Không thể làm người yêu

 
Chương 21: Khúc Trực xây dựng hình tượng lâu quá nên ăn vào máu rồi ư?
 
Tuy Tề Thịnh nói muốn mời Trịnh Bảo Châu đi ăn cơm nhưng cô bảo tối nay không chắc sẽ có thời gian.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm qua cô nhận được lời mời làm diễn viên được mời đầu tiên, thời gian lịch trình là bốn giờ chiều. Trịnh Bảo Châu chưa bao giờ chạy lịch trình trễ như vậy, thông thường đều là sáng đi rồi kéo dài đến tối, hôm nay nếu làm không tốt thì chắc phải đến khuya.
 
Cô dời hẹn ăn cơm với Tề Thịnh sang tối mai, sau đó gọi taxi đi đến phố điện ảnh.
 
Trên đường đi, Trịnh Bảo Châu vẫn còn nghĩ đây là đoàn phim gì mà lại tập trung trễ như vậy? Đến khách sạn để trang điểm rồi cô mới rõ, m* nó chứ là đoàn phim kinh dị!
 
Trước đây có một diễn viên hóa trang hiệu ứng đặc biệt thôi đã khiến cô sợ đến hét toáng lên, cô không ngờ mình lại có “vinh hạnh” đóng vai quần chúng trong phim kinh dị, hơn nữa lại còn là thể loại kinh dị Trung Quốc mà cô sợ nhất.
 
Bộ phim điện ảnh này tên là “Hỉ Yến”, vai của Trịnh Bảo Châu là một người khách dự tiệc, sau đó tiệc còn chưa tàn, cô đã thành xác lạnh.
 
Cũng không biết có phải để xây dựng cảm xúc cho diễn viên hay không mà từ khi bắt đầu trang điểm, nhân viên đã cố ý “vô tình” bàn luận về căn nhà cũ bối cảnh quay phim, nói những đoàn phim từng quay ở đây đều gặp chuyện quái lạ.
 
Trịnh Bảo Châu nghe thấy thì run rẩy trong lòng, không nhịn được mà hỏi một câu: “Chuyện quái lạ gì thế?”
 
Em gái trang điểm cho cô định nói rồi lại thở dài lắc đầu: “Không muốn làm cô sợ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trịnh Bảo Châu: “…”
 
Úp úp mở mở như vậy còn dọa người hơn đó!
 
Trịnh Bảo Châu trang điểm xong, bên ngoài trời cũng nhá nhem. Lần này cô không cần phải đi xe buýt cùng những diễn viên quần chúng khác đến địa điểm quay, đoàn phim đã thuê xe riêng cho diễn viên được mời, phụ trách đón đưa đến chỗ quay.
 
Sau khi trở thành diễn viên được mời, đãi ngộ cũng lập tức tăng lên, xem như an ủi Trịnh Bảo Châu.
 
Trên đường đi, để không tập trung vào chuyện này nên cô cầm điện thoại tự chụp mấy tấm hình. Nhân vật hôm nay của cô là nữ sinh viên thời dân quốc, nhà tạo mẫu tóc đã thắt cho cô hai bím tóc, trông rất đáng yêu, ngây thơ.
 
Đến nơi quay, cô vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy căn nhà cũ các chuyện viên trang điểm đã nói đến. Trời đã tối đen nhưng phim trường lại không bật đèn, căn nhà cũ kia đứng sừng sững trong màn đêm, chỉ cần nhìn qua là thấy u ám.
 
Hiện trường còn có máy thổi đá khô, chắc chắn lúc sau sẽ dùng đến để tạo nên cảm giác sương khói mờ ảo.
 
Trịnh Bảo Châu thấy khó chịu trong người, bây giờ cô như thể bước vào một mật thất trốn thoát thật sự.

 
Cô cắn răng đi đến xe trang phục nhận quần áo của mình, trang phục là áo khoác và váy dài, lại thêm một đôi giày da màu đen rất ra dáng sinh viên. Sau khi thay trang phục, Trịnh Bảo Châu phát hiện ra đội kèn xô-na của đoàn phim đã vào vị trí, hiện trường còn chuẩn bị sẵn rất nhiều tiền giấy và nến trắng…
 
Cô chợt nghĩ không cần số tiền này cũng được mà.
 
“Ăn cơm trước đã, ăn rồi chúng ta mới bắt đầu quay.” Nhân viên đoàn phim đẩy xe cơm hộp đến, Trịnh Bảo Châu nhanh chân đến nhận một phần. Không biết là do đãi ngộ của diễn viên được mời khá ổn hay là do đoàn phim biết việc này sẽ gây tổn thương tâm lý cho diễn viên mà từ khi đóng diễn viên quần chúng đến nay, đây là phần cơm hộp ngon nhất cô từng được ăn…
 
Không phải, thế này còn làm cho người ta bất an hơn!
 
Cơm nước xong xuôi, Trịnh Bảo Châu bị gọi đến quay. Đèn của đoàn phim chỉ lay lắt vài cái, còn chọn góc khiến cho ánh đèn tạo sự bất an. Rõ ràng là tham gia một cái tiệc cưới mà xung quanh lại không treo lồng đèn đỏ mà lại treo lồng đèn trắng…
 
Trịnh Bảo Châu cùng mấy diễn viên khác nghe lời đạo diễn ngồi vào vị trí được chỉ định, sau đó giả vờ ăn cơm. Mọi việc đang diễn ra rất thuận lợi thì bất chợt đèn lớn của trường quay tắt ngúm không báo trước, ánh sáng lập tức tối đen. Cùng lúc đó, tiếng kèn xô-na ghê rợn từ trong sân truyền vào, tiền giấy bay lả tả che kín bầu trời rơi xuống giữa màn đêm.
 
Trịnh Bảo Châu ngây như phỗng.
 
Có diễn viên quần chúng thấy đèn tắt thì sợ hét toáng lên, mọi người ai nấy cũng hoảng sợ, lúc này giọng của đạo diễn mới truyền đến: “Tốt, qua cảnh, phản ứng của mọi người đều rất chân thật.”
 
Trịnh Bảo Châu: “…”
 
Phản ứng chân thật cái con khỉ, cô suýt nữa đã thoát xác luôn rồi.
 
Sau khi đèn lớn tắt cũng không bật lên nữa, cả hiện trường chỉ dựa vào hai cái đèn nhỏ tối mù và ánh sáng của đèn lồng trắng. Cảnh diễn của Trịnh Bảo Châu còn chưa hết, lát nữa cô dâu đi lên rồi cô còn phải lên bục phát biểu.
 
Trong lúc cô đang chuẩn bị, cô dâu được người ta khiêng ra, hai bên là hai người hầu được trang điểm quỷ dị. Cảnh tượng đó khiến cho Trịnh Bảo Châu đứng nhìn từ xa cũng sởn tóc gáy, nhưng chút nữa cô còn phải đối mặt với bọn họ đọc thoại nữa…
 
Cô làm nhiệm vụ một mình trong mật thất cũng chưa đáng sợ đến vậy.
 
Diễn viên đã vào vị trí, đạo diễn nhanh chóng hô bắt đầu quay. Trong sân, cô dâu bất chợt xuất hiện sau cơn mưa tiền giấy, không ai biết cô ta chui từ đâu ra. Trên đầu cô ta đội khăn đỏ, mũi chân chúi xuống, tư thế trông cực kỳ quái dị.
 
Tim của Trịnh Bảo Châu vẫn luôn đập như trống trận, cách trang điểm của hai người hầu khiến cho cô sợ muốn chết, nhưng khi đạo diễn gọi cô bước lên, cô vẫn chỉ có thể cắn răng bước đến.
 
“Văn Văn!” Cô xông lên chộp lấy tay cô dâu, lắc thật mạnh: “Tớ là Tiểu Linh đây, cậu còn nhớ tớ không? Sao tự dưng cậu lại không đi học? Trước giờ tớ cũng chưa từng nghe cậu nhắc đến việc kết hôn gì!”
 
Khi cô nói chuyện, hai người hầu kia vẫn luôn dán mắt vào cô, khuôn mặt đầy sự chết chóc không hề có vẻ tức giận. Trịnh Bảo Châu hoàn toàn không dám nhìn họ. Cô nói xong lời thoại, hai người hầu nhận được chỉ dẫn của đạo diễn, cả hai bước đến, mỗi người một bên xách Trịnh Bảo Châu từ trong sân ra ngoài.
 
“Các người buông tôi ra!” Trịnh Bảo Châu giãy giụa rồi bị kéo ra khỏi ống kính.
 
“Cắt! Quay lại cảnh kéo người!”

 
Trịnh Bảo Châu: “…”
 
Hôm nay quay xong, đạo diễn sẽ phát hiện ra nữ sinh viên thành hai người, vì cô đã nứt ra làm đôi.
 
Trịnh Bảo Châu quay xong cảnh của mình rồi nhưng vẫn chưa đến tám giờ rưỡi, đạo diễn không bắt cô phải ở lại đoàn phim mà cho cô kết thúc công việc đi về.
 
Việc này thật sự là niềm vui bất ngờ đối với Trịnh Bảo Châu, hôm nay bốn giờ cô mới bắt đầu làm việc, tám giờ rưỡi đã xong việc rồi! Nếu không phải diễn vai kinh dị thì có thể nói hôm nay là một ngày hoàn hảo!
 
Lúc về cũng có xe riêng chở cô, có thể trực tiếp về đến nông trường Tinh Quang. Trên đường đi, cô còn nhờ tài xế bật mấy bài hát vui vẻ, muốn xoá đi ký ức khi quay phim.
 
Cô thật sự không muốn tối mơ thấy ác mộng. Cứu!
 
Khi đến nông trường Tinh Quang, xe dừng lại ở một ngã tư chờ đèn đỏ. Trong xe vẫn còn vang lên ca khúc “Vận may đến”, nghe vừa náo nhiệt vừa vui vẻ, Trịnh Bảo Châu chỉnh lại tóc mái, qua kính chiếu hậu nhìn thấy Khúc Trực.
 
Chắc là anh vừa tan ca, con đường này là đường phải đi qua nếu đi từ viện khoa học đến khách sạn. Lúc Trịnh Bảo Châu thấy anh, anh đang chuyển mấy chiếc xe đạp công cộng từ chỗ đỗ xe dành cho người mù sang nơi đỗ xe được chỉ định.
 
Trịnh Bảo Châu hơi sửng sốt. Bây giờ trời đen như mực, chỗ này cũng không phải trung tâm thành phố, giờ này trên đường đã không còn người từ lâu, Khúc Trực ở nơi này làm chuyện tốt làm gì? Diễn cho ai xem thế?
 
Tổng cộng có ba chiếc xe đạp đỗ ở trên đường dành cho người mù, Khúc Trực di chuyển từng chiếc một ra chỗ khác, lúc chiếc xe mà Trịnh Bảo Châu ngồi lăn bánh đi cũng là lúc anh dọn xong chiếc xe cuối cùng. Trịnh Bảo Châu quay đầu lại, nhìn bóng dáng nhỏ dần của Khúc Trực qua cửa sổ xe.
 
Sau khi trở lại khách sạn, Trịnh Bảo Châu đắp mặt nạ ngâm mình, sau đó thì chui vào ổ chăn. Vốn dĩ cô còn cho rằng khi nằm trên giường thì não bộ sẽ không ngừng nhớ đến tiền giấy, cô dâu và cả hai người hầu kỳ quái kia trong đoàn phim nữa Nhưng đến khi nằm xuống giường cô mới nhận ra, cô lại vẫn luôn nghĩ đến Khúc Trực.
 
Cũng không thể trách cô được, là bởi vì Khúc Trực quá mức kỳ lạ! Không ngờ anh lại ở đó dọn sạch đường cho người mù. Là do diễn lâu quá nên ăn vào máu rồi ư?
 
Trịnh Bảo Châu lăn qua lộn lại không ngủ được, bóng dáng biến mất ở trong bóng đêm của Khúc Trực cứ luôn hiện lên trong đầu cô.
 
… Thôi, Trịnh Bảo Châu cố gắng mỉm cười, nghĩ dù sao thì nghĩ đến Khúc Trực vẫn tốt hơn là nghĩ đến người hầu trong đoàn phim.
 
Quả nhiên tối hôm nay Trịnh Bảo Châu vẫn nằm mơ thấy ác mộng, không thể may mắn thoát khỏi. Bởi vì buổi tối không thể ngủ ngon, buổi sáng cô nằm lì trên giường thêm một lát, ngủ tới tận mười giờ mới dậy. Hôm nay cô không có cảnh diễn nên cũng không cần chạy đến phim trường.
 
Lúc cô xuống tầng, Tề Thịnh vẫn còn đang thí nghiệm người máy ở chỗ cô. Tiểu Ngọc thấy cô đến thì cười nói với cô: “Cô Bảo Châu, anh Tề nói hôm nay có thể đưa người máy vào sử dụng rồi, em vừa tự mình thử một chút, chơi rất vui đấy!”
 
Trịnh Bảo Châu cười một tiếng, đi lên đi nhìn người máy tròn vo. Vẻ ngoài của nó rất dễ thương, hơn nữa giọng nói hệ thống còn dùng giọng trẻ em, nghe đáng yêu muốn chết.
 
“Về cơ bản đã không có vấn đề gì nữa, hôm nay đã có thể chính thức hoạt động.” Tề Thịnh nói với Trịnh Bảo Châu: “Trong quá trình sử dụng gặp phải bất kỳ vấn đề gì đều có thể liên lạc với tôi.”

 
“Được.” Trịnh Bảo Châu gật đầu: “Hay là cơm trưa nay của tôi để cho nhóc con này đưa lên đi.”
 
“Được đó!” Tiểu Ngọc đồng ý ngay tắp lự: “Buổi trưa em sẽ đưa lên cho chị!”
 
Tề Thịnh sắp xếp lại đồ vật mình mang đến xong thì hỏi Trịnh Bảo Châu: “Cô Bảo Châu, cô đã nghĩ xong buổi tối đi đâu ăn chưa?”
 
Trịnh Bảo Châu nghĩ ngợi, nói với anh ta: “Gần đây mọi người đều ăn cơm ở chỗ tôi, chắc là cũng sắp chán rồi nhỉ, đêm nay chúng ta đổi chỗ khác.”
 
“Được đó, đi đâu ăn?”
 
Trịnh Bảo Châu nói: “Một nhà hàng khác của tôi.”
 
Tề Thịnh: “…”
 
Cũng được.
 
Anh ta đang chuẩn bị quay về công ty thì một anh trai giao hàng ôm một bó hoa bước tươi vào. Bước chân Tề Thịnh khựng lại một chút, tò mò nhìn thoáng qua. Anh trai giao hàng ôm hoa, đứng ở trước quầy lễ tân nói: “Bó hoa này là tặng cho cô Trịnh Bảo Châu.”
 
Trịnh Bảo Châu vừa nghe thấy vậy, có hơi bất ngờ nhướng đuôi lông mày lên: “Tặng cho tôi ư?”
 
Anh trai giao hàng nhìn về phía cô, hỏi một câu: “Cô là cô Trịnh Bảo Châu ạ?”
 
“Đúng vậy, đưa hoa cho tôi là được.”
 
“Được, mời cô ký tên vào đây.”
 
Trịnh Bảo Châu ký tên họ vào ô đã nhận trên tờ đơn rồi ôm lấy bó hoa. Trên bó hoa có gắn một tấm card nhỏ, Trịnh Bảo Châu cầm lên nhìn qua, bên trên viết một câu bông đùa, ký tên Đàm Diệu.
 
Trịnh Bảo Châu: “…”
 
Gần đây Đàm Diệu rất ít khi xuất hiện ở nông trường Tinh Quang, theo lời anh ta thì cuối năm công ty rất bận, anh ta bị bố giam ở công ty, không chịu thả người. Chuyện này không liên quan đến Trịnh Bảo Châu mấy, dù sao anh ta cũng đặt phòng cố định ở đây rồi, không cần biết đối phương có ở hay không, cô đều trừ tiền đúng hạn.
 
Chuyện cô không ngờ tới chính là, anh ta bị bắt ở công ty mà còn có thể bớt thời gian gửi cho cô một bó hoa.
 
Tiểu Ngọc tò mò duỗi dài cổ, dường như muốn nhìn xem trên tấm thiệp viết cái gì. Tề Thịnh cũng tò mò đứng ở bên cạnh, cười hỏi một câu: “Bó hoa này đẹp thật đấy, là ai tặng cô thế?”
 
Trịnh Bảo Châu đáp: “Đàm Diệu.”
 
Tiểu Ngọc vừa nghe thấy tên Đàm Diệu thì thốt lên như phản xạ có điều kiện: “Lại là anh Đàm kia hả? Em nói không sai mà, chắc chắn là anh ta muốn đuổi theo chị đó!”
 
Trịnh Bảo Châu liếc nhìn cô ấy một cái, chuẩn bị mang hoa lên trên lầu: “Được rồi, đừng đoán mò nữa, có khi là anh ta thích tặng hoa cho người khác thì sao? Nhớ là lát nữa dùng người máy đưa cơm trưa của tôi lên đó, để tôi thử một chút.”
 
“… Vâng ạ.” Tiểu Ngọc đáp, lại vô thức lo lắng thay cho Khúc Trực.

 
Anh Đàm không ở đây mà còn nhớ đến việc tặng hoa cho cô Bảo Châu đấy, thế nào thì anh Khúc cũng phải có hành động gì đi chứ!
 
Lo lắng thay cho Khúc Trực không chỉ có mình cô ấy mà còn có cả Tề Thịnh nữa. Anh ta vừa trở lại công ty, đã nói ngay chuyện Đàm Diệu tặng hoa cho Trịnh Bảo Châu với Khúc Trực: “Lúc tôi vừa mới rời khỏi khách sạn thì thấy Đàm Diệu tặng một bó hoa hồng rất lớn cho cô Bảo Châu đấy! Ngay cả cô nhân viên lễ tân ở sảnh khách sạn cũng có thể nhìn ra là anh ta đang muốn theo đuổi cô Bảo Châu.”
 
Khúc Trực đang thí nghiệm khả năng vượt chướng ngại vật của người máy dẫn đường cho người mù, lúc nghe thấy lời này của anh ta thì động tác hơi khựng lại một chút, sau đó lại dời ánh mắt về phía người máy: “À.”
 
Tề Thịnh thò người qua: “Sao mà cậu không gấp gáp chút nào thế hả?”
 
Khúc Trực nói: “Tôi cũng vội mà, thời gian giáo sư La để lại cho tôi không nhiều lắm, vì vậy có phải anh nên đi ra khỏi phòng thí nghiệm trước không?”
 
Tề Thịnh: “…”
 
“Hừ, chẳng trách cô Bảo Châu không có hứng thú gì với cậu. Đúng là phí phạm gương mặt này.” Tề Thịnh lắc đầu thở dài đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
 
Ánh mắt Khúc Trực tối lại, cúi đầu điền số liệu vào bảng biểu.
 
Buổi tối Tề Thịnh vẫn tan tầm sớm hơn Khúc Trực, anh ta trực tiếp tìm Trịnh Bảo Châu, đi tới một nhà hàng trong nội thành với cô. Khoảng thời gian này Trịnh Bảo Châu chỉ chạy qua chạy lại giữa phim trường và nông trường Tinh Quang, lúc này cô mới ý thức được đã rất lâu rồi cô không đi dạo phố!
 
Lần trước nhân viên cửa hàng Bunny gọi điện thoại cho cô nói cửa hàng có hàng mới đến, cô cũng chưa thể sắp xếp được thời gian đi xem!
 
Nếu không thì hôm nay cơm nước xong, tiện đường đi dạo qua bách hóa Tinh Quang cũng được.
 
“Đúng rồi, tôi còn gọi cả lão Khúc nữa, nhưng mà gần đây cậu ta vẫn luôn phải tăng ca, cũng không biết hôm nay có tới được không.” Tề Thịnh nói với Trịnh Bảo Châu đang ngồi ở ghế lái trước mặt.
 
Trịnh Bảo Châu nghe thấy tên của Khúc Trực, lại nghĩ tới chuyện đêm qua, cô gật gật đầu ồ một tiếng, ngước mắt nhìn Tề Thịnh qua kính chiếu hậu: “Tề Thịnh, anh và Khúc Trực là bạn đại học à?”
 
“Đúng vậy, người hướng dẫn của chúng tôi cũng là một người, chẳng qua tôi tốt nghiệp sớm hơn cậu ấy hai năm mà thôi.” Tề Thịnh nhìn Trịnh Bảo Châu, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Sao hôm nay cô Bảo Châu lại chủ động hỏi tới Khúc Trực nhỉ? Xem ra không phải là cô không có bất kỳ hứng thú nào với Khúc Trực!
 
Trịnh Bảo Châu lại hỏi: “Vậy anh cảm thấy Khúc Trực là người như thế nào?”
 
“Độc miệng, mang thù, không dễ chọc.” Tề Thịnh nói: “Lúc trước tôi vẫn cứ nghĩ rằng cậu ta là chòm sao Bò Cạp, sau đó mới phát hiện cậu ta lại là chòm sao Xử Nữ!”
 
Trịnh Bảo Châu rất đồng tình với quan điểm của anh ta: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
 
Tề Thịnh nhìn cô một cái, lại nói: “Đương nhiên cũng không phải cậu ta không có ưu điểm gì, cậu ta thông minh kiên nhẫn, rất thích hợp làm nghiên cứu khoa học.”
 
Trịnh Bảo Châu hừ một tiếng: “Làm nghiên cứu khoa học là có thể mua danh chuộc tiếng à.”
 
“Cái đấy thì không, nếu cậu ta chỉ muốn nổi tiếng trong giới học thuật thì lúc trước đã không về nước rồi. Cô xem, ngày nào cậu ta cũng tăng ca, có gì khác với dân văn phòng bình thường đâu?” Tề Thịnh vẫn rất tán thưởng đối với thái độ nghiên cứu khoa học của Khúc Trực: “Thật ra với năng lực của mình, cậu ta có thể bộc lộ tài năng ở rất nhiều lĩnh vực. Thế nhưng cậu ta lại chọn làm người máy dẫn đường cho người mù, cậu ta thật sự muốn làm chút gì đó cho những người yếu thế trong xã hội.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận