Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Cố Minh Dạ đưa Sở Mộ Nhiễm đến cửa hàng đồ ngọt gần bệnh viện.

Sở Mộ Nhiễm gọi một ly trà gừng nóng, còn Cố Minh Dạ gọi một ly trà sữa đậu đỏ nóng.

Khi đồ uống được mang ra, Sở Mộ Nhiễm thưởng thức trà gừng, còn Cố Minh Dạ lại ngồi bất động trước ly trà sữa của mình.

Nhìn thấy đậu đỏ hòa với lớp sữa trắng, Sở Mộ Nhiễm nuốt nước miếng: “Anh không uống sao?”

“Em muốn?”

“…ừm.”

“Cho em.”

Sở Mộ Nhiễm không nhịn được kéo ly trà đậu đỏ đến, hai mắt trong veo sáng lên ngập ý cười, sau đó đẩy ly trà gừng chưa uống xong về phía Cố Minh Dạ: “Chúng ta đổi đi, anh uống thử đi, ngọt lắm.”

“Được.” - Trong mắt Cố Minh Dạ đầy vui vẻ đầy ý cười.

Cố Minh Dạ liếc nhìn chiếc ống hút mà Sở Mộ Nhiễm vừa uống, anh bĩnh tĩnh nhấp một ngụm, đưa mắt nhìn sâu vào mắt cô: “Ừm, rất ngọt.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Không hiểu vì sao gương mặt Sở Mộ Nhiễm đỏ bừng.

Không khí giữa hai người rất tốt.

Sở Mộ Nhiễm nhìn về phía Cố Minh Dạ, nam nhân này thật đẹp trai vừa mắt.

Cô nhớ lại chuyện vừa xảy ra, ánh mắt có chút xa xăm, Cố Minh Dạ cho rằng cô còn suy nghĩ về chuyện vừa rồi, mở miệng: “Em còn lo lắng cho bà Chu à?”

“Cũng không tính là lo lắng.”

“Ừm.”

“Tôi lo lắng cho bà ấy, nhưng cũng không quan tâm nhiều đến chuyện đó, tôi không muốn dính đến trách nhiệm…” - Sở Mộ Nhiễm cong môi tự giễu: “Có phải tôi rất vô cảm không?”

“Không phải, bà ấy tự rước lấy vì bà ấy đã không trân trọng tình cảm của em.”

“Vậy anh thì sao?” - Cảm thấy Cố Minh Dạ nghiêm túc, Sở Mộ Nhiễm muốn trêu chọc anh một chút.

“Anh không giống bà ây, anh đối với em là một lòng một dạ.”

Đôi mắt phượng đen láy nhìn cô thật sâu, dường như trong mắt anh chỉ có bóng dáng của cô, không thể chứa chấp bất kỳ ai khác.

Sở Mộ Nhiễm lại đỏ mặt.

Cố Minh Dạ lại bắt đầu tán tỉnh cô.

Sở Mộ Nhiễm đưa mắt dời đi không thèm nhìn anh, sau đó đưa tay lên miệng ngáp một cái.

Cố Minh Dạ đã sớm phân phó Giang Lâm lấy một phòng khách sạn gần đó, thấy cô buồn ngủ nên đưa cô đến khách sạn nghỉ ngơi một chút.

Sở Mộ Nhiễm mệt mỏi, nằm xuống giường liền ngủ không biết bao lâu, khi mở mắt ra, phát hiện đang bị Cố Minh Dạ ôm vào trong lòng.

Anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, một tay để cho cô nằm gác đầu lên, một tay đặt ở hông cô, lòng bàn tay dán lên bụng lớn.

Có chút ngẩn người, Sở Mộ Nhiễm nhếch khóe môi, câu lên một nụ cười.

Một lúc sau, chuông báo thức reo lên, đôi mắt phượng chợt mở ra.

Anh đứng lên, chỉnh lại trang phục, nhẹ nhàng gọi: “Nhiễm Nhiễm, dậy đi.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Sở Mộ Nhiễm giả vờ ngáp một cái, trong mắt mọng nước: “Đến giờ rồi?”

“Khoảng một giờ nữa là đến giờ phẫu thuật xong, chúng ta quay về bệnh viện.”

Sở Mộ Nhiễm gật đầu: “Ừm.”

Hai người quay về bệnh viện, Sở gia vẫn còn ở lại trong bệnh viện chờ đợi.

Sở Mộ Nhiễm đợi bên ngoài thêm một chút, đèn phòng phẫu thuật từ đỏ chuyển xanh.

Bác sĩ thông báo ca phẫu thuật thành công, Sở Mộ Nhiễm có chút thở phào nhẹ nhõm.

Cô có thể rời đi rồi, về sau không còn liên lụy.

Khi nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm muốn quay người rời đi, lại bị Hà Cẩm Thu gọi lại: “Tiểu Nhiễm, con bây giờ định đi sao? Chẳng lẽ không chờ bà nội con tỉnh lại sao?”


Bà ta nhìn về phía Cố Minh Dạ lại nói: “Cố thiếu, tôi muốn nói chuyện riêng với con gái tôi, ngài có thể cho chúng tôi chút thời gian riêng tư không?”

Sở Mộ Nhiễm nhếch khóe môi: “…”

Xem ra Hà Cẩm Thu đã không còn nhịn được ý đồ xấu xa của bà ta.

“Thứ nhất, bà ấy không phải bà nội tôi, tôi và bà Chu không có quan hệ huyết thống, cảm tình cuối cùng cũng bị bà ấy hại tôi tiêu hao hết, hôm nay tôi đến đây nhìn bà ấy, bất quá là lo đến nơi đến chốn thôi. Thứ hai, tôi muốn đi liền đi, không liên quan đến bà, Sở phu nhân muốn nói gì liền nói, đừng cố ấp a ấp úng, nhanh chóng nói ra.”

“Mày…” - Hà Cẩm Thu sắc mặt tái đi, liền nói: “Sở Mộ Nhiễm, mày đã hại Ngọc Diệp như vậy, mày không thể buông tha con bé sao?”

“Tôi làm gì cô ta?” - Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc.

“Mày nhốt Ngọc Diệp ở bệnh viện tâm thần?” - Hà Cẩm Thu tức giận: “Nếu không phải tại mày, cha của mày tại sao lại không thể đưa Ngọc Diệp ra ngoài. Chắc chắn là do mày nói Cố thiếu gây áp lực với cha mày. Vả lại, gần đây cha mày thường đi sớm về muộn, nói công ty gặp vấn đề, có phải là do mày nói Cố thiếu làm nên chuyện này?”

Có Cố Minh Dạ ở đây, Hà Cẩm Thu không dám lộ mãng, chỉ dám kéo ống tay Sở Mộ Nhiễm nhỏ giọng.

Sở Mộ Nhiễm vô cùng khó chịu.

“Đó không phải là chủ ý của tôi, nếu bà không đoán được suy nghĩ của người bên gối, không bằng tôi thay bà đi hỏi Sở tổng?” - Sở Mộ Nhiễm mỉm cười nhìn gương mặt Hà Cẩm Thu biến sắc: “Còn có chuyện gì khác không? Không có thì tôi đi đây?”

Hà Cẩm Thu thầm hận: “Mày không cần hỏi cha mày.”

Sở Mộ Nhiễm xoay người muốn đi.

“Tôi còn có việc, khoan đi đã, tôi muốn nói chuyện riêng…”

Sở Mộ Nhiễm trực tiếp gọi: “Cố thiếu.”

Cố Minh Dạ vội vàng đi tới, ngăn Hà Cẩm Thu lại: “Sở phu nhân, xin dừng bước.”

“Cố thiếu, ngài cứ như vậy nghe lời Sở Mộ Nhiễm, nó kêu ngài làm gì liền làm cái đó, không cảm thấy khó chịu sao? Tôi nói cho ngài biết, phụ nữ không thể quá nuông chiều, ngài cứ như vậy nuông chiều nó, có ngày bị trèo lên đầu ngồi.”

“Tôi nuông chiều người phụ nữ của tôi có gì phải khó chịu?”

Đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn một cách cảnh cáo Hà Cẩm Thu, Cố Minh Dạ nhanh chóng đuổi theo Sở Mộ Nhiễm, cô ấy bước đi quá nhanh… trong bụng con có hài tử của họ, cô nên đi cẩn thận hơn.

Sở Mộ Nhiễm đang tức giận Hà Cẩm Thu đến mức mất bình tĩnh, khi thấy Cố Minh Dạ liền tức giận xả ra: “Cố Minh Dạ, tự anh nói, anh có phải vì trong bụng tôi có con của anh nên mới khẩn trương như vậy, chờ tôi sinh con ra, anh sẽ đá tôi sang một bên phải không?”

“Không phải vậy đâu?”

“Anh nói không phải, tôi liền tin sao? Nếu không phải vậy thì tại sao tôi đi nhanh, anh phải lo lắng.”

“Anh sợ em ngã và làm tổn thương chính mình.”

“Anh còn nói hành động không phải vì đứa bé mới như vậy, anh chính là tên khốn.” - Sở Mộ Nhiễm cau mày.

“Anh thật sự không phải quan tâm đến đứa bé, anh chỉ quan tâm em thôi.”

“Cái gì? Ngay cả con của mình mà anh cũng không quan tâm, làm sao tôi có thể tin anh quan tâm đến tôi? Anh thật đáng sợ.”

Cố Minh Dạ: “…”

“Hừ, đám đàn ông thật đáng sợ, không có gì tốt lành.”

Sau khi trừng mắt nhìn Cố Minh Dạ, Sở Mộ Nhiễm kiêu ngạo bước đi.

Cố Minh Dạ: “…”

Giang Lâm nhìn thấy vẻ mặt bối rối của ông chủ, ân cần nhắc nhở: “Cố tổng, trước kia Sở tiểu thư luôn bơ ngài, hôm nay lại nói nhiều như vậy, đây là một bước phát triển lớn, mối quan hệ giữa hai người đã phá băng rồi.”

“Cô ấy đang giận.”

“Nữ nhân ai chẳng thích tùy hứng như vậy, cô ấy như vậy không phải là giận, là đang nũng nịu, đang chờ ngài đến dỗ dành.”

“Sao cậu biết?”

“Tôi đọc trên mạng…”

Cố Minh Dạ liếc một cái, vội vàng chạy theo Sở Mộ Nhiễm.

Chạy đến gần, nhìn thấy bộ dạng đỡ eo của Sở Mộ Nhiễm, trái tim cứng gắng cũng phải mềm mại, chợt nhớ tới dáng vẻ nôn nghén của cô, Cố Minh Dạ không khỏi áy náy và đau lòng.

“Đi chậm thôi, để anh đỡ em.” - Cố Minh Dạ đỡ lấy Sở Mộ Nhiễm.

“Hứ.” - Sở Mộ Nhiễm hừ lạnh một tiếng, trong mắt mang theo ý cười rõ ràng, không có tia tức giận nào cả.

Lên xe, Sở Mộ Nhiễm vẫn không có ý định quay về biệt sự Giang Sơn, từ chối lời đề nghị của Giang Lâm.

Xe dừng lại dưới lầu, Cố Minh Dạ nhìn Sở Mộ Nhiễm với ánh mắt háo hức mong đợi.


Người đàn ông cao lãnh trầm mặc thường ngày, bây giờ giống như một chú cún cụp đuôi, đợi chủ nhân vẫy tay liền vui vẻ đi theo phía sau.

Sở Mộ Nhiễm có chút không chịu nổi, có chút không chịu nổi bật cười.

“Muốn lên nhà uống ly nước không?” - Sở Mộ Nhiễm nói.

Dù sao Kỷ Tiếu Tiếu cũng không có nhà, dù nhà hơi bé nhưng cũng đủ để tiếp đãi Cố đại tổng tài…

Cố Minh Dạ lập tức xuống xe, ho khan vài tiếng: “Nếu em mời thì anh không khách sáo, dù sao hôm nay anh cũng không có việc gì để làm, anh sẽ ngồi lâu hơn một chút, khiến tâm tình em tốt hơn.”

Ồ, tâm tình cô sẽ tốt hơn khi nhìn thấy anh ta, Cố đại tổng tài có vẻ hơi tự tin.

Sở Mộ Nhiễm đỡ eo đi về phía trước, Cố Minh Dạ vội vàng đuổi theo phía sau vòng tay qua eo cô, giống như đang phục vụ lão phật gia.

Trên xe, Giang Lâm phân phó.

“Cuộc họp nữa giờ sau bãi bỏ.”

“8h tối gặp Vương tổng bàn về hợp đồng, hủy bỏ.”

Giang Lâm sau khi giải quyết xong mọi việc, cảm thấy bản thân đúng là một trợ lý tốt nhất trên đời.

Về sau nhất định bám đùi Cố thiếu phu nhân.

Sở Mộ Nhiễm mở cửa căn hộ đi vào bên trong, còn chưa thay giày đã nghe được giọng nói từ phía trong nhà phát ra.

“Anh thả tôi ra…”

“Ưm…không muốn…tên khốn kiếp…”

Giọng nói này có chút giống của Kỷ Tiếu Tiếu, nhưng mà giọng nói có chút kỳ quái.

Đứng ở cửa, Sở Mộ Nhiễm khó hiểu hét lên: “Tiếu Tiếu, cậu có nhà không?”

Vì nghĩ quá nhiều, thanh âm của cô có chút khẩn trương.

Đổi giày xong, Sở Mộ Nhiễm đang muốn đi đến phòng Kỷ Tiếu Tiếu xem có chuyện gì xảy ra, nhưng lại một loạt tiếng bước chân vang lên, sau đó cánh cửa phòng Kỷ Tiếu Tiếu “ầm” một tiếng.

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Nghĩ một lúc, cô gõ cửa: “Tiếu Tiếu, cậu có trong đó không?”

Không phải là nhà có trộm đang bắt Tiếu Tiếu bên trong chứ?

“Tớ ở đây.”

“Cậu không sao chứ?”

“Tớ không sao?”

“Cậu có cần tớ giúp gì không?”

“Không…không sao, Tiểu Nhiễm, không cần lo cho tớ… tớ có chút việc riêng, tớ…ưm…” - Giọng nói bình thường đã chuyển thành tiếng rên rỉ, sau đó, chuyển thành tiếng Kỷ Tiếu Tiếu đầy tức giận: “Vu Thiên, anh có chừng mực cho tôi.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Bây giờ cô đã hiểu rồi.

Thật là…

Xoay người lại, Cố Minh Dạ đang khoanh tay đứng dựa tường, nhìn cô bằng đôi mắt phượng đen sâu thẳm, đôi môi cười tựa như không cười: “Đêm nay sao em không quay về biệt thự Giang Sơn cùng anh? Nhường không gian nhỏ này lại cho chị em tốt của em. Anh cảm thấy, họ không muốn bị người khác quấy rầy, em nghĩ sao?”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

“Không đi.”

“Nhưng mà em cứ một mực ở lại, bọn họ sẽ không làm đến tận hứng, đúng không?”

Gương mặt Sở Mộ Nhiễm đỏ bừng, nhìn về người đàn ông trước mặt, sao anh ta có thể thay đổi nhiều như vậy, trước kia trầm tĩnh ưu nhã, đi đâu rồi?

Sở Mộ Nhiễm bất lực nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Trên đường xuống xe, Sở Mộ Nhiễm xoa lên cái bụng căng tròn, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh: “Cố đại tổng tài, hôm nay anh thành thật một chút cho tôi? Cho dù anh không cố kỵ tôi, cũng phải cố kỵ vị này phải không?”.


Cô vỗ bụng một cái: “Trong này không phải là quả dưa hấu, là con của ngài đó.”

Kỷ Tiếu Tiếu có thể bay lên trời, nhưng cô thì không được nha.

Trong bụng cô còn có một đứa trẻ.

Cô thầm cầu nguyện người đàn ông không phải cầm thú.

“Đương nhiên…” - Cố Minh Dạ sờ mũi, trong ánh mắt lóe lên đồng ý: “Anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”

Sở Mộ Nhiễm hài lòng gật đầu.

……

Quay về lại biệt thự Giang Sơn.

Mọi thứ đều không có chút nào thay đổi, vẫn là nơi cô yêu thích nhất.

Cô đi vào phòng ngủ, mùi hương thoải mái đến mức không muốn rời khỏi.

Dì Trần gọi cô xuống ăn cơm, khi bước xuống liền nhìn thấy Cố Minh Dạ đang bận rộn ngồi trước máy tính xách tay.

Nhìn thấy cô đi xuống, Cố Minh Dạ vui vẻ nhìn cô hỏi: “Em có thích quần áo mới anh chuẩn bị cho em không? Nếu không thích em có thể nói với Giang Lâm, bảo cậu ta mua tất cả kiểu dáng theo mùa của nhãn hiệu em thích.”

“Dù có nhiều hơn nữa cũng vô ích, tôi bây giờ chỉ có thể mặc đầm bầu, mua thêm làm gì?” - Sở Mộ Nhiễm bỉu môi: “Đúng rồi, tôi không thể mặc quần áo đẹp đều do chính anh làm hại, anh cúi đầu xuống đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.”

Cố Minh Dạ: “…”

Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của anh, tâm tình Sở Mộ Nhiễm rất tốt: “Dì Trần, hôm nay canh ngon quá, rất thơm.”

Nhìn vẻ mặt xảo quyệt của cô, Cố Minh Dạ khẽ nhếch môi.

Ăn cơm xong.

Sở Mộ Nhiễm không biết trong đầu người đàn ông kia đang toan tính cái gì, quay về phòng ngủ đọc sách một lúc rồi nghỉ ngơi.

Cố Minh Dạ đi đến thư phòng để giải quyết công việc.

Sở Mộ Nhiễm đọc sách một lúc, cô cảm thấy buồn ngủ và tắt đèn đi ngủ.

Khi cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên chiếc giường lún xuống, phía sau cô có chút ấm áp.

“Nhiễm Nhiễm, em ngủ rồi à?”

Bàn tay người đàn ông không an phận, Sở Mộ Nhiễm có chút không ngủ được.

“Anh làm gì?”

Cô cuộn tròn trong chăn, muốn tránh khỏi bàn tay của anh, nhưng anh không cho cô chút đường thoát thân.

“Hôm nay anh đã nói anh sẽ thành thật?”

Đôi mắt mơ màng ngấn nước, dưới ánh sáng mờ ảo, trái tim Cố Minh Dạ rung lên khi nhìn cô, ngọn lửa trong cơ thể càng mãnh liệt hơn.

Không thể kiềm chế, cũng không muốn kiêm chế.

“Ừm…” - anh trầm giọng đáp.

“Vậy anh đang làm gì?”

“Anh nói anh sẽ chăm sóc em thật tốt?”

“Điều đó có gì khác biệt?”

“Anh sẽ chăm sóc em thật tốt một cách đặc biệt?”

“Ưm…”

Sở Mộ Nhiễm ngơ ngác.

Cô còn muốn nói lại, nhưng cằm cô bị Cố Minh Dạ nắm giữ, hôn xuống thật sâu.

Nụ hôn giống như một con báo sẵn đang nếm mùi vị của con mồi.

Sở Mộ Nhiễm bị hôn đến mức không thở nổi.

Cô tức giận quay đầu đi, tức giận đẩy anh ra, nhẹ nhàng hét lên: “Cố Minh Dạ, đừng có làm loạn.”

“Không có.” - Thanh âm Cố Minh Dạ khàn khàn, cố gắng kiềm chế dục vọng sâu thẳm trong lòng mình.

Bị Sở Mộ Nhiễm mắng, anh mới có chút an phận.

Nhưng an phận thì an phận, nhưng vẫn là không bỏ qua.

Anh ôm thật chặt Sở Mộ Nhiễm, vùi mặt vào hõm cổ cô, trầm giọng dỗ dành: “Nhiễm Nhiễm, anh đã hỏi bác sĩ, họ nói trong thời gian thai kỳ vẫn có thể làm được, chỉ cần cẩn thận một chút đừng đè lên bụng là được, có được không?”

“Ai nói?” - Sở Mộ Nhiễm lập tức phản bác: “Tôi nói anh biết, bác sĩ anh hỏi chính là vì anh mà nói, chắc chắn chỉ muốn lấy lòng anh, kỳ thực bọn họ đều là lừa đảo.”

Cố Minh Dạ: “…”

Không biết ai nhắn cho anh rằng thời gian mang thai có thể quan hệ vờ chồng, nữ nhân mang thai không cần nhịn, nếu muốn thì cứ mạnh dạn làm, còn làm cho dễ sinh.


Hiện tại, cô ấy liền đổi giọng.

Thật sự xem coi anh là đồ ngốc?

“Bác sĩ tư vấn cho anh là bác sĩ sản khoa nổi tiếng. Cô ấy cũng sẽ người giúp em khi em sinh con, cô ấy có kinh nghiệm rất phong phú, lời nói chắc chắn sẽ không sai, anh cũng sẽ không mang cơ thể em đùa giỡn, được không? Anh sẽ nhẹ một chút, nhé?”

Sở Mộ Nhiễm cắn môi: “…”

Cô có chút chột dạ, bỗng nhiên nhớ tới lời mình từng trả lời tin nhắn kia.

“Chúng ta đã mấy tháng không ở bên nhau, em không sợ anh nghẹn đến phát điên sao? Trước kia là lỗi của anh, anh đáng đời. Nhưng em đã trừng phạt anh một tháng rồi, còn chưa hết hạn phạt sao?” - Cố Minh Dạ trầm giọng nói đầy quyến rũ mê người.

Sở Mộ Nhiễm cảm thấy lỗ tai nóng bừng, rụt cổ một cái: “Hứ, tôi chính là muốn lạnh nhạt với anh.”

Giọng nói của cô chút run rẩy, Cố Minh Dạ nhếch đôi môi mỏng, đôi bàn tay rắn chắc ôm lấy gương mặt cô, hôn cô, dùng giọng nói ôn nhu nói: “Nhiễm Nhiễm, cảm ơn em đã tha thứ cho em.”

“Tôi chỉ…ưm…”

Nụ hôn dai dẳng sâu thẳm.

Sở Mộ Nhiễm vô thức nằm trên giường, nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở của anh đang bao bọc lấy toàn thân cô, cô cảm thấy ấm áp, thoải mái và an toàn.

Hôn… hơi thở của cô trở nên gấp gáp.

“A Dạ….”

Nụ hôn của anh từ cổ cô đi xuống, Sở Mộ Nhiễm không khỏi gọi tên anh, ngón tay trắng nõn luồn vào mái tóc ngắn của anh, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng.

“Ừm, anh ở đây.” - Cố Minh Dạ cưng chiều nở nụ cười, một tay xoa lên phần ngực nhô lên, hôn lên phần phấn hồng, đưa mắt nhìn về phía cô: “Đừng lo, mọi việc cứ giao cho anh.”

Anh đã tìm hiểu kỹ càng và sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.

Hơi thở cực kỳ nặng nề, Cố Minh Dạ bế Sở Mộ Nhiễm lên, để cô nằm nghiêng, ôm cô thật chặt từ phía sau, động tác nhẹ nhàng nhưng kiên định.

“Tốc độ này ổn chứ?”

“Sâu hơn một chút, em chịu được không?”

“Em có khó chịu nơi nào không, không thoải mái liền nói cho anh.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Anh hỏi mấy câu này, cô biết trả lời thế nào?

Da mặt cô mỏng.

Cố Minh Dạ lại sâu hơn một chút, lại hỏi bên tai, Sở Mộ Nhiễm nhịn không được gào lên: “Cố Minh Dạ, anh bình thường trầm mặc ít nói, có phải là giữ lại để nói trên giường?”

Cố Minh Dạ: “…”

“Anh chưa từng nghe nói sao, nam tử hán đại trượng phu, đừng rụt rè, cứ làm đi. Hỏi hỏi hỏi, xấu hổ chết đi được.”

Cố Minh Dạ: “…”

Da chạm da, tim chạm tim, anh ở trong cơ thể cô, cô ở trong trái tim anh…màn đêm kéo dài, triền miên không dứt bằng tất cả ôn nhu.

“Anh yêu em, Cố thiếu phu nhân.” - Cố Minh Dạ cắn vào dái tai trắng nõn và mềm mại của Sở Mộ Nhiễm.

Sau một hồi làm loạn, Sở Mộ Nhiễm chỉ hơi mệt, Cố Minh Dạ phục vụ rất tốt.

Sau khi sóng gió qua đi, bây giờ là lúc tính sổ sách.

“Vừa rồi anh gọi tôi Cố thiếu phu nhân?” - Đôi mắt đen láy của Sở Mộ Nhiễm liếc nhìn ai đó.

“Đúng.”

“Chuyện gì xảy ra với giấy chứng nhận kết hôn?”

Chuyện này đã khiến cô rất đau lòng.

Cố Minh Dạ rất mong mỏi có cơ hội giải thích, cho nên liền giải thích: “Bởi vì thông tin của em rất dễ dàng tra ra cho nên anh đã đổi cho em thành độc thân, nhưng thông tin của anh có bảo mật, cho nên của anh là đã kết hôn.”

“Ồ… vậy tôi muốn gia nhập vào Thiên Sơn.”

Cố Minh Dạ: “…”

Liên quan gì với nhau không?

“Không phải chúng ra đang nói chuyện về giấy chứng nhận kết hôn sao?” - Gương mặt Cố Minh Dạ nghiêm túc: “Gia nhập Thiên Sơn… sao em lại nảy ra ý tưởng hão huyền như vậy? Sở Mộ Nhiễm, em cảm thấy tình huống của em bây giờ thích hợp sao?”

“Em biết em đang mang thai… cũng không thể làm nữ chiến binh đặc nhiệm, nhưng em có thể làm đặc nhiệm ngầm. Trong đội của anh, chắc chắn là có thành viên đặc thù như vậy phải không? Hoặc là, chỉ là một nhân sự đặc biệt.”

Dừng một chút, Sở Mộ Nhiễm có chút xỏ lá nói: “Ngược lại, em chỉ muốn ở bên cạnh để theo dõi sự tình của Sở gia. Em có thể trợ giúp cho anh, anh cũng không cần suy nghĩ cách nào giữ bí mật với em, cũng không cần nói dối em. Cố Minh Dạ, em nói cho anh biết, nếu anh bất luận vì một cái lý do gì mà vứt bỏ em lần nữa, Sở Mộ Nhiễm em tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh cho anh.”

Cô cũng là con người, cô không có khả năng lúc nào cũng lý trí.

Nếu lại tổn thương, cô sợ mình sẽ không thể yêu thêm lần nữa.

Cô muốn gia nhập Thiên Sơn. Tận lực tiếp cận Sở gia để truy lùng tổ chức tội phạm SC.

Ngoại trừ tinh thần trách nhiệm, cô muốn bảo vệ mình, bảo vệ tình yêu của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận