Không thể làm người yêu

 
Chương 32: Khúc Trực: Dáng người tôi vẫn rất đẹp đó.
 
Bản thiết kế cuối cùng Khúc Trực cho Trịnh Bảo Châu xem có màu sắc vô cùng đơn điệu, chỉ có ba màu trắng, đen, xám, vật dụng trang trí cũng là kiểu phong cách nhạt nhẽo, nhưng may là Khúc Trực thích cây xanh, cho nên nhà thiết kế bỏ không ít cây xanh vào trong bản vẽ, mới giúp căn phòng trông không quá ngột ngạt. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điểm nhấn của căn hộ lớn này là khung cảnh ngoài phòng khách thoáng đãng, đương nhiên còn có sân thượng cực lớn. Trịnh Bảo Châu vẫn luôn nhung nhớ không quên cái sân thượng có thể tùy tiện lăn lê bò trườn đó. Trong bản vẽ cũng có thể nhìn ra nhà thiết kế đã chú trọng vào sân thượng, thiết lập một “vườn cây” làm bạn với Khúc Trực, để anh có thể thoải mái trồng cây xanh trong đó.
 
Bao quanh vườn, nhà thiết kế đã đặt một chiếc ghế mây treo, một chiếc bàn trà nhỏ và hai chiếc ghế nhỏ, ở nơi này đọc sách, uống trà cũng sẽ rất thoải mái. 
 
Phòng làm việc, phòng ngủ chính, phòng ngủ cho khách đều sắp xếp đặt ở tầng một, tầng hai thì được thiết kế thành một phòng gym, ngoài phòng gym là một căn phòng tắm nắng bằng kính, tập gym xong có thể ở đây nghỉ ngơi ngắm hoa. 
 
“Tổng thể trông cũng không tệ.” Ngón tay của Trịnh Bảo Châu vuốt nhẹ trên máy tính bảng, có hơi tò mò: “Chỉ có điều tôi không ngờ, cậu lại còn xây một cái phòng gym cho mình. Cậu cũng tập gym sao?” 
 
Khúc Trực nhìn cô: “Kỳ lạ lắm sao? Tôi vẫn luôn kiên trì tập luyện, chỉ là vì không có quá nhiều thời gian đến phòng gym nên mới xây một cái ở trong nhà.” 
 
Trịnh Bảo Châu không tin, đánh giá cả người anh một lúc: “Cậu vẫn luôn kiên trì tập luyện sao?” 
 
Cảm nhận được sự nghi ngờ của cô, mặt Khúc Trực tối sầm: “Rất kỳ lạ à? Dáng người của tôi vẫn rất đẹp đó.” 
 
“Ha ha ha ha, phải không đấy?” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“...” Khúc Trực trừng mắt với cô: “Hay là tôi cởi đồ cho cậu xem thử nha?” 
 
“...” Trịnh Bảo Châu sợ anh nghiêm túc, vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, không cần đâu. Phòng gym trang trí khá đẹp.” 
 
Vẻ mặt Khúc Trực hơi dịu lại, lại mở miệng hỏi cô: “Vậy cậu cảm thấy còn chỗ nào cần sửa không?” 
 
Trịnh Bảo Châu nhìn bản thiết kế, nói: “Nếu hỏi tôi, tôi cảm thấy màu sắc căn phòng đơn điệu quá, phong cách giản lược này cũng không nhất định phải là màu đen, trắng, xám mà, có thể tô thêm chút màu vàng lên, màu vàng cũng khá có cảm giác về khoa học kỹ thuật đó.” 
 
Khúc Trực: “...” 
 
Anh im lặng một lúc, thử lên tiếng hỏi: “Ý cậu nói là sơn tường thành màu vàng hả?” 
 
“Cũng không phải là không được, đương nhiên không cần tô toàn bộ bức tường, có thể phối hợp với những màu sắc khác để đánh vào thị giác. Hoặc là có thể chọn bài trí một vài vật dụng màu vàng, như cái tủ có diện tích lớn thế này, cũng đừng dùng màu trắng hết, chọn vài cái ra làm thành màu sắc khác nhau, trông càng thêm sinh động hơn đúng không?” 
 
Khúc Trực suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Có thể tham khảo, tôi sẽ nói với nhà thiết kế, còn có cái khác không?” 
 
“Những cái khác vẫn ổn, vườn cây này của cậu khá đẹp đó.” Trịnh Bảo Châu nói rồi nghiêng đầu nhìn anh: “Có điều công việc của cậu bận như vậy, có thời gian chăm sóc không?” 
 
Khúc Trục nói: “Chăm sóc cây cối là một cách giúp tôi thư giãn.” 
 
“Ồ… vậy không còn gì rồi.” Trịnh Bảo Châu nói xong, đứng dậy khỏi sofa: “Tôi đi ăn cơm đây.” 
 
Khúc Trực nhìn bóng lưng cô đi xa, mở WeChat của nhà thiết kế ra, gửi ý kiến sửa đổi qua đó. 

 
Bởi vì thứ ba hẹn đi gặp một người thầy họ Cát, hai hôm nay Trịnh Bảo Châu cũng không dám nhận thêm vai diễn. Cô ở khách sạn cũng không có chuyện gì làm nên đến nông trường cùng Mạnh Nhã Hâm xem rau cô ấy trồng. 
 
Mạnh Nhã Hâm nói muốn mỗi tuần đến một lần để tưới nước bón phân cho rau, không ngờ lại đến thật. Rau của cô ấy tươi mơn mởn, cô ấy và Trịnh Bảo Châu hái một ít cần tây và cải thìa, nói muốn để tối đem đến khách sạn của Trịnh Bảo Châu xào. Hai người hái rau xong, lại đến vườn cây ăn quả hái cam và dâu tây, có thể gọi là bội thu. 
 
“Phòng của cậu có phòng bếp đúng không? Đợi chút nữa tớ đích thân xuống bếp, để cậu nếm thử tay nghề của tớ.” Mạnh Nhã Hâm vén ống tay áo lên, nóng lòng muốn thử. Trịnh Bảo Châu cũng không cản cô ấy, chỉ dặn dò: “Cậu đừng làm nổ phòng bếp của tớ là được.” 
 
“Sao có thể! Cậu sẽ phải hối hận vì lời mình nói!” 
 
Khóe môi Trịnh Bảo Châu khẽ giật, lấy dâu tây ra rửa, Mạnh Nhã Hâm ở bên cạnh cô rửa rau, còn không quên hỏi một câu: “Lát có cần gọi Khúc Trực qua cùng ăn tối luôn không?” 
 
Trịnh Bảo Châu nói: “Thôi đi, chỉ có chút rau này của cậu thì không biết có đủ dắt răng người ta hay không.” 
 
“...” Cũng có lý: “Vậy thì không gọi cậu ấy nữa, có điều trái cây chúng ta hái khá nhiều, cậu đem chút trái cây qua cho cậu ấy đi.”
 
Trịnh Bảo Châu tắt vòi nước đi, rảy tay: “Mạnh Nhã Hâm, cậu thật sự không yêu thầm Khúc Trực sao?” 
 
“Đương nhiên là không rồi.” Mạnh Nhã Hâm liếc nhìn cô: “Tớ đang tạo cơ hội cho hai cậu mà. Quan trọng là tớ muốn xem Sầm Đồng Đồng ăn bàn phím.” 
 
Trịnh Bảo Châu: “...” 
 
Đây chính là tình chị em tốt sao? 
 
Cô lấy một cái bát đựng trái cây, đem một ít dâu tây và cam qua cho Khúc Trực. Nói ra thì, Khúc Trực sống ở bên này cũng khá lâu rồi nhưng cô vẫn chưa từng đi qua chỗ anh lần nào. 
 
Trịnh Bảo Châu bưng trái cây, đi đến cửa phòng Khúc Trực, giơ tay gõ cửa.
 
“Ai đó?” 
 
Giọng của Khúc Trực truyền từ trong cánh cửa ra, Trịnh Bảo Châu hắng giọng, đáp lời anh: “Là tôi, Trịnh Bảo Châu.” 
 
Một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa được mở, Khúc Trực mặc đồ ngủ màu xanh thẫm đứng ở bên trong nhìn cô. 
 
Đây là lần đầu tiên Trịnh Bảo Châu nhìn thấy anh mặc đồ ngủ, thế nên không khỏi sững sờ, nhưng không ngờ Khúc Trực là một người khá chăm chút, vậy mà đồ ngủ cũng chọn loại cổ chữ V xẻ sâu sao?
 
Ánh mắt cô bất giác tập trung vào phần da lộ ra bên ngoài, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh gợi cảm, khuôn ngực lấp ló sau làn áo của anh... 
 
Trịnh Bảo Châu dời ánh mắt sang chỗ khác. 
 
Khúc Trực nhìn số trái cây cô mang đến như không có chuyện gì xảy ra, hỏi cô: “Cậu đến để đưa trái cây cho tôi à?” 
 
“À, đúng vậy.” Trịnh Bảo Châu giả vờ tự nhiên đưa trái cây cho Khúc Trực: “Chiều nay tôi với Mạnh Nhã Hâm đi vườn trái cây hái, cậu ấy nhất quyết bắt tôi phải mang cho cậu một ít.” 
 
“Cảm ơn.” Khúc Trực cảm ơn cô, hơi cúi đầu nhìn cô nói: “Đúng rồi, nhà thiết kế đã sửa lại bản thiết kế rồi, cậu có muốn xem không?” 
 

“Hả?” Trịnh Bảo Châu vô thức liếc nhìn căn phòng phía sau anh, kiên quyết lắc đầu: “Không đâu, không đâu, tôi phải quay về canh Mạnh Nhã Hâm nấu ăn. Nếu không cậu ấy sẽ làm nổ banh bếp của tôi mất.” 
 
Khúc Trực suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: “Cũng tốt.” 
 
Trịnh Bảo Châu không biết “tốt” mà anh nói là cái gì tốt, cô cũng không hỏi, tay không trở về phòng. Mạnh Nhã Hâm đang bận rộn trong bếp thấy nhanh như vậy mà cô đã quay về, không khỏi hỏi một câu: “Nhanh như vậy? Khúc Trực bất lực hả?” 
 
Trịnh Bảo Châu: “...” 
 
Cô cảm thấy có thể thay người bạn này rồi.
 
Cô không thèm để ý đến Mạnh Nhã Hâm, ngồi trên ghế sofa và ăn một quả dâu tây. Điện thoại di động để trên bàn sáng lên, Trịnh Bảo Châu tiện tay cầm lên, thấy đó là tin nhắn của Cao Bác Vân gửi đến cho cô. 
 
Cao Bác Vân: Xin chúc mừng cô Trịnh Bảo Châu, cô đã thành công vượt qua phỏng vấn.
 
Trịnh Bảo Châu sững người một lúc, cho nửa quả dâu tây còn lại vào miệng, nhanh chóng trả lời lại anh ấy: “Diệp Linh đã chắc chắn là tôi rồi à?” 
 
Cao Bác Vân: Vâng, bởi vì cô không có quản lý cho nên sau này tôi sẽ trực tiếp gửi hợp đồng cho cô.
 
Trịnh Bảo Châu: Cảm ơn đạo diễn Cao đã đánh giá cao tôi! 
 
Cao Bác Vân: Nói quá rồi, thời gian gia nhập đoàn làm phim của cô dự kiến ​​​​là vào năm sau, bởi vì vấn đề địa điểm, các cảnh quay của cô đều được quay cuối cùng. 
 
Trịnh Bảo Châu: Được, không thành vấn đề! 
 
Sau khi Trịnh Bảo Châu gửi những lời này cho Cao Bác Vân, cô lập tức bật dậy khỏi ghế sofa: “A a a a a a a, Mạnh Nhã Hâm, tớ sắp nổi rồi! Tớ sắp nổi rồi!” Mạnh Nhã Hâm đang nấu ăn bên trong, cô ấy hoàn toàn không nghe thấy rõ cô đang nói gì: “Cái gì nổi cơ? Tớ mở bếp lớn quá hả?” 
 
“Chậc chậc!” Trịnh Bảo Châu xỏ dép lê chạy thẳng vào phòng bếp, ghé sát vào tai Mạnh Nhã Hâm nói: “Tớ vượt qua phỏng vấn gia nhập đoàn làm phim rồi! Tớ sắp nổi rồi!” 
 
Lúc này Mạnh Nhã Hâm mới nghe rõ, cô ấy tắt bếp ga, hưng phấn nhìn cô: “Cái gì? Cái gì? Buổi phỏng vấn vào đoàn làm phim lúc trước cậu đi đó hả? Vai diễn gì?” 
 
“Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm!”
 
“Trời ạ!” Mạnh Nhã Hâm khoa trương che miệng: “Là bộ “Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm” mà tớ biết sao!” 
 
“Đúng vậy, chính là bộ “Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm” mà cậu biết!” 
 
“A a a a a a, Bảo Châu cậu có triển vọng rồi! Mau nói cho tớ biết cậu diễn vai nào đi!”
 
“Diệp Linh!” 
 
“...” Mạnh Nhã Hâm im lặng một lúc, cả người đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Là Diệp Linh, cái vai chỉ có ba tập phim đó hả?” 
 

“Ừ!” 
 
“...” Mạnh Nhã Hâm lại mở lửa bếp ga lên: “Cậu đừng làm ảnh hưởng việc nấu nướng của tớ.” 
 
Trịnh Bảo Châu: “...” 
 
Ôi, cô gái này, cậu chẳng biết gì về giới giải trí hết! 
 
“Từ diễn viên được mời đặc biệt đến có vai diễn, đó đã là một bước nhảy vọt về bản chất rồi!”
 
“Ờ.” 
 
“Nam chính là Lâm Tử Khâm! Chắc là hai ngày nữa sẽ có thông báo chính thức!” 
 
“!” Mạnh Nhã Hâm lại tắt lửa: “Bảo Châu, cậu quả thật có triển vọng rồi!” 
 
Mặc dù vai diễn của Diệp Linh chỉ có ba tập, nhưng tất cả các phân đoạn diễn của cô ấy đều là với nam chính! 
 
“Hai món này hôm nay của cậu không đủ, tớ sẽ đi đặt thêm thịt nướng!” 
 
“Được!” Mạnh Nhã Hâm gật đầu: “Đặt thêm mấy chai bia! Hai chúng ta uống!” 
 
Trịnh Bảo Châu nghĩ đến việc Khúc Trực biết cô sẽ đến phố điện ảnh là do Mạnh Nhã Hâm uống say nói ra, cô sợ rằng cô ấy sẽ lại nói hớ chuyện gì nữa, vì vậy cô lắc đầu: “Bia rượu thì khỏi đi, tớ không thể tin tưởng vào cái mồm của cậu sau khi say được.” 
 
Mạnh Nhã Hâm: “...” 
 
Cũng không sao, để đỡ uống quá chén rồi còn phải tặng cô thêm một cái túi.
 
Sau khi Trịnh Bảo Châu gọi thịt nướng xong, cô đã gửi một bao lì xì lớn cho Vương Tĩnh Nghệ, ngay khi Vương Tĩnh Nghệ nhận được bao lì xì, cô ấy đã gửi cho cô một tin nhắn: “Aaaaaa, cô được chọn rồi à?”
 
Trịnh Bảo Châu: Đúng vậy! Đạo diễn vừa mới thông báo cho tôi, bảo sang năm tôi sẽ được vào đoàn!
 
Vương Tĩnh Nghệ: Chúc mừng người chị em! Woohoo, tôi cũng phải cố lên, tôi nhất định phải vượt qua kỳ thi đặc biệt lần này!
 
Trịnh Bảo Châu lại gửi cho cô ấy một bao lì xì, trong đó ghi “Nhất định sẽ vượt qua được kỳ thi đặc biệt!”.
 
Vương Tĩnh Nghệ: Cảm ơn người chị em! Nếu đạt tôi cũng sẽ gửi lì xì cho cô!
 
Trịnh Bảo Châu: OK!
 
Sau khi thành công giành được vai diễn, cuối cùng Trịnh Bảo Châu cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Bây giờ cô đang đợi để tìm gặp thầy Cát mà đạo diễn Cao đã nói với cô.
 
Nếu người cho cô địa chỉ không phải là Cao Thiên Minh, cô nhất định sẽ nghi ngờ, sợ mình gặp phải một kẻ lừa đảo khác. Nhưng Cao Thiên Minh là một đạo diễn lớn, ông ta lại là người quen cũ với dì của cô, bất kể thế nào, ông ta cũng sẽ không lừa một người mới như cô đâu nhỉ?
 
Bởi vì lúc đó Cao Thiên Minh chỉ yêu cầu cô thứ ba đến tìm người đó, cũng không nói cụ thể mấy giờ, vì vậy Trịnh Bảo Châu đã tự mình nhắm chừng khoảng chín giờ, xuất hiện ở nơi ghi trên địa chỉ.
 
Cô sinh ra và lớn lên ở thành phố A, lúc đó vừa nhìn thấy địa chỉ này cô đã biết ngay khu phố cổ này, tuy đã lâu cô không đến đây nhưng nơi này vẫn không khác lắm so với ấn tượng của cô.
 
Những ngôi nhà trên con phố này gần như đều là nhà gạch đỏ kiểu cũ, nhà tầng cũng không cao, còn có rất nhiều nhà một tầng. Bởi vì hầu hết không có ban công nên những hộ gia đình sống ở tầng trên sẽ lắp một cái sào bên ngoài cửa sổ, quần áo, chăn màn giặt sạch thì phơi luôn ở đó. Nhiều hộ gia đình ở tầng một còn đặt nồi sắt ngay trước cửa, bình thường đều nấu nướng ở bên ngoài.
 
Khi Trịnh Bảo Châu tới cũng chưa phải muộn lắm nhưng đã có mấy bà mấy cô ngồi nhặt rau ở trước cửa nhà mình, xung quanh bày ra vài rổ đồ ăn. Có vẻ rất hiếm khi họ thấy cô gái nào trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp như Trịnh Bảo Châu đến nơi này, mọi người đều tò mò liếc nhìn cô.
 

Đường phố không quá lớn, thỉnh thoảng thấy vài người đi xe đạp, còn có cả ô tô bấm còi inh ỏi lướt qua bên cạnh Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu sợ xe không đi vào được nên đã để ở bên ngoài ngõ nhỏ, tự mình đi bộ vào.
 
Cô cầm mảnh giấy ghi chú mà ngày ấy Cao Thiên Minh viết cho mình trong tay, đi tới số nhà được ghi trên đó.
 
“Là nơi này nhỉ?” Trịnh Bảo Châu đứng ngoài cửa liếc mắt nhìn vào bên trong. Ở đây có một cái sân, phía trong là một ngôi nhà nhỏ hai tầng. 
 
Trịnh Bảo Châu đứng bên ngoài quan sát một lúc, cô không thấy chủ nhà bèn giơ tay gõ hai cái lên cửa: “Xin chào, cho hỏi có ai không?”
 
Bên trong không có người đáp lại. Ở tầng trên đối diện bên kia đường, một bà thím đang phơi quần áo nghe thấy cô hỏi thì đứng cạnh cửa sổ nói to với cô: “Thầy Cát ra ngoài mua đồ rồi, tôi vừa mới thấy ông ấy ra khỏi cửa.”
 
Trịnh Bảo Châu nghe thế thì quay đầu nhìn bà: “Vậy ạ? Cảm ơn dì.”
 
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.” Bà thím vừa phơi quần áo vừa đánh giá cô: “Hóa ra cô tới tìm thầy Cát. Tôi đã bảo mà, đâu ra một cô gái xinh đẹp đến vậy. Cô cũng là sinh viên Học viện Điện ảnh à?” 
 
Trịnh Bảo Châu lắc đầu cười: “Cháu không phải, có người giới thiệu cháu tới đây thôi ạ.”
 
“Ồ… vậy chắc chắn cô cũng là người trên tivi.” Bà thím nói với cô: “Cô cứ đợi ở đây đi, thầy Cát ra ngoài không lâu đâu, sẽ quay về ngay ấy mà.”
 
“Vâng ạ, cảm ơn dì.” Trịnh Bảo Châu đứng ở cửa đợi hai phút thì thấy một ông lão mặc áo bông đen đi về phía này.
 
Mái tóc ông ấy điểm bạc, nhìn qua có vẻ tuổi tác đã cao nhưng tinh thần còn rất minh mẫn, bước đi vững vàng, nhanh nhẹn. Trên tay ông ấy cầm một cái túi bóng, cái chai bên trong không biết là tương hay dấm. Trịnh Bảo Châu không xác định được đây có phải là người mình muốn tìm hay không, thấy ông ấy đi tới bèn chủ động hỏi: “Xin chào, ông có phải là thầy Cát không ạ?”
 
Ông lão dừng lại nhìn cô rồi nở một nụ cười hiền từ: “Em là Trịnh Bảo Châu phải không? Quả nhiên rất giống Minh Mỹ, vừa nãy từ xa tôi đã thấy em rồi.”
 
Ông ấy nói vậy có nghĩa là Trịnh Bảo Châu không tìm nhầm người. Trong lòng cô bây giờ đã hơi có suy đoán mơ hồ về danh tính của thầy Cát này. Học viện Điện ảnh, thầy Cát, khiến người ta liên tưởng đến người thầy Cát Hoằng Nghị danh tiếng lẫy lừng kia.
 
Bản thân Cát Hoằng Nghị chỉ là thầy dạy diễn xuất chuyên nghiệp, đáng ra sẽ không được nhiều người biết đến như thế. Nhưng học trò mà ông ấy dạy đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới giải trí. Chẳng nói đâu xa, Phong Kính vừa mới lấy được danh hiệu “Tam kim Ảnh đế” kia cũng là học trò của thầy Cát.
 
Thầy dạy diễn xuất cho dì út Tô Minh Mỹ của Trịnh Bảo Châu thời còn học ở Học viện Điện ảnh cũng là Cát Hoằng Nghị.
 
Tuy trong lòng có suy đoán như thế nhưng Trịnh Bảo Châu lại cảm thấy không đúng lắm. Tại sao đạo diễn Cao lại giới thiệu cho cô một người thầy nổi danh đến vậy cơ chứ?
 
Hơn nữa nhìn dáng vẻ thầy Cát bây giờ hình như là đã về hưu. Ông ta muốn cô trở thành quan môn đệ tử* của thầy Cát sao?
 
(*) Quan môn đệ tử là đệ tử được thu nhận cuối cùng của 1 người. Chịu trách nhiệm đưa ma cho sư phụ. (Theo vietwriter.vn)
 
Trịnh Bảo Châu cảm thấy, ngay cả một đạo diễn nổi tiếng như Cao Thiên Minh cũng không chắc có thể khiến thầy Cát hài lòng.
 
Cô hơi mím môi, trong lòng cảm thấy hơi hồi hộp và cũng hơi không chắc chắn. Thầy Cát vẫy tay với cô, nói: “Vào đi, đừng đứng đó nữa.”
 
“À, vâng ạ.” Trịnh Bảo Châu theo ông đi vào. Khi nãy đứng bên ngoài nhìn một lúc, Trịnh Bảo Châu phát hiện trong sân có ít rau tự trồng, tuy mảnh đất trồng rau không lớn lắm nhưng cũng đủ cho ông lão giết thời gian. Còn nói để ăn thì cả vườn rau như vậy, một người cũng không ăn hết.
 
Cạnh vườn rau còn dựng một cái chòi nhỏ, bên trong có một bộ bàn ghế, chắc hẳn ngày thường đây là nơi để nghỉ ngơi. Hiện tại tiết trời lạnh lẽo, bên ghế còn có một lò than kiểu cũ tràn ngập cảm giác cổ điển. Lò than gần nhất mà Trịnh Bảo Châu thấy đều là lò nướng BBQ, nhưng thực ra trước kia bà ngoại cô cũng từng dùng loại lò này để sưởi ấm.
 
“Tôi đi cất đồ, em cứ ngồi tự nhiên.” Thầy Cát gọi Trịnh Bảo Châu vào nhà. Đồ điện bên trong đều khá hiện đại, còn có cả máy sưởi, rất phù hợp cho người già sinh sống. Trịnh Bảo Châu ngồi xuống sofa, ánh mắt bị bức tường ảnh trong phòng khách thu hút.
 
Những bức ảnh có mới có cũ, có cả ảnh trắng đen đã ố vàng, có bức vẫn còn màu sắc rực rỡ tươi đẹp. Nhưng cho dù là mới hay cũ thì tất cả người trên ảnh đều là những nhân vật lớn có tên tuổi trong giới giải trí.
 
Òa, hóa ra đây là thế giới của kẻ mạnh sao?
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận