanh trên bàn phím, lông mày nhíu lại, như đang ban hành một chỉ thị chiến đấu cao cấp.

……


Sở Mộ Nhiễm nằm trên giường ngủ, trước khi đi ngủ có thói quen nghịch điện thoại.

Đang lướt tin tức trên trang cá nhân, bỗng nhiên điện thoại báo tin nhắn từ trang mạng xã hội.

Một cái tên xa lạ trong danh sách bạn bè, cô cũng không biết đã thêm vào khi nào, nhưng cô cũng không thắc mắc, dù sao thêm một người lạ ngoài ý muốn cũng là việc bình thường.

Cô nhấp vào xem, người bên kia gửi tin nhắn gì.

[Chú ý! Khi mang thai, tuyệt đối không được làm chuyện đó với nam nhân, nếu không sẽ dễ dẫn đến sẩy thai, con cái dị dạng, gia đình tan vỡ.]

Tiêu đề này thật quá giật gân.

Cô bấm vào xem, nó chẳng qua là một câu nói dài dòng về việc phụ nữ mang thai không nên quan hệ vợ chồng, đừng nói quan hệ vợ chồng, ngay cả cảm xúc kích động cũng không nên có.

Không thể xem phim kinh dị, đi bộ vào ban đêm hoặc cũng không thể cùng đàn ông hôn môi…

Đoạn cuối cùng là cái quỷ gì vậy?

Hôn người mình yêu, chẳng phải mang đến cho người ta cảm giác hạnh phúc sao?

Làm sao có thể dẫn đến sinh non khi hôn.

Hoang đường!

Sở Mộ Nhiễm khịt mũi xem thường.

Trước kia nhìn thấy tin nhảm nhí này, cô sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ nó lại liên quan đến mẹ và con nên cô có chút không vui.

Cô phải phản bác tin đồn nhảm này.

[Ai nói phụ nữ mang thai không thể sinh hoạt vợ chồng, những gì trên đây chỉ toàn là bịa chuyện.]

[Trong thời gian đầu của thai kỳ, phụ nữ mang thai tất nhiên phải bảo vệ đứa bé. Tuy nhiên, nếu qua tháng thứ ba, nếu có cuộc sống vợ chồng nhẹ nhàng cũng sẽ rất tốt cho thai nhi. Nó không chỉ có lợi cho sức khỏe tinh thần mà còn giúp bà bầu dễ sinh nở.]

[Lại nói, phụ nữ cũng là con người bình thường, nếu bản thân có nhu cầu thì đừng kìm nén. Bạn có thể tận hưởng cuộc sống hôn nhân của mình một cách hạnh phúc, cái này không có gì phải xấu hổ.]

Sau khi hùng hồn gõ một đoạn văn, Sở Mộ Nhiễm bấm nút gửi đi.

Sau khi gửi xong, Sở Mộ Nhiễm vô cùng thoải mái đi làm được chuyên tốt.

Sau đó liền tắt điện thoại đi ngủ.

Đưa tay nhẹ nhàng sờ lên bụng, Sở Mộ Nhiễm thầm nói “Ngủ ngon” rồi tắt đèn đi ngủ.

Sở Mộ Nhiễm yên tĩnh ngủ rất say, nhưng có người ngồi ở văn phòng làm việc không ngủ được.

Nhìn chằm chằm vào điện thoại, đôi mắt phượng sâu thẳm của Cố Minh Dạ tràn ngập lạnh lẽo. Anh ước gì mình có thể lao tới bên cạnh người phụ nữ đáng giận nào đó, bắt lấy cô ấy và dạy dỗ cô ấy và cho cô ấy một bài học.

Quan hệ vợ chồng tốt cho thai nhi?

Tốt cho sức khỏe tinh thần?

Đừng kìm nén khi có nhu cầu, hãy tận hưởng cuộc sống hôn nhân hạnh phúc?

Thật ra những lời này không sai chút nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến đối tượng kia chính là Du Kỳ Phong, Cố Minh Dạ cảm thấy trong lòng ngực muốn nổ tung, hận không thể đem Du Kỳ Phong lấy roi quất đến chết.

“Cố tổng, bây giờ đã hơn mười một giờ tối rồi, thân thể của ngài còn chưa hoàn toàn bình phục, mấy ngày nay ngài cũng không có nghỉ ngơi tốt, có chuyện gì cần xử lý thì nên để ngày mai xử lý.” - Giang Lâm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Cố Minh Dạ sắc mặt khó coi thận trọng mở miệng.

Cố Minh Dạ nắm chặt điện thoại trong tay, lạnh lùng nhìn Giang Lâm: “Cậu mệt?”

“Hả… không mệt, không mệt!”

“Không mệt thì đi làm việc đi! Việc gì cũng dồn sang ngày mai, tôi cần cậu làm gì?”

Giang Lâm: “…”

“Nhanh đi, mang đến cho tôi tình hình mới nhất của tên K bên này. Cậu cũng phải theo dõi động tĩnh của kẻ đã lẻn vào Giang thành. Đừng xem như không có chuyện gì xảy ra. Có một số việc không chủ động trước, đợi đến khi bọn chúng hành động mới phát hiện, chúng ta sẽ bị thiệt hại bao nhiêu nhân lực, cậu có nghĩ tới không?”

“Vâng vâng vâng, tôi sẽ làm việc ngay bây giờ.” - Giang Lâm vội vàng đáp.


“Đã biết liền đi làm đi, sao còn đứng ở đây làm gì, cậu cho rằng cậu so với bức tường đẹp mắt hơn à?”

Giang Lâm vội vàng lăn ra ngoài

Thật đáng thương.

Đàn ông dục cầu bất mãn thật đáng sợ, họ giống như siêu cường điều hòa

Giang Lâm vừa đi, Cố Minh Dạ lại cầm điện thoại lên.

Sau khi đọc câu trả lời của ai đó, đôi mắt phượng sâu thẳm của anh nheo lại, cảm thấy đơn giản chính là bản thân đang tự ngược.

………

Chớp mắt một cái, em bé trong bụng của Sở Mộ Nhiễm đã được ba tháng, ba tháng đầu thai khỏe không vấn đề gì, cô rất vui mừng.

Vì Du Kỳ Phong cũng không còn ở bệnh viện nữa, cô không phải thường xuyên đến bệnh viện thăm Du Kỳ Phong nữa. Cô cuối cùng cũng có thể ở nhà thoải mái dưỡng thai, sống một cuộc sống nhàn nhã và thoải mái.

Đúng lúc cô đang vui sướng thì nhận được cuộc gọi từ người mẹ ruột của cô, Hà Cẩm Thu.

“Cuối tuần cô có thời gian không? Có thời gian thì tốt, còn không có thì gâc chuyện của cô qua một bên, lúc đó đi thẳng đến Ngự Thiện Phòng tham gia tiệc đính hôn của Ngọc Diệp và Minh Dạ.”

Trái tim Sở Mộ Nhiễm trở nên lạnh lẽo, sau đó mỉa mai: “Tiệc đính hôn quái quỷ gì? Bọn họ không phải sớm đã đính hôn sao? Sao vậy, vì lần trước tôi không đi nên không đưa phong bì đỏ, các người dự định vì muốn lấy phong bì của tôi nên làm lại lần nữa để mời tôi đến à?”

“Mày đúng là đồ vô học. Ngọc Diệp nhà tao gả cho Minh Dạ, sau này chính là Cố thiếu phu nhân, con bé muốn cái gì mà không có, ai để ý đến tiền dơ bẩn của mày.” - Hà Cẩm Thu cực kỳ khinh thường, cười lạnh một tiếng: “Tao liền thông báo với mày một tiếng, nếu không phải A Triết trở về, nói muốn gặp mày, thì tao cũng không muốn nhìn thấy mày.”

“Sở Triết quay về sao?” - Sở Mộ Nhiễm có chút kinh hỉ.

Trong Sở gia, có lẽ chỉ có đứa em trai cùng cha cùng mẹ này đối tốt với cô một chút.

“A Triết lần này trở về chỉ tham dự rồi đi ngay, nếu mày không đến thì sẽ không có cơ hội gặp thằng bé.”- Hà Cẩm Thu nói, mang theo khích tướng: “Đừng nói mày còn tưởng niệm gì với Minh Dạ, cho nên mới không dám tới? Tao cho máy biết, nên thu hồi cái tâm tư xấu xa của mày lại, Sở gia sẽ không để mày làm bậy.”

“Tôi đi.”

Sở Mộ Nhiễm nói xong liền cúp máy, lười nghe Hà Cẩm Thu nói thêm lời khó nghe.

Tuy cô đã đồng ý nhưng Kỷ Tiếu Tiếu lại không cho cô đi. Nói cô đang mang thai, nhà họ Sở cũng không phải dạng tốt lành gì. Lỡ như đi bị ảnh hưởng đến em bé thì không tốt.

Vậy nên cô quyết định không đi, cũng không thèm báo lại với Hà Cẩm Thu.

………

Cuối tuần.

Buổi tối cuối tuần Kỷ Tiếu Tiếu sau một tuần đi làm, liền hẹn Sở Mộ Nhiễm đến trung tâm thương mại Tinh Quang ăn tối để thư giãn và quên đi những gì sẽ xảy ra ngày hôm nay.

Hà Cẩm Thu gọi cô mấy cuộc, cô cũng không thèm nghe.

Nhưng mà, 4h chiều, cô và Kỷ Tiếu Tiếu từ rạp chiếu phim đi ra đã bị Sở Ngọc Diệp ngăn lại.

“Cô có chuyện gì?” - Sở Mộ Nhiễm cau mày nhìn Sở Ngọc Diệp đầy không vui.

“Tôi còn có thể có chuyện gì? Sở nhị tiểu thư hứa sẽ đến tiệc đính hôn của tôi, hôm nay lại ở bên ngoài đi dạo phố xem phim thật vui vẻ, tôi sợ đến tối cô bỏ lỡ tiệc rượu, cho nên tự mình đến đón cô.” - Sở Ngọc Diệp đắc ý: “Sao vậy, có phải rất xúc động không?”

“Xúc động quái gì, chỉ có ghê tởm.”

Sở Mộ Nhiễm vừa nói xong vừa tiến lên phía trước muốn vượt qua Sở Ngọc Diệp.

Nhưng mà Sở Ngọc Diệp vội nắm cổ tay cô lại, móng tay đâm vào da thịt, hướng về một phía hét lên: “Các người còn chờ cái gì, mau đến mời Sở nhị tiểu thư lên xe cho tôi.”

Kỷ Tiếu Tiếu cực kỳ hoảng sợ, vội vàng xông lên bảo vệ Sở Mộ Nhiễm, hét lên: “Sở Ngọc Diệp, mày muốn làm gì, mày điên rồi à?”

Kỷ Tiếu Tiếu nhanh chóng nhìn xung quanh tìm nhân viên bảo vệ, thật nhanh cũng bị mấy người khống chế, những người còn lại khống chế Sở Mộ Nhiễm đi về phía thang máy.

Vì đang mang thai, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ động thai, tạm thời chỉ có thể vừa đi vừa nghĩ cách.

Trước khi thang máy đóng lại, Sở Mộ Nhiễm nhìn thấy tên áo đen đánh vào phần gáy của Tiếu Tiếu, khiến cô ấy ngất đi ngã xuống mặt đất

“Tiếu Tiếu.” - Sở Mộ Nhiễm hét lên, vô cùng lo lắng.

Cô muốn lao ra, nhưng hai tên áo đen chế trụ, giữ chặt tay cô sau lưng, khiến cô không thể cử động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận