Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Điện thoại của Sở Vân Quốc vang lên khi hai vợ chồng ông ta đang ở ghế sô pha phòng khách như ngồi trên đóng lửa.

Hà Cẩm Thu ngỡ có tin tức từ Cố Minh Dạ nói đã cứu được Sở Ngọc Diệp nên vô cùng sốt ruột.

Sở Vân Quốc cũng nhanh chóng mở tin nhắn ra, là tin nhắn từ một số lạ, đồng tử ông ta co rút lại…

“Là tin nhắn của Minh Dạ sao? Đã tìm…aaaaaaa!”

Những lời còn lại chỉ còn là tiếng hét.

Hà Cẩm Thu đột nhiên chộp lấy điện thoại, đôi mắt mở to không thể tin được, sau đó liền gào khóc: “Ngọc Diệp của tôi, Ngọc Diệp của tôi. Đám súc sinh chết tiệt đó sao dám đối với Ngọc Diệp như vậy?”

Nhìn từng bức ảnh trong điện thoại, đôi mắt Hà Cẩm Thu tối sầm lại.

Bà ta vừa đau lòng, nhưng cũng có mấy phần ác tâm.

Trong ảnh, Sở Ngọc Diệp giống như một bãi bùn nhão nằm trên mặt đất, toàn thân trần chuồng, khắp cơ thể đầy vết bầm tím, quần áo bị xé thành giẻ rách vứt vương vãi khắp nơi.

Xung quanh là rất nhiều đàn ông da trắng và da đen.

Trong ảnh chỉ có một mình Sở Ngọc Diệp là nhân vật chính, những người đàn ông kia không lộ mặt.

Mỗi bức ảnh đều bẩn thỉu không chịu nổi, Hà Cẩm Thu nhìn một chút, bỗng nhiên không chịu nổi mà nôn một trận, ném điện thoại xuống ghế sô pha, không dám nhìn nữa.

Sau khi nôn xong, lại không cầm được nước mắt.

Sau khi bình tĩnh lại, Hà Cẩm Thu liền suy nghĩ, nếu như chuyện này bị lộ ra bên ngoài, bà ta sao dám ngẩng đầu ra bên ngoài nữa.

Nghĩ vậy, Hà Cẩm Thu vội vàng nói với Sở Vân Quốc: “Lão Sở, anh phải tìm cách áp xuống chuyện này, Sở gia chúng ta cần mặt mũi, không thể để tin tức này truyền đi.”

“Anh biết, anh tự có cách xử lý của mình, đừng lo.”

Nhìn điện thoại với ánh mắt chán ghét, Sở Vân Quốc cầm lên, thật nhanh nhìn một chút ảnh trong điện thoại, lựa chọn xóa bỏ, lông mày càng nhíu chặt hơn trước.

……

“Steven, những gì chúng ta thỏa thuận trước đó không bao gồm việc để các người làm bẩn con gái tôi.” - Sở Vân Quốc đứng trên ban công giận dữ hét vào điện thoại, giọng run lên vì tức giận: “Cậu lập tức thả người ra cho tôi, tôi sẽ để đứa con gái khác đến thay thế. Nó trong bụng có mang thai đứa con của Cố Minh Dạ, nó sẽ quan trọng hơn đối với Cố Minh Dạ.”

Bọn chúng ra tay với Sở Ngọc Diệp chính là không nể mặt ông ta.

Điều này khiến Sở Vân Quốc có cảm giác nguy cơ.

Ông ta phải thăm dò một chút, cũng thuận tiện nói cho bên kia biết ông ta và Cố Minh Dạ không đi cùng một đường. Vì vậy, ông ta thậm chí còn có thể từ bỏ đứa con gái đang mang thai của mình.

