Không Thể Ký Hiệu

21/03/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Người tuyết xấu xí đứng trêи bãi cỏ, cái đầu tròn tròn, thân hình chóp giống ngọn núi lửa, không có mũi cà rốt và mắt đậu đen giống như trong truyện cổ tích, càng không cần nói đến khăn quàng cổ với mũ thùng nước gì kia. Xấu xí lại kẹt xỉ như vậy những cũng làm hai người chơi tưng bừng gần hai tiếng đồng hồ, so với quá trình, thì kết quả này hoàn toàn không quan trọng.

Trong nhà kính trồng hoa, Túng Phồn quấn chăn ngồi trêи ghế nằm, trong tay là một chén trà ô long hoa quế nóng hổi. Ở trong tuyết chơi lâu như vậy, được uống một chén trà nóng phải gọi là một chuyện vô cùng sung sướиɠ.

Trong nhà kính trồng hoa không quá lạnh, nhưng vẫn không ấm được như ở trong nhà, bên trong cây cối vẫn xanh tốt, hoàn toàn đối lập với quang cảnh mùa đông tàn úa bên ngoài. Vì sắc trời khá tối nên Phí Hành Phong đã bật đèn trong nhà kính lên trước, bóng đèn vàng ấm áp vừa dùng để chiếu sáng vừa dùng như đồ trang trí, vừa bật lên đã khiến nhà kính trồng hoa trở nên xinh đẹp hơn nhiều.

Túng Phồn nhìn cây cỏ hoa lá xung quanh, hỏi: "Nhà anh rất thích trồng cây à?"

Phí Hành Phong ngồi bên cạnh cậu, trong tay cũng ôm một chén trà giống y đúc, nói: "Cũng không hẳn. Chỉ là mùa đông có chút cây xanh trong nhà, nhìn sẽ giúp tâm trạng thả lỏng hơn. Mua bên ngoài có khi không tìm được cây hợp ý, chuyển không vận từ phía nam tới đây cũng rắc rối, mà có nhiều loại cây nếu tùy tiện di chuyển thì không dễ sống, còn không bằng trong nhà tự mình trồng lấy. Thỉnh thoảng đem vài cây ra tặng người thân bạn bè cũng không tồi."

Túng Phồn không nghĩ tới chuyện lấy cây làm quà tặng. dù sao phong cách tặng quà bây giờ hầu như đều giống nhau, không cần tốt nhất chỉ cần quý nhất. Một chậu cây xanh mang ý nghĩ tốt đẹp, không cần biết giá trị bao nhiêu, chỉ riêng phần tâm ý bên trong đã rất hiếm có rồi.

"Chờ đến tết bọn mình cũng mang hai cây về trồng trong nhà đi, coi khi thêm không khí năm mới." Túng Phồn đề nghị.

Phí Hành Phong thổi thổi chén trà, mỉm cười nói: "Được, em chọn mấy loại mình thích đi, để người làm vườn chăm tốt, chờ tới tết thì mang về nhà."

Túng Phồn chơi mệt nằm trêи ghế được một chốc thì thiu thiu ngủ.

Phí Hành Phong chỉnh nhiệt độ điều hòa trong nhà kính cao lên, bản thân thì tùy tiện chọn một quyến sách đang đặt trêи bàn trà ngồi đọc, cùng Túng Phồn trải qua buổi chiều đông lạnh giá mà nhàn nhã này.

Phí Thiên bận rộn chuyện công việc xong đang tính đi nhà kính nói chuyện với Túng Phồn một chút cho phải phép. Nhưng tới cửa thì thấy Túng Phồn đã nằm thϊế͙p͙ đi, Phí Hành Phong thì đang chậm rãi lật sách đọc, thình thoảng lại nhấp một ngụm trà, bếp điện đặt bên cạnh vẫn đang đun nước sôi để chế thêm nước trà.

Giờ phút này, Phí Thiên đột nhiên không muốn đi vào nữa, không chỉ vì Túng Phồn đang ngủ, mà quan trọng hơn là nếu cô đi vào bây giờ sẽ có cảm giác rất dư thừa, cô không muốn phá hoại bầu không khí an nhàn lúc này của hai người. Đồng thời cô cũng cảm thấy bản thân có thể yên tâm, em trai mình sau này không cần trong nhà phải lo lắng nữa, thằng bé cũng không phải sống cô độc suốt đời, thật tốt.

Ngủ một giấc ngắn, Túng Phồn đã bỏ lỡ mất hai tin tức nóng hổi. Một là Liêu Bảo Song thông qua tài khoản chính thức của công ty gia đình biểu đạt rất xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên của cộng đồng, sau này cô ta sẽ không xuất hiện trêи mạng xã hội nữa, chờ sức khỏe tĩnh dưỡng tốt rồi sẽ ra nước ngoài học tập, hi vọng mọi người không bởi vì chuyện của cô ta mà đánh mất lòng tin vào công ty của nhà họ Liêu, cô sẽ tự suy xét lại bản thân, tự hoàn thiện mình, trở thành một người tự lập, có trách nhiệm. Hai là Túng Lãng đã được bảo lãnh ra ngoài, cân nhắc đến tình huống bây giờ, cậu ta không bị kết án, chỉ là bị phạt bồi thường một số tiền lớn.

Việc này đến đây thì coi như đã xong, dân mạng hóng hớt ăn dưa thấy không còn chuyện gì hay ho để xem nữa thì cũng chậm rãi tản đi. Ngô Sắt từ đầu đến cuối luôn trong trạng thái giải chết, bất kể fan tag tên Weibo của anh ta cùng Weibo của công ty quản lý kiểu gì, cũng không có bất cứ một động thái phản hồi lại nào. Trầm mặc như vậy nhìn như là để khiến ảnh hưởng xấu giảm xuống mức thấp nhất, nhưng thực tế ra khi xem số lượng fan theo dõi Weibo của người này mới phát hiện, fan thoát ly đội ngũ người hâm mộ đã thoát đến độ mẹ ruột cũng không nhận ra.

Buổi tối, Túng Phồn nằm trêи giường Phí Hành Phong nghịch điện thoại, bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, không lớn như lúc buổi trưa, chỉ thong thả từ tốn giống như đang tô vẽ thêm cho cảnh sắc ban đêm vậy.

Khung cảnh tốt đẹp như vậy, vốn nên để lại một ngọn đèn tường, làm chút chuyện thân mật, nhưng mà dù sao bây giờ cũng không phải đang ở nhà mình, bản thân có bao nhiêu dè dặt Túng Phồn đều để dành hết cho ngày hôm nay.

Đang buồn thối ruột thì Tống Hưởng gửi tin nhắn nói, nói thứ năm tuần sau cậu ta sẽ về, xin được nhắc nhở Túng Phồn chuẩn bị kỹ tiệc chào đón, trước tiên dự tính cần có 15kg tôm hùm đất.

Túng Phồn vui vẻ nhắn lại: Cậu cứ làm như ở bên ngoài anh Lý bạc đãi cậu không bằng ấy.

Tống Hưởng: Không có bạc đãi, nhưng mà ở đoàn phim cũng không thể ăn uống thả cửa được, nhỡ mà tăng cân thì lên hình không đẹp, mà càng nhịn em lại càng thèm mới chết chứ.

Túng Phồn: Có tiền đồ chút đi. Hôm đó, có cần anh ra đón không?

Tống Hưởng: Không cần đâu. Em báo trước với anh là để anh thuận tiện xin phép sếp em thôi, không có hôm đấy anh bỏ mặc sếp, anh ấy lại tính sổ lên đầu em.

Túng Phồn: Kể cả anh có báo trước thì anh ấy vẫn tính sổ lên đầu cậu thôi, dù sao vẫn là bạn trai đem thời gian đang lẽ phải dành cho mình dùng cho người khác mà.

Tống Hưởng: Đệch! Không thể đỡ được, thôi xin phép, không hẹn!

Túng Phồn cười ha ha, hỏi cậu ta thời gian cụ thể.

Mãi mà không thấy Tống Hưởng nhắn lại, có khi vẫn còn đang bận xoắn xuýt xem có nên ăn bữa cơm này nữa hay không đây.

Phí Hành Phong tắm xong đi ra thì thấy Túng Phồn đang ngồi trêи giường không biết cười cái gì.

Trêи giường rõ ràng là đã bị Túng Phồn lăn qua lộn lại một hồi, chăn với ga giường đều bị cuộn thành một cục, giống như sáng sớm ngủ dậy lười không muốn gấp chăn màn mà tính để đến tối lại nằm tiếp vậy.

"Đang cười gì thế?" Phí Hành Phong lên giường, kéo Túng Phồn ôm vào trong lòng. Có thể do cuối năm công việc quá nhiều, Túng Phồn ăn cơm không đúng bữa cho nên so với đợt trước thì gầy hơn một chút. Phí Hành Phong mỗi lần muốn ôm cậu thì chỉ cần một tay là đã đủ.

Túng Phồn nói lại với hắn chuyện Tống Hưởng sắp về.

Phí Hành Phong không nghĩ đến chuyện Túng Phồn muốn mời Tống Hưởng ăn cơm mà nghĩ đến hướng phát triển sau này của Tống Hưởng.

"Sau này anh có thể tiếp tục đóng phim, Thiên Lang nhất định vẫn sẽ theo anh. Giờ là lúc cần tìm cho Tống Hưởng một người đại diện riêng rồi."

Phí Hành Phong không hưởng ứng chuyện một người đại diện quản lý nhiều nghệ sĩ cùng một lúc, như vậy đúng là tiết kiệm được nhân lực, thế nhưng sẽ tạo thành tình huống người đại diện nặng bên này nhẹ bên kia, hoặc là không quan tâm đầy đủ đến nghệ nhân dưới tay, có tình huống cũng không kịp thời phát hiện. Cho nên trong công ty của hắn mỗi người đại diện chỉ quản lý duy nhất một nghệ sĩ. Trước đây Tống Hưởng coi như là trợ lý của hắn, hắn cũng không có cách nào nhận phim nên mới để Lý Thiên Lang dẫn người, nếu Tống Hưởng ra mắt thành công thì sau này để Lý Thiên Lang quản lý một mình cậu ta. Nhưng giờ may mắn đến quá đột nhiên, hắn bây giờ có thể tiếp tục đóng phim, vậy bên Tống Hưởng tất nhiên cũng cần chọn một người đại diện mới.

"Vậy em xài một chút quyền riêng nhé, dù sao Tống Hưởng tốt xấu gì cũng là con trai bà chủ của em, anh tìm cho cậu ấy người nào đáng tin chút đi. Anh tự gặp mặt, đảm bảo không có vấn đề gì mới được." Cho dù bỏ qua phía dì Chân, thì Tống Hưởng cũng là người bạn đầu tiên cậu có sau khi xuyên tới đây, chắc chắn không thể giống những người khác.

"Yên tâm đi, anh có tính toán cả rồi." Không nói đến những vấn đề này, hắn cũng sẽ không dìm nghệ sĩ dưới trướng mình, huống hồ Tống Hưởng đã đi theo hắn nhiều năm như vậy.

*

Ngày hôm sau, lúc Túng Phồn rời khỏi nhà họ Phí thì trong tay còn cầm theo một cái túi to, bên trong tất cả đều là đồ ngọt Mạc Y làm riêng cho cậu.

"Trêи đường lái xe chậm một chút." Mạc Y dặn dò Phí Hành Phong, "Nếu rảnh rỗi thì con nhớ dẫn Túng Phồn về nhà chơi nhé."

Nhiệt độ hôm nay tương đối cao, tuyết trêи đường cũng bắt đầu tan ra, không còn trơn như trước nữa, lái xe cũng an toàn hơn.

Phí Nguyên cũng ở bên cạnh nói với Túng Phồn: "Hành Phong mà không muốn về thì con tự tới. Muốn ăn cái gì cứ nói với trong nhà, để trong nhà chuẩn bị trước. Bình thường bác hay bận, với chị con cũng không hay ở nhà mấy, cứ coi như tới chơi với dì Mạc con là được, để trong nhà náo nhiệt hơn chút."

Túng Phồn đáp lời: "Vâng ạ." Cậu là người coi trọng cảm giác gia đình, có lẽ là do có liên quan tới gia đình của mình, ba mẹ hòa thuận, nên cậu càng thích ở trong nhà nhiều hơn một ít. Bây giờ cảm giác gia đình này có thể phân cho nhà họ Phí một ít. Thực lòng mà nói, con cái lượn lờ trước mặt nhiều, cha mẹ nào cũng kêu phiền, nhưng nếu không về thường xuyên, ba mẹ lại sẽ thấy nhớ. Cho nên thỉnh thoảng về nhà ở lại vài hôm là một lựa chọn chuẩn không cần chỉnh.

Phí Hành Phong đưa Túng Phồn đi làm trước, cậu cũng nhân tiện mang mấy cái bánh bao tới cho dì Chân nếm thử. Còn Phí Hành Phong sau khi về nhà cất số đồ ngọt yêu dấu còn lại của Túng Phồn vào trong tủ lạnh rồi mới lại lái xe tới công ty đi làm. Ai nói hắn là sếp lớn chứ? Không sợ đi muộn bị trừ lương, vì người yêu làm chút chuyện cũng nên mà, huống chi Túng Phồn nâng niu mấy món đồ ngọt này như vậy, còn muốn để dành ăn cả tuần, cho nên nhất định không thể làm hỏng được.

Sau khi đến phòng làm việc, Phí Hành phong cũng chính thức truyền đạt lại cho Lý Thiên Lang biết tin mình có thể tiếp tục đóng phim, khiến đối phương kϊƈɦ động đến nỗi chỉ thiếu điều cười vẹo cả eo. Lý Thiên Lang lập tức nói sẽ giúp hắn để ý xem có kịch bản nào hay, album mới cũng có thể bắt đầu bàn bạc, coi như động thái đánh dấu sự trở lại của Phí Hành Phong. Dù sao quay một bộ phim tốn không ít thời gian, mà phát hành album thì nhanh hơn nhiều, hơn nữa ra album bọn họ cũng có thể khống chế thời gian tốt hơn.

Phí Hành Phong cũng đề cập đến chuyện tìm người đại diện cho Tống Hưởng luôn, chuyện này Lý Thiên Lang nói cứ giao cho anh ta, nếu có người nào phù hợp sẽ báo lại ngay.

Buổi chiều, Hứa Bách Vũ tới lấy quần áo đặt lần trước cho Phan Huyền, sau đó lại nhờ Túng Phồn thỉnh thoảng nhớ rủ Phan Huyền đi dạo phố. Túng Phồn thực sự chỉ muốn cười vào mặt anh ta một cái, quá lộ liễu, y như kiểu trẻ con chưa trải sự đời vậy. Mà ngại một nỗi là hai người không thân thiết lắm, chế giễu kiểu này không hợp nên chỉ đành thôi.

"Áo khoác của bác sĩ Phan mấy hôm nữa mới làm xong được, chờ khi nào xong tôi sẽ hẹn anh ấy đi ăn một bữa, nhân tiện đi dạo phố luôn."

"Vậy thì tốt quá rồi." Hứa Bách Vũ vô cùng vui vẻ, "Phan Huyền không có nhiều bạn bè cho lắm, nếu cậu có thể thường xuyên hẹn em ấy đi chơi thì đúng là không gì tốt bằng."

Túng Phồn không hiểu lắm: "Tính cách bác sĩ Phan không tệ, y thuật cũng tốt, đáng lý phải có nhiều bạn bè mới đúng chứ." Hơn nữa bác sĩ giao tiếp rộng, càng không thiếu bạn bè mới phải.

Hứa Bách Vũ cười bất lực: "Đều là tại tôi. Lúc tôi theo đuổi Phan Huyền có lẽ không biết cách che giấu, cho nên khiến nhiều người ghen tị với em ấy nhiều hơn số người ủng hộ, bạn bè trước đây quan hệ không tồi cũng vì sự chênh lệch này mà càng ngày càng xa cách, khiến bên cạnh em ấy không còn người bạn nào thân thiết nữa."

Tình huống này Túng Phồn hoàn toàn có thể hiểu, cậu người nói: "Đây không phải vấn đề của anh, cũng không phải vấn đề của bác sĩ Phan. Nếu người khác cảm thấy vì chênh lệch quá lớn, không phải là người cùng chung một thế giới mà từ bạn thân biến thành người xa lạ, cái này còn có thể hiểu được. Nhưng nếu xuất phát từ đố kỵ ghen ghét, vậy thì quá rẻ rách, loại bạn đó chỉ là không muốn nhìn thấy bác sĩ Phan sống tốt hơn họ mà thôi, cho dù không có anh thì cũng sẽ vì những chuyện khác mà xa lánh bác sĩ Phan."

"Tôi cũng nghĩ như vậy." Hứa Bách Vũ chấp nhận nói, "Cho nên tôi hi vọng Phan Huyền qua lại với cậu nhiều hơn, tính cách bây giờ của cậu không tệ, rộng rãi, sáng sủa hơn trước nhiều, Phan Huyền kết bạn với cậu, tôi cũng yên tâm."

Túng Phồn gật đầu: "Yên tâm đi, tôi cũng cảm thấy nói chuyện với bác sĩ Phan rất vui vẻ, sau này sẽ thường xuyên tìm anh ấy tán gẫu."

"Vậy nhờ cả vào cậu."

"Đừng khách khí."

Sau khi Hứa Bách Vũ đi rồi, Túng Phồn gửi một tin nhắn cho me mình, nói chuyện mình đã đến gặp ba mẹ Phí Hành Phong cho bà biết, còn gửi ảnh chụp nhà kính trồng hoa của nhà họ qua.

Một lúc sau, Trình Tịnh nhắn tin lại, hỏi cậu tỉ mỉ từng chút một xem hôm đó gặp mặt người lớn như thế nào, cho dù bà biết nhà họ Phí không phải kiểu ỷ thế hϊế͙p͙ người nhưng chuyện liên quan đến con trai nhà mình, có thế nào bà cũng muốn hỏi thêm mấy câu cho kỹ càng. Biết mọi việc đều thuận lợi, bà mới cười, đáp lại: "Vậy thì tốt rồi. Chờ khi nào mẹ về thăm con, cũng gặp mặt chính thức với Phí Hành Phong một lần."

"Tất nhiên rồi ạ." Cái này là chắc chắn phải làm, nếu Trình Tịnh không thể về đây sớm, cậu cũng tính sẽ dẫn Phí Hành Phong qua đó gặp mẹ.

Sau đó hai người lại nói đến nhà kính trồng hoa, Trình Tịnh cười nói: "Cho con xem nhà kính trồng hoa của mẹ con này."

Nói xong thì gửi cho Túng Phồn một cái video.

Túng Phồn nghĩ đời sống tinh thần của mẹ mình còn rất phong phú đây, mọi người đều nói trồng cây chăm hoa có thể giảm bớt căng thẳng, có lẽ nhà kính trồng hoa của mẹ cũng xây để thỉnh thoảng thư giãn, thả lỏng tinh thần. Hoặc cũng có thể là nhà kính trồng hoa bên mẹ khá là được người dân ưa chuộng, nhà nào cũng có? Cậu cũng không nói chắc được.

Ấn mở video ra, Túng Phồn kinh ngạc trợn tròn hai mắt —— Đây sao có thể gọi là nhà kính trồng hoa nữa chứ, rõ ràng phải gọi là một cánh đồng hoa thì có?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui