Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Sở Mộ Nhiễm thỏa hiệp, vì không muốn nơi này bị hủy, dì Trần đưa cô lên lầu thu dọn hành ký.

“Tại sao gặp chuyện lại không báo với tôi, Sở Mộ Nhiễm, em coi tôi là hổ bệnh à?” - giọng nói Du Kỳ Phong vang lên ngoài cửa phòng ngủ.

Sở Mộ Nhiễm quay đầu lại: “…”

Trầm mặc một hồi, cô mở miệng: “Du thiếu, tôi không muốn đi. Anh nói đúng, có anh ở đây, sao tôi lại không nhờ anh giúp chứ.”

“Giúp cái gì?”

“Tôi không muốn đi, tôi muốn bảo vệ nơi này, giao nó lại cho Cố gia, tôi không yên tâm. Tôi nhất định phải bảo vệ tốt nơi này, tất cả mọi thứ đều phải giống y như cũ. Như vậy, anh sẽ không khó khăn khi tìm đường về nhà. Khi anh ấy trở về, đây là nơi anh ấy quen thuộc nhất, vậy tôi mới yên tâm.

“Em…”

Du Kỳ Phong không nói nên lời.

Anh muốn nói Cố Minh Dạ đã chết, sẽ không trở về nữa, nhưng đối diện với ánh mắt của Sở Mộ Nhiễm, anh cảm thấy lời đó thật tàn nhẫn, anh không muốn nói nữa.

“Được được được, nghe em hết, bà dì của tôi, tôi sẽ phục tùng em.”

Rất nhanh, hai mươi vệ sĩ đến và đưa Trần Ngọc Hi ra khỏi biệt thự không còn chút dấu vết.

Dì Trần cũng nhanh chóng thu dọn.

Vì sự trợ giúp của Du Kỳ Phong, dì Trần giữ anh ta lại ăn cơm trưa.

Hai người ăn cơm xong lại bị Du Kỳ Phong kéo đi chơi game cùng anh ta.

Trì hoãn cả buổi, lại ở lại ăn tối.

Ăn tối xong, đang muốn đuổi Du Kỳ Phong về thì bên ngoài lại ồn ào.

“Du thiếu, Cố phu nhân lại đến gây sự, lần này mang đến 50 người, còn có hai luật sư, ngài xem xử lý thế nào?”

“Để tôi đi xem.” - Du Kỳ Phong đứng lên đi về phía cửa.

“Tôi cũng đi.” - Sở Mộ Nhiễm cũng đứng lên, mang theo cả luật sư, không biết Trần Ngọc Hi muốn làm trò quỷ gì.

Trời đêm có chút se lạnh, Sở Mộ Nhiễm thoáng run một cái, lập tức có một chiếc áo lông cừu khoác lên vai, Du Kỳ Phong bĩu môi: “Đừng tự đa tình, đây là mẹ tôi nhờ tôi đưa cho em, nó không phải là của tôi.”

“Vậy thì cảm ơn dì giúp tôi nhé.”

“Ừm.” - Du Kỳ Phong gật đầu.

Bên ngoài, đám người Trần Ngọc Hi đang hung hãn đối đầu với người của Du Kỳ Phong, như sắp đánh nhau. Hai luật sư thấp giọng nói chuyện, lâu lâu nhìn vào biệt thự.

“Sở Mộ Nhiễm, đồ sao chổi, mau ra đây cho tao.”

Nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm bước ra từ phía xa, Trần Ngọc Hi hét lên.

Sở Mộ Nhiễm đứng sau cổng lớn, cảnh giác nhìn bà ta: “Bà lại muốn làm gì?”

“Muốn làm gì? Mày chiếm giữ nhà của Cố gia và không chịu đi, mày có biết đây là đột nhập gia cư bất hợp pháp không? Nếu mày còn ở đây một giây thôi, tao sẽ nhờ luật sư kiện mày.”

Xem ra Trần Ngọc Hi quyết tâm đuổi cô ra khỏi nơi này.


Sở Mộ Nhiễm cắn môi, do dự không biết có nên mang giấy kết hôn ra không.

Lần đó sau khi giải thích, Cố Minh Dạ đã đưa cho cô một tờ giấy kết hôn mới, cô vẫn luôn cất giữ trong két sắt.

Nhưng ước định cô và anh đã định, không tiết lộ chuyện hai người đã kết hôn, cho dù anh không có ở đây, cô vẫn tôn trọng ý kiến của anh…

“Để luật sư khiên chủ nhà, Cố phu nhân thật thú vị.” - giọng nói lạnh lùng mỉa mai của Du Kỳ Phong vang lên.

Du Kỳ Phong xòe tay ra, trợ lý lập tức đưa ra một xấp tài liệu. Chậm rãi rút một tập từ trong túi ra, lắc lắc trước mặt Trần Ngọc Hi, ngạo nghễ nói: “Làm phiền Cố phu nhân mở to mắt mà nhìn, căn biệt thự này có phải là của con trai bà không?”

“Không phải của con tôi, chẳng lẽ là của cái sao chổi này sao?” - Trần Ngọc Hi sắc bén nói.

“Tại sao không?” - Du Kỳ Phong đưa giấy chứng giận tài sản, hất cằm về phía Trần Ngọc Hi: “Hừ, mở con mắt có cũng như không của Cố phu nhân nhìn thật kỹ một chút chứng nhận bất động sản, đừng có xông vào nhà người khác nữa, coi chừng bị bắt bỏ tù.”

Trần Ngọc Hi nhìn tờ giấy, sau đó rống lên tức giận: “Đây là giả, nhất định là giả. Du Kỳ Phong, là mày, chính là đã làm giả.”

“Xin lỗi, không phải tôi làm, đây là việc tốt mà con trai bảo bối của bà làm.”

“Chuyện gì vậy?” - Sở Mộ Nhiễm kéo tay áo Du Kỳ Phong, kinh ngạc hỏi: “Sao nơi này là đứng tên tôi?”

Trong đầu cô có suy đoán mơ hồ, càng nghĩ đến, lại càng đau đớn.

Cố Minh Dạ…

Anh ấy chính là sớm đã chuẩn bị?

“Có vẻ hắn đề phòng tình huống này, sợ em không biết giải quyết thế nào. Trước khi đi, hắn đã chuyển nhượng cho em một phần tài sản.”

“Một phần tài sản?”

“Biệt thự, xe, cổ phần công ty… haha, không ngờ tên lạnh lùng Cố Minh Dạ đó cũng rất có lương tâm, đối với em cũng không tệ. Nhưng mà, hắn vẫn không tốt bằng tôi, nếu như là tôi, tôi sẽ giao tất cả tài sản của mình cho em đứng tên.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Cô không muốn khóc, nhưng nước mắt không ngừng chảy ra.

“Này, em đừng khóc, tôi không nói xấu hắn nữa là được chứ gì?”

Du Kỳ Phong thấy Sở Mộ Nhiễm khóc liền luống cuống, vội vàng dùng tay lau nước mắt cho cô, nhưng tay anh đầy vết chai do dùng súng, chỉ lau một chút đã khiến gương mặt trắng trẻo của cô đỏ bừng, Du Kỳ Phong tức giận rống lên: “Mắt các người mù à, không thấy cô ấy khóc sao, nhanh mang khăn giấy đến cho ta, nhanh lên.”

“Không cần…” - Sở Mộ Nhiễm tùy tiện lau đi nước mắt: “Hãy nói cho tôi biết, tại sao Cố Minh Dạ lại chuyển cho tôi nhiều tài sản như vậy, có phải anh ấy biết mình đang gặp nguy hiểm, phải không?”

“Làm sao tôi biết được?” - Du Kỳ Phong lắc đầu: “Mỗi nhiệm vụ đều phải đối diện với nguy hiểm, có lẽ hắn chỉ đề phòng thôi, không ngờ nó lại có ích…”

Nghĩ đến, Du Kỳ Phong có chút buồn bực.

Khi Cố Minh Dạ giao cho anh những thứ này, anh có chút ngạc nhiên. Sau đó, Cố Minh Dạ còn nói với anh một chuyện khác…

“Vậy tại sao anh ấy lại đưa nó cho anh?” - Sở Mộ Nhiễm nghi hoặc: “Anh và anh ấy có mối quan hệ không tốt, tại sao anh ấy lại đưa cho anh mà không phải một người khác?”

“Tôi…”

Du Kỳ Phong đang muốn trả lời, lại bị Trần Ngọc Hi cắt ngang.

“Ta không tin, những thứ này đều là giả. Con trai ta sẽ không để lại thứ gì cho tiện nhân này, ta sẽ kiện cô ta.”


“Vậy thì bà đi kiện đi.” - Du Kỳ Phong chán ghét nói.

Trần Ngọc Hi tức giận nhưng bị hai luật sư cản lại, có lẽ họ đã nhận ra bất động sản đã được chuyển nhượng, Sở Mộ Nhiễm còn có Du Kỳ Phong bảo hộ, cơ bản sẽ không làm gì được.

Cả đoàn người quay trở về.

Trước khi đi, Trần Ngọc Hi tức giận nhìn Sở Mộ Nhiễm nói: “Mày tốt nhất nên bỏ đứa bé trong bụng mày đi. Trước đây, Minh Dạ thường đi công tác, ai biết được tiện nhân đầy tiếng xấu như cô đã làm cái gì, nói không chừng đứa bé kia còn không biết của ai. Mày đã khắc chết Minh Dạ nhà tao, cho dù tao mất đi con trai, cũng không muốn thứ con hoang làm cháu nội.”

“Hừ…” - Sở Mộ Nhiễm lau đi nước mắt, cười lạnh: “Cố phu nhân thật sự thích nói đùa. Cha của con tôi là ai không cần ba hao tâm tổn trí nghĩ tới, con trai tôi cũng không cần một bà già đầu óc mê muội làm bà nội. Làm phiền bà đừng có đứng trước của nhà của tôi chướng mắt, mời đi cho. Nếu còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Dù là có Cố Minh Dạ ở đây, cô cũng sẽ không nhúng nhường loại mẹ chồng có tâm địa ác độc này.

Đây chính là món quà quý giá mà Cố Minh Dạ để lại cho cô.

Sở Mộ Nhiễm sờ lên bụng mình, trong mắt lại ngập tràn nước mắt.

Sau khi biết chuyện. Cha của Cố Minh Dạ gọi đến Giang Sơn, tuy không đảm bảo điều gì, nhưng với tính cách nghiêm khắc và công bằng, ông nói Sở Mộ Nhiễm không cần lo lắng, về sau Trần Ngọc Hi sẽ không làm phiền cuộc sống của cô nữa.

Ông cũng quan tâm đến đứa bé trong bụng Sở Mộ Nhiễm, phải nói, ai tỉnh táo cũng phải biết đây là huyết thống duy nhất của Cố Minh Dạ, nó rất quan trọng.

……

Mấy ngày sau, tâm trạng Sở Mộ Nhiễm dần bình tĩnh lại. Cô đếm từng ngày để đợi con mình chào đời.

Nhìn bức ảnh chụp màu bốn chiều, bé trai thật giống Cố Minh Dạ, cô thường cười đến ngẩn ngơ trước khi đi ngủ.

Bỗng nghe tiếng gõ cửa nhẹ ở ban công.

Cảnh giác nhìn ra bên ngoài, Sở Mộ Nhiễm giật mình nhìn thấy một bóng ngoài cửa.

“Kẻ nào?” - Sở Mộ Nhiễm xoay người khỏi giường, lẵng lẽ lấy một con dao sắc bến dưới nệm, nhìn chằm chằm bóng đen với tư thế phòng thủ.

“Sở tiểu thư, là…là tôi.”

Cánh cửa bị người đàn ông nhẹ nhàng đẩy ra, trong bóng tối hắn lộ ra gương mặt đầy máu, nhưng cực kỳ quen thuộc.

Sở Mộ Nhiễm kinh hãi đánh rơi con dao găm trong tay, nhanh bước về phía ban công: “Giang Lâm…cậu…”

Giang Lâm ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân bẩn đến mức như mới lăn trong bùn, trên thân mùi hôi thối hòa lẫn mùi máu xông ra, nhìn cực kỳ thê thảm, cũng may, sắc mặt không quá tím tái.

Có ngàn vạn lời muốn nói, Sở Mộ Nhiễm không biết bắt đầu từ đâu.

Giang Lâm thở hổn hển, trong mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm, mở miệng: “Sở tiểu thư, đừng nói cho bất cứ ai biết về sự trở lại của tôi, tôi…tôi hoài nghi chúng ta có nội gián, tôi sợ tin tức bị lộ ra bên ngoài.”

Sở Mộ Nhiễm trong lòng căng thẳng, vội vàng gật đầu: “Tôi biết.”

Nếu anh giữ bí mật về sự trở về của Giang Lâm, thì vết thương trên người hắn phải làm sao đây.

Hiểu được sự lo lắng của cô, Giang Lâm nhếch khóe môi: “Tôi không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi, sẽ lành theo thời gian, chỉ là bên kia Cố tổng gặp một chút khó khăn, cũng không biết tình huống ngài ấy bây giờ ra sao rồi.”

“Cái gì?” - Sở Mộ Nhiễm đột nhiên chấn kinh, mang theo một tia hy vọng, không dám tin nói: “Cố thiếu, anh… anh ấy, còn sống?”

“Chẳng lẽ Cố tổng chết rồi sao?” - Giang Lâm kinh ngạc hỏi.


Hô hấp Sở Mộ Nhiễm có chút trì trệ.

Hai tay ôm lấy trái tim, Sở Mộ Nhiễm không cầm được nước mắt.

Hóa ra, Giang Lâm cũng không rõ tình hình…

“Không thể nào?” - ngay lúc Sở Mộ Nhiễm đang ầm thầm đau đớn. Giang Lâm lại nói: “Hôm qua tôi còn liên lạc với ngài ấy. Tuy rằng tình hình không ổn, nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tín mạng, tại sao bây giờ lại nói Cố tổng đã chết chỉ sau một đêm, tin tức nhanh như vậy đã truyền đến Giang thành?”

“Cái gì?” - Sở Mộ Nhiễm chấn động: “Cậu nói…nói hôm qua, cậu và Cố thiếu liên lạc?”

“Đúng.” - Giang Lâm gật đầu.

“Hai người liên lạc bằng cách nào?”

“Cách của chúng tôi.”

Giang Lâm lấy từ ngực ra một thứ giống như mặt dây chuyền và ấn vào nó. Mặt dây chuyền bắt đầu nhấp nháy ánh sáng màu xanh lam, giống như những con đom đóm trong bóng tối.

Nhấn một lúc, Giang Lâm cất mặt dây chuyền đi, tay đặt xuống đất, đáng thương nói: “Sở tiểu thư, có thể mang cho tôi ngụm nước không, tìm người đáng tin đến xử lý vết thương một chút.”

“Được…tôi…tôi lập tức đi.”

Sở Mộ Nhiễm áy náy đứng lên. Cô vì lo cho vấn đề của Cố Minh Dạ mà quên mất vết thương của Giang Lâm.

Đang muốn nói Giang Lâm đợi một chút, cô đi gọi dì Trần trợ giúp thì nhìn thấy Giang Lâm tựa vào tường, nhắm mắt lại bất tỉnh.

Cô vội vàng gọi dì Trần lên, đây là người Cố Minh Dạ để lại bảo hộ cô, cô tin dì Trần không có vấn đề.

Hai người vội đưa Giang Lâm vào một gian phòng, cùng nhau chăm sóc vết thương cho hắn, dì Trần lúc này lại phát huy thêm một công năng, chính là xử lý vết thương cực kỳ nhanh.

Tuy Giang Lâm vẫn chưa tỉnh, nhưng dì Trần nói sẽ ổn, không nặng lắm.

Sở Mộ Nhiễm lúc này, khóe môi hơi cong lên, chắp tay trước ngực nhìn bầu trời đêm.

Lần này ông trời không bạc đãi cô, mặc dù khiến cô thương tâm, thế nhưng, vẫn không lấy đi mất hạnh phúc của cô. Cô chỉ cần Cố Minh Dạ bình an trở về, cô sẽ không đòi hỏi gì cả.

Sáng hôm sau, cuối cùng Giang Lâm cũng tỉnh lại.

Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng muốn hỏi sự tình ở nước M.

“Giang Lâm, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Đêm qua cậu nói có nội gián, có bằng chứng gì không? Cũng là vì nội gián, cho nên lần này mới xảy ra chuyện lớn như vậy phải không?” - Sở Mộ Nhiễm hỏi rất nhiều.

“Sở tiểu thư, cô đừng vội, chuyện là thế này.

Giang Lâm biết cô lo lắng nên nhanh chóng nói ra những gì mình biết.

Lần này, Cố Minh Dạ biết tình huống có chút khó khăn nên đã mang theo cả hai anh em Giang Lâm và Giang Lãng đi cùng, bởi vì hai người này là trợ thủ đắc lực nhất và ít có khả năng phản bội nhất.

Sau khi đến nước M, căn cứ vào tin tức Sở Mộ Nhiễm lấy được từ Hà Cẩm Thu trước đó, mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, muốn đánh úp giao dịch của tổ chức SC.

Không ngờ, bọn họ bị phục kích và bao vây.

Có lẽ là do Cố Minh Dạ đã nhiều lần dẫn đầu đội bán tỉa tổ chức SC. Cho nên người của tổ chức SC căm ghét Thiên Sơn. Bọn chúng như bị tẩy não, dùng mọi phương thức tự sát để giữ chân bọn họ không cho thoát khỏi vòng vây.

Tại một công trường bỏ hoang, giữa hai bên đã xảy ra một cuộc đấu súng quyết liệt để giành lấy mạng sống.

Vốn dĩ, dưới sự dẫn dắt của Cố Minh Dạ, coi như bị mai phục, rút đi cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng cuối cùng không ngờ tới, trong Thiên Sơn lại có một kẻ phản bội tổ chức.

Hắn ta không những bỏ trốn khỏi cuộc chiến mà còn âm thầm giở trò bẩn thỉu hạ thủ vào vũ khí của toàn đội.

Kết quả trong lúc nguy cấp, Thiên Sơn mới phát hiện súng và đạn thiếu hụt nghiêm trọng. Càng giao chiến liền càng chịu thiệt.

Vì hết đạn thì trước sau gì cũng chết, nhiều thanh viên đã dùng dao găm để giết kẻ địch, dùng mạng đổi mạng giết chết bọn tội phạm.


Và hoàn cảnh tử nạn hết sức bi thảm.

Nhìn thấy các thành viên của Thiên Sơn lần lượt hy sinh mạng sống. Cố Minh Dạ và các thành viên đã chiến đấu đến đỏ ngầu cả mắt. Tuy nhiên, Du Thanh Lâm cùng đi theo hành động, lại chỉ tập trung vào việc bảo toàn Huyết Lang mà không có bất cứ hành động hổ trợ nào.

Thành viên Thiên Sơn thương vong trầm trọng.

Lần này, Thiên Sơn đi ra chỉ có Cố Minh Dạ không biết làm cách nào giữ lại mạng sống, còn có Giang Lâm có nhiệm vụ khác nên không đến gần cuộc chiến, tất cả thành viên khác của Thiên Sơn đều tử nạn.

Nghĩ đến, đôi mắt Giang Lâm đỏ ngầu, toàn thân run lên vì tức giận, lời nói cũng tràn đầy tức giận.

“Du Thanh Lâm không biết là thể loại gì! Trước kia Cố tổng còn cứu ông ta một mạng, đối với ông ta cũng là có ơn cứu mạng, không hiểu ông ta lần này lại mặt dày đối với Thiên Sơn chúng ta thấy chết không cứu. Chúng ta ước chừng 50 sinh mạng, năm mươi con người, còn có…”

Giang Lâm lau mặt một cái, nước mắt không ngừng trong khẽ ngón tay tràn ra.

Còn có, Giang Lãng.

Nghĩ đến cái chết thảm của anh trai, thanh âm Giang Lâm run run, hung hăng nói: “Kẻ phản bội đó chỉ là một nhân vật nhỏ, phía sau hắn chắc chắn có kẻ chỉ điểm.nếu tôi biết kẻ đứng sau hắn là ai, tôi sẽ giết chết tên đó.”

“Làm sao biết được hắn có kẻ đứng sau?” - Sở Mộ Nhiễm khó hiểu.

“Khi hắn ta trốn, bị Cố tổng bắt lại. Hắn ta van xin Cố tổng tha mạng, bởi vì có kẻ ở phía sau uy hiếp mới làm như vậy.”

“Vậy hắn ta bây giờ đâu rồi?”

Giang Lâm lạnh giọng: “Đã bị Cố tổng một phát súng bắn chết.”

Nói xong, Giang Lâm lại vội nói: “Sở tiểu thư, cô đừng cảm thấy Cố tổng máu lạnh. Dù tôi cũng muốn giết chết tên phản bội đó, những anh em tử trận cũng muốn như vậy.”

Sở Mộ Nhiễm lắc đầu, cô cảm thấy Cố Minh Dạ không làm sai, cô có thể hiểu được sự phẫn nộ của Cố Minh Dạ và Giang Lâm khi nhìn thấy anh em trong Thiên Sơn từng người ngã xuống chỉ vì một kẻ phản bội, ai nấy đều muốn băm hắn ra tranh mảnh.

Nghe xong, toàn bộ câu chuyện cơ bản đã rõ ràng.

“Kẻ sau lưng kia là ai, cậu có nghi ngờ ai không?”

“Không có…” - Giang Lâm lắc đầu: “Nhưng Cố tổng thông minh như vậy, hẳn là đã có chút suy nghĩ, chỉ là đợi ngài ấy về nước liên lạc với chúng ta, chúng ta mới biết được.”

“Đúng rồi, cậu nói cậu có thể liên lạc với anh ấy? Có thể cho tôi trò chuyện với anh ấy được không? Chuyện này, không thể gọi hỏi sao?”

“Không thể gọi nói chuyện được.” - Giang Lâm lấy mặt dây chuyền kỳ lại trên cổ ra: “Tôi và Cố tổng liên lạc bằng cái này để truyền tin tức cho nhau. Tất cả tin tức đều được mã hóa, chỉ có thể truyền những tin tức đơn giản.”

Sở Mộ Nhiễm tràn đầy hiếu kỳ, lại hỏi: “Vậy bây giờ anh ấy sao rồi, anh ấy có gặp nguy hiểm gì không?”

“Vết thương không nghiêm trọng, nhưng hiện tại cực kỳ nguy hiểm nên không thể về Giang thành được.” - Giang Lâm nghĩ một chút, mặt nặng nề: “Theo tôi nghĩ, Cố tổng chưa về được một nguyên nhân là do người phía sau có thể có là một kẻ có thế lực không nhỏ.”

“Cho nên, bây giờ chúng ta không thể đi tìm anh ấy, cũng không thể tiếp ứng anh ấy?”

Rất nhanh, Sở Mộ Nhiễm đã nhìn ra điểm mấu chốt.

“Đúng, không những không thể đi tìm Cố tổng, tốt nhất chính là làm cho mọi người đều nghĩ ngài ấy đã chết, như vậy ngài ấy mới có thể an toàn hơn.” - Giang Lâm gật đầu.

“Cậu xác định anh ấy vẫn còn sống, không có lừa tôi?”

“Thật sự.”

Xác định Cố Minh Dạ còn sống, trong lòng cô cũng không vui mừng, chỉ là nặng nề.

Cố Minh Dạ còn sống khiến cô vui mừng, nhưng những người còn lại ở Thiên Sơn đã hi sinh.

Đặc biệt là Giang Lãng… sẽ không còn ai ầm thầm đi theo bảo hộ cô, không ai ra ngoài cùng cô…

Giang Lãng, cậu ấy vẫn chưa lấy vợ sinh con, thậm chí là chưa từng yêu đương.

Sở Mộ Nhiễm muốn yên phận đợi ngày sinh con, chỉ là không ngờ, kẻ xấu luôn muốn mang đến xui xẻo cho cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận