Chương 26: (Tóm được sơ hở) Anh Khúc, có phải anh đang ghen không?
Sau khi ăn lẩu, mọi người đến quán karaoke bên cạnh quán lẩu. Đó giờ Khúc Trực không hề thích tham gia vào các cuộc vui như thế này, Trịnh Bảo Châu nhìn Khúc Trực đang đi đến karaoke với bọn họ, lập tức hỏi: “Ngày mai cậu không đi làm sao? Còn đi hát nữa à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Tuệ Tuệ đang đi phía trước nghe thấy lời của cô thì quay đầu lại nói với cô: “Chính là vì suy nghĩ tới việc ngày mai mọi người đều phải đi làm nên chúng ta chỉ hát đến mười một giờ thôi!”
Khách sạn thuộc ngành dịch vụ, không có ngày nghỉ nên Lương Tuệ Tuệ cũng không chọn những ngày cuối tuần. Ngày mai cô ta cũng phải đi làm ca sáng vì vậy ngay từ ban đầu cô ta đã không định chơi quá muộn.
Trịnh Bảo Châu nghe cô ta nói vậy cũng không nói gì nữa, Lương Tuệ Tuệ đã đặt một phòng riêng thật lớn, trong phòng được tặng một đĩa trái cây và mấy chai bia. Sau khi Tiểu Ngọc bước vào, cô ấy và Lương Tuệ Tuệ hai người đã đi chọn bài hát, giữa chừng còn luôn thì thầm to nhỏ với nhau, thỉnh thoảng lại liếc sang Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực.
Trịnh Bảo Châu: “...”
Dù sao nếu họ chọn mấy bản tình ca phải song ca thật thì cô cũng không thể hát được.
Sau khi người nào đó hát xong, bầu không khí trong phòng nhanh chóng nóng lên, trước đây vào những dịp như vậy, mọi người đều công nhận người bá chiếm micro là Tiểu Ngọc, không ngờ hôm nay Lương Tuệ Tuệ hát còn sung hơn cả Tiểu Ngọc, hát liên tiếp mấy bài liền.
“Tuệ Tuệ, cô không thể cứ hát mãi được, mau đẩy bài hát của người khác lên trước đi.” Tiểu Ngọc vừa ăn dưa hấu trong đĩa trái cây vừa thúc giục Lương Tuệ Tuệ. Lương Tuệ Tuệ “ờ” một tiếng, tranh thủ thời gian nhạc dạo để chọn bài trên màn hình.
Sau khi nhạc dạo kết thúc, trong căn phòng vang lên một khúc dạo đầu có tiết tấu nhanh, kế đến là một MV rất cổ điển xuất hiện trên màn hình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đến rồi, đến rồi, bài hát của cô Bảo Châu và anh Khúc!” Lương Tuệ Tuệ và Tiểu Ngọc mỗi người cầm một chiếc micro, lần lượt đưa nó cho Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực.
Trịnh Bảo Châu: “...”
Không phải chứ? Họ chọn một bài tình ca hát đôi thì cũng thôi đi, tại sao còn chọn một bài xưa ơi là xưa như vậy chứ? Có phải họ cảm thấy là cô không biết hát những bài hát hiện đại hay không?
Cô cũng đâu có lớn hơn họ bao nhiêu tuổi đâu?
“Tôi không biết hát.” Khúc Trực thẳng thừng đặt lại micro xuống bàn. Trịnh Bảo Châu cũng làm theo: “Tôi còn chưa từng nghe qua!”
“Không thể nào!”
Tiểu Ngọc kinh ngạc nhìn họ: “Bài hát này nổi tiếng như vậy, sao hai người lại không biết hát cơ chứ?”
“Đúng đấy, đúng đấy, đến tôi còn biết mà!” Lương Tuệ Tuệ ở bên cạnh phụ họa thêm.
Trịnh Bảo Châu vỗ tay: “Vậy thì tốt rồi, hai người hát đi! Nhanh lên!”
“...”
Lương Tuệ Tuệ và Tiểu Ngọc vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ, cuối cùng vẫn cầm lấy micro và hát, hai người họ không hề nói dối, cả hai hát rất hay và lưu loát, thậm chí còn học theo các bước nhảy trong MV, nhảy nhót tưng bừng.
Hai người hát xong lại nhốn nháo kêu Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực chọn một bài khác, Trịnh Bảo Châu vội đứng dậy: “Tôi ra ngoài mua chút đồ ăn vặt cho mọi người!”
Lương Tuệ Tuệ chưa kịp từ chối, Trịnh Bảo Châu đã vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Lúc đi vào, Trịnh Bảo Châu nhìn thấy trong đây có một siêu thị nhỏ, mặc dù mua đồ ăn vặt ở đây đắt hơn bên ngoài rất nhiều, có điều những người kinh doanh ngành này chủ yếu kiếm tiền từ rượu, đồ ăn, đồ uống chứ tiền hát không được bao nhiêu.
Trang trí của quán karaoke rất mờ ảo, nhìn xung quanh đâu đâu cũng na ná nhau, đây là lần đầu tiên Trịnh Bảo Châu đến đây nên vẫn chưa tìm được siêu thị nhỏ vừa rồi. Cô đang định hỏi một nhân viên thì nghe thấy có người gọi mình, giọng điệu có vẻ rất vui: “Cô Bảo Châu? Cô đến đây hát à?”
Trịnh Bảo Châu quay lại thì nhìn thấy Đàm Diệu đã lâu không gặp.
Cô mỉm cười gật đầu, nói với Đàm Diệu vừa đi tới: “Tôi có buổi tụ tập với nhân viên, anh cũng đến đây hát sao?”
Đàm Diệu nói: “Karaoke này do người anh em của tôi mở, bình thường sau khi làm việc xong chúng tôi thích đến đây để tụ tập!”
“Ồ… Hóa ra là vậy.”
Khoảng thời gian này, ngày nào Đàm Diệu cũng bị ông bố bắt đi làm ở công ty, đã lâu không gặp được Trịnh Bảo Châu, anh ta đang lo lắng không biết phải làm sao thì Trịnh Bảo Châu đã tự mình đến gặp anh ta. Cái này gọi là gì nhỉ? Chính là duyên phận đấy!
Ông trời đã ban cho cơ hội tốt thế này, nếu không nắm bắt thì không phải là con người! Đàm Diệu lập tức niềm nở nói: “Hôm nay chi phí của mọi người ở đây đều tính cho tôi đi, mọi người muốn ăn gì cứ gọi thoải mái!”
“À, chuyện này...” Trịnh Bảo Châu hơi do dự: “Không ổn lắm đâu.”
“Không có gì không ổn cả, mọi người đã tới địa bàn của tôi rồi, làm gì có chuyện lại bắt mọi người phải tự móc tiền túi của mình chứ? Nếu truyền ra thì thể diện tôi biết để đâu?”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Anh vui là được.
Vốn dĩ Trịnh Bảo Châu định ra ngoài để mua đồ ăn vặt, vì vậy Đàm Diệu quen đường đã nhanh chóng đưa cô đến siêu thị nhỏ. Trịnh Bảo Châu xách một giỏ hàng, cô cũng ngại nên không lấy quá nhiều. Đàm Diệu thì đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ tới cho cô, nhiệt tình ném đồ vào trong đó.
Trịnh Bảo Châu: “...”
Cuối cùng, cô và Đàm Diệu đẩy một xe đầy đồ ăn vặt trở về phòng riêng.
Nhìn thấy Đàm Diệu và Trịnh Bảo Châu cùng nhau đi vào, tiếng hát trong phòng riêng bị gián đoạn ngay lập tức. Lương Tuệ Tuệ đứng dậy khỏi ghế sô pha, hơi ngạc nhiên nhìn Đàm Diệu: “Anh Đàm, sao anh lại ở đây?”
Đàm Diệu nói: “Nơi này là do anh em của tôi mở, hôm nay tình cờ chúng tôi cũng tới đây chơi.”
“Ồ…” Bây giờ Lương Tuệ Tuệ đang hối hận, nếu cô ta biết trước thì cô ta sẽ chọn một quán karaoke khác bằng bất cứ giá nào!
Chiếc xe đẩy mà Trịnh Bảo Châu đẩy vào phòng riêng cũng vô cùng bắt mắt, sau khi mọi người chào hỏi Đàm Diệu xong, ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc xe đẩy kia. Trịnh Bảo Châu cười ha ha vài tiếng và nói với họ: “Đây là Đàm Diệu mời mọi người đấy.”
“Đúng đúng, mọi người đừng khách sáo với tôi.” Đàm Diệu nhiệt tình mời mọi người ăn. Lương Tuệ Tuệ lấy một vài thứ ở trên xe đẩy, nhìn Khúc Trực hỏi: “Anh Khúc, anh có muốn ăn gì không?”
Khúc Trực nhìn cả xe đồ ăn vặt, anh ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích: “Tất cả đều là thực phẩm chiên rán, đêm hôm ăn những thứ này rất nhiều calo.”
Tay Lương Tuệ Tuệ đang định lấy khoai tây chiên lập tức hơi do dự: “Vậy tôi cũng không ăn nữa.”
“Tại sao không ăn chứ? Đừng nghe anh ấy.” Đàm Diệu nhìn Khúc Trực, anh ta nhét gói khoai tây chiên vào tay Lương Tuệ Tuệ: “Ăn một miếng không mập được, thỉnh thoảng buông thả bản thân một lần cũng chẳng sao đâu!”
Khúc Trực ngước mắt, liếc nhìn Đàm Diệu: “Nhưng nhìn anh Không không giống người thỉnh thoảng buông thả bản thân nhỉ?”
Đàm Diệu định phản bác anh nhưng đột nhiên nhận ra gì đó sai sai: “Không phải, anh Không là ai? Tôi họ Đàm mà.”
“À, xin lỗi.” Khúc Trực nói xin lỗi không hề có thành ý: “Tôi cứ tưởng rằng tên anh là Không So Bốn.”
Đàm Diệu: “...”
Đừng nhắc lại mấy con số này nữa được không hả?
“Anh thật là…” Đàm Diệu vén tay áo, tư thế như muốn đánh nhau với Khúc Trực: “Anh nói chuyện với người khác luôn đâm thọc như vậy sao?”
Trịnh Bảo Châu ở bên cạnh gật đầu: “Đúng thế.”
Đàm Diệu: “...”
Tiểu Ngọc nhìn ba người họ, cười ha ha đứng ra hòa giải: “Mọi người đừng cãi nhau nữa, tiếp tục hát đi nào!”
“Đúng, đúng, tiếp tục hát.” Lương Tuệ Tuệ lên tiếng phụ họa.
Đàm Diệu tràn đầy phấn khởi nói: “Cô Bảo Châu, hai ta hát một bài tình ca đi!”
Tiểu Ngọc: “...”
Nếu anh Khúc có một nửa tích cực của anh ta thì thuyền cô ấy đẩy đã HE từ bảy đời rồi.
Đàm Diệu định cầm micro, Khúc Trực cũng vươn tay cầm lấy chiếc micro trên bàn: “Tiếp theo đến lượt tôi.”
“... Được.” Đàm Diệu ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Anh hát trước đi.”
Lương Tuệ Tuệ vội tìm bài hát mà Khúc Trực chọn.
Khúc Trực chọn một ca khúc của Lệ Thâm, nhạc của Lệ Thâm nổi tiếng cuốn hút, thâm tình, tuy rằng không khó hát như nhạc của Cố Tín, nhưng muốn hát hay thì cũng phải có tố chất mới được, hơn nữa yêu cầu về chất giọng tương đối cao.
Khúc Trực vừa cất tiếng hát, giọng hát của anh đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Giọng anh bình thường nghe cũng đã rất hay nhưng lúc hát lại trầm thấp êm tai hơn nhiều. Khúc Trực hát không có quá nhiều kỹ thuật, chủ yếu hát bằng bản năng.
Trịnh Bảo Châu quen biết Khúc Trực nhiều năm như vậy cũng chỉ nghe anh hát được mấy lần, hôm nay Khúc Trực theo họ đến quán karaoke đã vô cùng khác thường, sao mà còn hào hứng hát một bài vậy?
… Nhưng hát rất hay.
Toàn bộ căn phòng đắm chìm trong giọng hát hấp dẫn của Khúc Trực, sau khi kết thúc bài hát, Tiểu Ngọc vỗ tay đầu tiên dù vẫn còn đang chìm đắm, sau đó còn hét lên hay quá với Khúc Trực. Lương Tuệ Tuệ cũng vừa vỗ tay vừa nhìn Khúc Trực nói: “Anh Khúc hát hay thật đấy! Hát thêm một bài nữa đi!”
Đương nhiên Khúc Trực không hát tiếp, anh đưa micro trong tay cho Đàm Diệu, biểu hiện vô cùng lịch sự: “Bài tiếp theo... Anh Đàm hát đi.”
Lúc nói, anh đặc biệt nhấn mạnh chữ “Đàm”.
Vừa rồi Đàm Diệu còn định hát song ca với Trịnh Bảo Châu, nhưng lúc này lại trốn tránh: “À, tôi cảm thấy anh nói đúng, hát cũng phải chú ý trước sau, tôi vẫn nên chờ một lát đã.”
Đùa, ai muốn hát sau anh cơ chứ? Anh vẽ ra tiêu chuẩn cao như vậy, anh ta hát sau anh chẳng phải tự rước lấy nhục à?
“Để các cô gái hát trước.”
Đây là quyết định sai lầm nhất đêm nay của Đàm Diệu, bởi vì anh ta phát hiện, sau khi micro giao vào tay Lương Tuệ Tuệ thì cũng không quay trở về tay anh ta nữa.
Lúc mười một giờ, đồng hồ báo thức của Tiểu Ngọc vang lên, cô ấy tắt đồng hồ báo thức sau đó nói với mọi người: “Mười một giờ rồi, về thôi.”
Đàm Diệu đang làm nóng người chuẩn bị kêu gọi mọi người chơi Sự thật hay Thử thách thì bỗng sững sờ: “Sớm như vậy đã phải về rồi sao?”
Tiểu Ngọc: “Đúng vậy, ngày mai mọi người còn phải đi làm, hơn nữa nhà chúng tôi khá xa.”
Khúc Trực cầm áo khoác của mình, đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Mọi người nhớ cầm đồ của mình.”
Đàm Diệu nhìn mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, bèn lặng lẽ đặt bộ bài trong tay xuống.
“Cảm ơn đồ ăn vặt của anh Đàm.” Lương Tuệ Tuệ vừa nhét đồ ăn vặt vào trong túi vừa nói với Đàm Diệu. Mặc dù không ăn hết đồ ăn vặt nhưng có thể mang đi, may mà hôm nay mọi người mang túi đủ lớn, nếu không thì chẳng đựng được nhiều đồ ăn vặt như vậy rồi!
“Vậy chúng tôi đi trước đây.” Trịnh Bảo Châu cười với Đàm Diệu rồi đi ra khỏi phòng với mọi người.
Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại một mình Đàm Diệu, cuối cùng micro cũng trở về tay anh ta.
Anh ta chọn cho mình bài “Đêm cô đơn”, gào khóc thảm thiết trong phòng.
Bạn bè Đàm Diệu bước vào, nhìn Đàm Diệu: “Tình hình thế nào rồi? Họ về sớm vậy sao?”
“Đúng vậy, họ bảo ngày mai phải đi làm.” Đàm Diệu đáp lại một câu, rồi tiếp tục gào khóc thảm thiết.
Bạn bè đứng ở cửa nghe một hồi, cuối cùng không nhịn được che lỗ tai: “Cậu chủ Đàm, cậu bị bà chủ Trịnh đá rồi hả?”
“Đá cái gì, mày đừng nói linh tinh!” Đàm Diệu chỉ trích bạn mình: “Nếu tin đồn truyền ra năm trăm người thì sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật đấy!”
“... Chậc chậc, đừng đợi đến lúc đó không tán được người ta mà còn yêu người ta thật đấy nhé.”
“... Hừ, làm sao có thể được!” Đàm Diệu nói, lại nghĩ đến tên kỳ đà cản mũi tối nay: “Nhưng có rất nhiều người muốn theo đuổi cô ấy, hình như còn có cả thanh mai trúc mã nữa.”
Lúc này, thanh mai trúc mã của Trịnh Bảo Châu đang ngồi trong xe trở về, Trịnh Bảo Châu ngồi bên cạnh vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn anh: “Đàm Diệu đắc tội gì cậu à?”
Khúc Trực không chút suy nghĩ nói: “Không có.”
Trịnh Bảo Châu hoàn toàn không tin, nhưng Khúc Trực và Đàm Diệu cũng chỉ gặp nhau có mỗi một lần kia, cô không hiểu lấy cơ hội đâu ra để Đàm Diệu đắc tội với anh.
Tiểu Ngọc ngồi ở phía sau lanh trí lên tiếng: “Anh Khúc, có phải anh ghen không?”
Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực: “...”
“Tôi tin anh ta không có đắc tội với cậu.” Trịnh Bảo Châu đổi giọng nói: “Có lẽ là vì người kia vốn không được dễ mến cho lắm.”
“... Ừm.” Khúc Trực lạnh nhạt đáp một tiếng.
“Nhưng hôm nay anh Khúc hát hay thật đấy! Lần sau chúng ta cùng đi với nhau tiếp nhé!” Lương Tuệ Tuệ lại gửi lời mời. Đã hết buổi tụ tập nhưng cô ta vẫn không được nghe cô Bảo Châu và anh Khúc hát tình ca chung, lúc này sao có thể lỡ cơ hội được.
Khúc Trực do dự một lúc, mở miệng nói: “Vậy lần sau tôi sẽ gọi cả Tề Thịnh đi, anh ta rất thích hát.”
Lương Tuệ Tuệ: “...”
Cái này thì khỏi cần.
Lúc trở về nông trường Tinh Quang đã là mười một giờ bốn mươi, mọi người ngáp ngắn ngáp dài trở về phòng. Bởi vì buổi tối ăn lẩu nên dù mệt mỏi nhưng Trịnh Bảo Châu vẫn cố gắng đi tắm. Nói cũng lạ, rõ ràng vừa rồi buồn ngủ chết đi được, sau khi nằm xuống giường thì lại đột nhiên muốn nghịch điện thoại một lúc.
Trịnh Bảo Châu cầm điện thoại di động lướt Weibo, có một tài khoản blogger trên Weibo tiết lộ có thể Lâm Tử Khâm đang diễn tác phẩm lớn. Trịnh Bảo Châu đoán những tin tức này là do đoàn phim cố tình tiết lộ để tạo tiếng vang trước.
Cô vừa nghĩ đến đạo diễn Tiểu Cao của họ thì đạo diễn Tiểu Cao gửi cho cô một tin nhắn: “Thời gian gặp mặt của đoàn phim được ấn định vào lúc hai rưỡi chiều ngày kia.”
Kèm theo đó là định vị của một khách sạn.
Trịnh Bảo Châu: Oa, giờ này mà giám đốc Cao vẫn còn chưa ngủ ạ? Đúng là kính nghiệp. [Bội phục]
Cao Bác Vân: Nịnh bợ tôi cũng vô ích, ngày kia tôi không đi, giám đốc casting và mấy nhà sản xuất chính khác sẽ đi. [Mỉm cười]
Trịnh Bảo Châu: ... Ồ, vậy tôi đi ngủ trước đây. [Chúc ngủ ngon.jpg]
Cao Bác Vân: Ừm. [Mỉm cười]
Cao Bác Vân quả thực đã làm việc cho đến tận bây giờ, “Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm” là cơ hội vất vả lắm anh ấy mới có được, hơn nữa tác phẩm này đã có phiên bản xuất sắc trước đó nên thực sự phải chịu áp lực rất lớn. Nếu có thể làm lại một phiên bản mới của tác phẩm kinh điển thì danh tiếng của anh ấy ở trong giới sẽ được xác lập, ngược lại thì danh tiếng cũng vang, nhưng mà vang theo kiểu dở tệ.
Anh ấy vừa rời khỏi máy tính, bỗng có tiếng gõ cửa: “Bác Vân, con ngủ chưa?”
Cao Bác Vân nghe thấy giọng nói này thì hơi sửng sốt một chút, đi tới mở cửa cho ông ta: “Bố, muộn vậy rồi bố còn chưa ngủ ạ?”
Cao Thiên Minh choàng trên người một chiếc áo khoác, đi dép lê bước vào: “Bố vừa xem lý lịch diễn viên mà con gửi, có một vài việc muốn nói với con.”
“Dạ…” Cao Bác Vân đi theo ông ta tới cạnh ghế sô pha ngồi xuống: “Bố, trước đó bố đã nói sẽ không can thiệp vào chuyện tuyển chọn của con mà.”
Cao Thiên Minh hừ một tiếng, cười nói: “Bố có nói là sẽ can thiệp vào chuyện của con đâu. Bố chỉ muốn hỏi con gặp cái người tên Trịnh Bảo Châu kia ở đâu vậy?”
Cao Bác Vân không ngờ ông ta lại đột nhiên hỏi tới Trịnh Bảo Châu, nhưng sau khi nghĩ lại, cũng không có gì bất ngờ cả: “Gặp ở phố điện ảnh ạ, cô ấy đang chờ xe ở đó, con thấy cô ấy có tố chất diễn viên nên đã trao đổi thông tin liên lạc với cô ấy. Bố, bố cũng cảm thấy cô ấy giống Tô Minh Mỹ sao?”
Cao Thiên Minh không trả lời, mà hỏi ngược lại anh ấy: “Bởi vì thấy cô ấy giống Tô Minh Mỹ nên con mới chọn cô ấy sao?”
“Cũng không phải, chỉ là thoạt nhìn cô ấy rất xinh đẹp, lại gần thì mới phát hiện ra cô ấy rất giống Tô Minh Mỹ.”
“Ừ…” Cao Thiên Minh đáp một tiếng, không biết đang suy nghĩ gì, im lặng hồi lâu không lên tiếng.
“Sao vậy ạ?” Cao Bác Vân hỏi một câu.
“Không có gì.” Cao Thiên Minh khép áo, đứng lên khỏi ghế sofa: “Đúng rồi, các con định bao giờ gặp đoàn phim?”
“Chiều ngày kia, ở Bác Mỹ ạ.”
Cao Thiên Minh gật đầu, nói với anh ấy: “Không còn việc gì thì đi ngủ sớm đi, người trẻ tuổi cũng không thể thức khuya mãi được.”
“Vâng ạ…” Cao Bác Vân nhìn bố mình đi xa, có hơi khó hiểu, nửa đêm bố đến đây chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?
... Có thể nhìn ra được đạo diễn Cao thực sự rất thích Tô Minh Mỹ.
Ngày hôm sau, sáng sớm đã có một cặp vợ chồng trung niên đến khách sạn của Trịnh Bảo Châu, Tiểu Ngọc nhìn thấy họ đến, cười hỏi: “Chào buổi sáng, hai vị muốn thuê phòng sao?”
Người phụ nữ trung niên mặc áo bông nhìn cô ấy nói: “Chúng tôi không thuê phòng, chúng tôi đến tìm Lương Tuệ Tuệ.”