“Ha ha…” - Một tiếng cười càn rỡ vang lên, từ bên kia điện thoại, thanh âm của người đàn ông khàn khàn vang lên: “Đúng, thỏa thuận ban đầu không bao gồm để cho con gái của ông sảng khoái, nhưng mà… ưm… con gái của ông tư vị không tệ, tôi bây giờ đang chơi miệng của cô ta, cô ta còn uống hết của tôi vào bụng, bị chơi đến hôn mê nhưng vẫn rất câu người, ôi…tư vị này, ông hưởng qua chưa? Nếu còn một đứa con gái khác, mang đến đây cho tôi nếm thử, hoa tỷ muội à, cũng không tệ.”

Người đàn ông cố ý rên rỉ, như thể đang khiêu khích.

“Mày…mày là thứ súc sinh.” - Sở Vân Quốc tức giận hét lên.

Ông ta không phải cực kỳ yêu thương Sở Ngọc Diệp nhưng cũng có mấy phần tình cảm, hơn nữa bọn chúng đối với Sở Ngọc Diệp như vậy là đang muốn dằn mặt ông ta.

Đây là dấu hiệu cho thấy sự hợp tác tan vỡ.


Nếu tan vỡ, đám người này sẽ làm gì, bọn chúng sẽ tiết lộ những bí mật của ông ta?

Nghĩ đến đây, Sở Vân Quốc càng rùng mình.

“Tôi là súc sinh, vậy còn ông là cái gì? Ông là kẻ tiểu nhân đâm sau lưng.” - Steven phẫn nộ nói: “Khi hợp tác với chúng tôi, ông cũng không nói cho chúng tôi biết vị hôn phu của con gái ông chính là Cố Minh Dạ. Ông che giấu điều này, đến cùng là muốn làm gì?”

“Đây là ngoài ý muốn…”

“Đây là vô tình hay cố ý, chính ông biết. Sở Vân Quốc, tự bảo trọng đi, tôi sẽ tiếp tục chơi con gái ông, ông có muốn tới đây chơi cùng không…hahaha.”

“Steven, cậu có thể vô lễ với tôi, nhưng cậu dám đối với Lang gia nói như vậy sao? Tôi cho cậu biết, chỉ cần Lang gia tin tưởng tôi, tôi liền không sao cả, tôi cũng không sợ cậu.”

Khi Sở Vân Quốc nói đến Lang gia, Steven đã kiềm chế sự kiêu ngạo của mình và ngừng cười.

Một lúc sau, giọng nói lười biếng của hắn vang lên: “Nếu ông nói như vậy, vậy tôi cho ông lựa chọn. Lần trước ở nước M, ông lâm trậm đào thoát để huynh đệ tôi thương vong trăm người, tôi rất không hài lòng, ông nhất định phải trả giá đắt. Ông chọn đi, tự ông chính mình chặt một ngón tay trả nợ, hay là để con gái ông thay ông trả nợ? Nếu ông chọn để con gái ông trả, vậy tôi và anh em tôi trong khoảng thời gian ở Giang thành này, con gái của ông phải thật tốt phục vụ chúng tôi.”

“Chuyện lần trước không liên quan đến tôi.”

“Tôi nói phải là phải, bây giờ, chọn đi.”

“Vậy…” - Sở Vân Quốc sắc mặt âm trầm, ông ta biết đối phương không dễ chọc, chỉ có thể thỏa hiệp: “Vậy cứ làm theo lời cậu nói đi. Chỉ là, tôi hy vọng cậu và anh e của cậu kiềm chế một chút, đừng làm bị thương con gái tôi, nếu như con bé có gì không hay xảy ra, tôi sẽ không tha cho cậu.”

“Tút tút tút…”

Khi tín hiệu tắt máy bên kia vang lên, Sở Vân Quốc ném mạnh điện thoại xuống đất.

…….

“Thế nào, đây chính là cha của cô?”- Steveb kéo tóc Sở Ngọc Diệp lên, hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô ta, chậc chậc vài tiếng: “Cô bé tội nghiệp, cha của cô căn dặn cô phải phục vụ tốt bọn ta, sau này cô càng phải tận tâm hơn, để chúng ta phải càng sung sướng hơn.”

“Phi.” - Sở Ngọc Diệp oán hận trừng mắt hắn, nhổ nước bọt vào mặt hắn.

“Tiện nhân.” - Sau khi tát thật mạnh vào mặt Sở Ngọc Diệp, Steven tóm lấy eo cô ta, lập tức tiến vào bên trong, vừa tàn phá vừa thở hổn hển hét lên: “Cô là chiến lợi phẩm của chúng tôi, cha của cô cũng từ bỏ cô, có muốn hận, thì hận ông ta đi.”

“Mày có bản lĩnh thì giết tao đi.” - Sở Ngọc Diệp thanh âm khàn khàn, cuồng loạn và đầy hận ý.

“Giết cô?” - Steven nhúng vai: “Xin lỗi nha cục cưng, tôi không thích chơi xác chết, tôi không có sở thích ghê tởm đó.”

Nói xong, hắn lại hung ác chuyển động không ngừng.

Cho đến khi kết thúc, Steven liền nói với người khác: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Hãy để cục cưng nhỏ của chúng ta nghỉ ngơi, đừng chơi chết. Nếu có anh em nào muốn chơi cô ta tiếp, thì hãy đợi nữa giờ nữa đi. Đúng rồi, chụp ảnh gửi cho Cố Minh Dạ chưa, hắn còn không có động tĩnh gì?”

“Lão đại, chúng tôi đều nghe anh.”

“Nửa giờ thì nửa giờ, vừa chơi một lần, không gấp.”

“Nếu không thì đi tắm cho cô ta đi, sau đó mới chơi thoải mái hơn.”

“Lão đại, Cố Minh Dạ không có động tĩnh, nói không chừng, hắn căn bản không để ý tới vị hôn thê này.”

“Vừa rồi Sở Vân Quốc nói có một đứa con gái khác đang mang thai của thằng nhãi Cố Minh Dạ sao? Nói không chừng, đó mới là người mà hắn ta không thể từ bỏ được, hay là chúng ta bắt luôn cô ta.”


“Haha, ý kiến hay.”

Tiếng cười man rợ của đám người vang vọng trong nhà kho, giống như giọng nói của quỷ dữ.

Sở Ngọc Diệp yếu ớt nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, giống như xác chết, nếu như ngực của cô ta không còn phập phồng nhẹ nhàng, người khác sẽ cho rằng đây chỉ là một thi thể.

Trong lòng cô ta dâng lên sự hận thù.

Vừa rồi, Steven và Sở Vân Quốc nói chuyện, cô cũng nghe được.

Cô hận Sở Vân Quốc không có tinh thần trách nhiệm, nhát gan sợ phiền phức. Cô hận Cố Minh Dạ, không quan tâm cô, tâm lạnh phổi lạnh, lợi dụng cô. Mà cô càng hận hơn một đám không bằng cầm thú này, đặc biệt là tên cầm đầu.

Cô nghĩ mình đã chết, nhưng mà vẫn chưa chết.

Bây giờ căn bản chính là sống không được, chết không xong.

Bị làm đến ngất đi, sau đó lại bị làm đau đến tỉnh lại, rồi lại không chịu được mà ngất đi… ở đây tất cả đàn ông đều coi cô ta là dụng cụ phát tiết. Thậm chí cười ầm lên trên người cô so xem ai làm lâu hơn, kẻ nào nhiều tư thế hơn.”

Cô ta không biết có bao nhiêu đàn ông chạm qua, cô cũng không dám nghĩ tới.

Nếu…cô ta có thể sống sót thoát ra, cô ta nhất định khiến bọn chúng phải trả giá…

…….

Hai ngày sau, rạng sáng bốn giờ.

Bên ngoài nhà kho bỏ hoang, một số đặc công được trang bị đầy đủ đang lặng lẽ ẩn nấp xung quanh nhà kho.

Trên mặt sơn dầu, Giang Lãng quay người hỏi người bên cạnh: “Lão đại, khi nào chúng ta tấn công.”

Cố Minh Dạ trầm giọng mở miệng: “Không vội, chờ một chút.”

“Ngọc Diệp tiểu thư bên trong, cũng không biết tình huống thế nào…” - Giang Lãng vừa nói xong liền hối hận.

Không có việc gì, hắn nhắc tới cái này làm gì?

Cố Minh Dạ lạnh lùng nhìn về phía trước, tựa như không hề nghe thấy lời của Giang Lãng nói, giống như con báo săn kiên nhẫn chờ đợi con mồi xuất hiện.

Anh cố ý.

Anh thừa nhận bản thân thật mình nhẫn tâm.

Rõ ràng là sớm đã phát hiện dấu vết của Steven, nhưng lại dời thời gian phục kích lại hai ngày…

Anh muốn khiến Steven đắc ý mà trở nên sơ suất, buông lỏng phòng bị, còn muốn lựa chọn thời điểm rạng sáng, lúc này khi con người mệt mỏi nhất, nắm thời cô xông vào tóm gọn, đương nhiên…

Cũng có nguyên nhân khác khiến anh không có chút thương hại cho Sở Ngọc Diệp

Cô ta dám tấn công người anh yêu hết lần này đến lần khác, Sở Ngọc Diệp thật sự cho rằng anh là một người tốt tính?


Khi nhận được tin nhắn hình ảnh từ Steven, anh chỉ liếc qua và xóa bỏ.

Tâm không một chút gợn sóng.

Tuy nhiên nhờ sự ngu ngốc của Steven, anh đã tìm ra vị trí của hắn và phục kích, chờ thời điểm thích hợp mà ra tay.

5h sáng.

Trước khi ánh sáng xóa tan bóng tối.

“Hành động.”

Cuối cùng, Cố Minh Dạ vung tay lên, hướng về các đặc công đang ẩn nấp ra lệnh.

Đồng thời, Cố Minh Dạ cũng lao vào nhà kho như kế hoạch đã định.

Anh di chuyển nhanh như một con báo, nhưng lặng lẽ và biết cách che đậy dấu vết của mình.

Dần dần đến cửa kho, lựa chọn thời điểm thích hợp, Cố Minh Dạ liền lao ra ngoài, trên tay cầm con dao sắc lạnh, và giết chết một tên gác cổng trong chớp mắt.

Tên còn lại cảm thấy có điều gì đó không thích hợp và quay lại, trước khi hắn kịp hét lên, Cố Minh Dạ đã dùng khẩu súng giảm thanh bắn vào giữa lông mày hắn ta.

Đưa tay đỡ cái xác đang ngã xuống, Cố Minh Dạ lạnh lùng nhẹ nhàng đặt nó xuống đất và ra hiệu cho đội đặc nhiệm đang chờ ở phía xa.

Các thành viên của Thiên Sơn đã nằm chờ đợi hơn một giờ, giống như hổ xuống núi, mỗi người di chuyển nhẹ nhàng như bóng ma, chiếm giữ địa hình xung quanh nhà kho thuận lợi.

Khi Cố Minh Dạ bắn phát súng đầu tiên, hỏa lực đột nhiên tràn vào bên trong.

Thanh âm thân thể nặng nề ngã xuống đất, ống giảm thanh cũng không che đậy được đòn tấn công bất ngờ.

“Tỉnh dậy, tỉnh dậy, tỉnh dậy hết cho tao. Có kẻ tập kích, có kẻ tập kích.”

Steven là kẻ nhạy bén nhất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về bốn phía, một cước đạp tỉnh đồng bọn bên cạnh, cầm súng ngắn hướng về những nơi có bóng người di chuyển.

“Đoàng đoàng đoàng.”

Thanh âm của tiếng súng đột nhiên vang lên dữ dội.

Cuộc tập kích này, Cố Minh Dạ đã chuẩn bị sẵn sàng, kiên nhẫn hơn một giờ để chuẩn bị triển khai, hàng trăm thành viên của Thiên Sơn được trang bị đầy đủ vũ khí ẩn nấp gần nhà kho. Lực lượng của anh vượt xa Steven tưởng tượng.

Phái bêm Steven chỉ hơn 50 người, liền bị Cố Minh Dạ áp đảo.

Chứng kiến các anh em lần lượt ngã xuống, thậm chí còn bị bắt sống, Steven tức giận đến đỏ cả mắt.

“Cố Minh Dạ, thằng hèn chỉ biết đánh lén, mày có bản lĩnh đối đầu trực tiếp với tao.” - Steven trong cơn mưa đạn lao về phía Sở Ngọc Diệp, kéo thân thể nát bấy của Sở Ngọc Diệp tới trước mặt hắn, hướng về bốn phía hét lớn: “Người phụ nữ của mày đang trong tay tao, mày có bản lĩnh tiếp tục bắn đi.”

Gào xong, Steven hướng súng về phía chân Sở Ngọc Diệp bắn một phát, như là lên cơn điên hét lên: “Con đĩ.”

“A…”

Viên đạn trúng vào bắp chân cô ta, Sở Ngọc Diệp run rẩy, hét lên đau đớn.

“Minh Dạ!” - Cô ta dùng hết tất cả sức lực giãy dụa, đưa tay về phía trước một cách vô ích, trầm giọng cầu cứu với đôi mắt ngấn lệ: “Minh Dạ, Minh Dạ, cứu em với…Làm ơn, hãy cứu em.”

Bị Steven giam giữ hai ngày, cô ta như sắp chết, nhưng cô ta luôn tỉnh lại sau cơn ác mộng và lại tiếp tục cơn ác mộng khác.

Quần áo trên người bị xé nát, tất cả dấu vết trên cơ thể đều không thể che đậy, vô cùng chật vật.

Dù bất mãn với Sở Ngọc Diệp đến đâu, Cố Minh Dạ không thể thờ ơ khi nhìn bộ dạng này của cô ta.

Bước khỏi bóng tối, Cố Minh Dạ bình tĩnh đi về phía Steven.


“Mày cuối cùng cũng chịu bước ra.” - Steven cười nham hiểm, chĩa súng vào đầu Sở Ngọc Diệp, hung hãn hỏi: “Cố Minh Dạ, mày sợ cô ta chết, đúng khong?”

“Steven, người của tôi đã bao vây nơi này, anh tốt nhất nên ngoan ngoãn đầu hàng. Điều này giúp anh sống lâu hơn một chút, cũng là người của anh chết ít đi một chút.” - Cố Minh Dạ nhàn nhạt mở miệng.

“Ý mày là gì?”

“Ý của tôi là, hôm nay anh có dùng con tin để đe dọa tôi cũng vô dụng, hôm nay, anh không thể thoát.”

“Cái gì? Ý anh là gì?” - Sở Ngọc Diệp vốn đang im lặng hy vong đột nhiên phát điên, điên cuồng hét lên: “Cố Minh Dạ, anh có phải là người không? Anh trơ mắt nhìn hôn thê của anh bị bọn súc sinh này cưỡng hiếp mà từ chối cứu tôi, bây giờ còn nói đe dọa anh bằng con tin cũng vô ích?”

Anh ta không muốn cứu cô.

Cố Minh Dạ không muốn cứu cô.

Suy nghĩ nãy giống như một lớp băng lạnh bao phủ trái tim, khiến Sở Ngọc Diệp run rẩy, trong mắt tràn đầy oán hận.

“Hahaha…” - Stevem cười lớn, hướng về một tên đàn em làm động tác, hung ác nham hiểm nhìn Cố Minh Dạ nói: “Quả nhiên con đỉ này chỉ là lá chắn của mày. Nhưng mà, mày không để ý cô ta, vậy mày có thể không quan tâm tới điều này sao?”

Một người phụ nữ khác bị xô đẩy đến bên cạnh Steven…

Nhìn xem thân hình quen thuộc kia, Cố Minh Dạ phút chốc con ngươi co rút lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng khó tin.

“Mày xem đi, người này thích hợp để làm còn bài thương lượng không?”

Steven đột nhiên giật chiếc túi vải đen trên đầu người phụ nữ ra, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của Sở Mộ Nhiễm hiện ra trong tầm mắt Cố Minh Dạ.

“Bingo, có ngạc nhiên không?” - Steven ngẩng đầu lên cười điên cuồng, hăn dùng một tay nắm lấy con dao, ấn vào cổ họng Sở Mộ Nhiễm lạnh lùng nói: “Cố lão đại, bây giờ có thể nghe tôi nói điều kiện của tôi chưa?”

Đôi tay Cố Minh Dạ đang buông thõng hai bên nắm chặt thành nắm đấm.

Lúc này, Giang Lãng đẩy hai người của Steven đi tới: “Cố thiếu, trong tay chúng ta cũng có con tin.”

Đây là hắn thừa cơ hai bên ngừng bắn mà bắt sống hai con tin.

Vốn định mang về thẩm vấn, nhưng bây giờ liền mang ra, ít nhất trong tay bọn họ cũng có con bài để nói chuyện.

Bây giờ, lựa chọn trao đổi con tin, thả Steven đi, hay là lựa chọn đem toàn bộ băng đảng nhỏ của Steven tiêu diệt, chặt đứt cánh tay phải của băng đảng tội phạm khổng lồ… tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của Cố Minh Dạ.

“Hahahahaha…”

Một tiếng cười kịch liệt đến chói tai vang lên.

Sở Ngọc Diệp tóc tai bù xù, như một con ma.

Cô ta hung tợn trừng Cố Minh Dạ: “Cố Minh Dạ, vị hôn phu thân yêu của tôi, anh lừa tôi thật thê thảm, quá thê thảm! Chỉ tiếc, anh không nghĩ tới Sở Mộ Nhiễm cũng ở đây phải không? Ha ha ha… anh nói anh có thể từ bỏ tôi, vậy anh có dám từ bỏ cô ta không? Anh bỏ được không?”

“Steven, tôi nói cho anh biết, trong bụng cô ta đang mang thai con của Cố Minh Dạ, cho dù anh không thả tôi đi, cũng đừng thả cô ta đi. Như vậy, anh và anh em của anh sẽ không mất mạng, bởi gì vị hôn phu thân yêu của tôi, đã sớm ở bên cạnh em gái tôi từ lâu rồi, bọn chúng là một cặp đôi mặt dày vô sỉ, trời sinh một đôi, tuyệt đối không cam lòng tác ra.”

Sở Ngọc Diệp lớn tiếng gào lên, vừa khóc vừa cười, giống như một kẻ điên.

Steven dùng tay chặt vào gáy Sở Ngọc Diệp, không muốn nghe cô ta ồn ào nữa.

Hắn cười lạnh, con dao lạnh lùng lướt qua cổ Sở Mộ Nhiễm, nhìn thấy ánh mắt Cố Minh Dạ đang nheo lại, trong lòng hắn ta cảm thấy tự tin hơn.

Quả nhiên, nữ nhân trong tay hắn hiện tại, mới là điểm yếu thật sự của Cố Minh Dạ.

“Cố lão đại, mày lựa chọn đi.” - Steven nhướng mày, có chút kiêu ngạo nói: “Tao nghĩ, hôm nay chúng ta đình chiến, lần sau lại đọ sức?”

Hít một hơi thật sâu, Cố Minh Dạ trầm giọng mở miệng: “Tôi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận