Không thể làm người yêu

 
Chương 42: Đêm qua cô ngủ trong phòng anh ta sao?
 
Phòng của Khúc Trực ở trên phòng Trịnh Bảo Châu, họ ở cách nhau một tầng, vì khách sạn này thường xuyên có đoàn làm phim đến trọ nên có rất nhiều người hâm mộ đến nằm vùng, ngày nào cũng kín phòng. Khúc Trực đặt phòng tạm thời, vì vậy chỉ có thể đặt một phòng hạng sang.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Bảo Châu đi theo anh vào phòng, tháo khẩu trang nhìn một vòng quanh phòng anh: “Không nhìn ra cậu còn xa hoa dâm dật như vậy đấy.”
 
“...” Khúc Trực trầm mặc một lúc: “Xa hoa thì nhận, nhưng còn dâm dật thì cậu nhìn đâu ra vậy?”
 
Trịnh Bảo Châu nhìn bồn tắm đôi trước cửa sổ sát đất: “Người đứng đắn ai lại đi đặt bồn tắm ở đây hả?”
 
“Cái này là do khách sạn đặt, tôi cũng cảm thấy rất tò mò về cách bài trí này.” Khúc Trực vừa mở vali vừa nói: “Mấy cái này đều cho cậu đấy.”
 
Trịnh Bảo Châu nghiêng người nhìn qua, trong chiếc vali của Khúc Trực có mấy túi đồ ăn vặt lớn nhỏ, bên cạnh còn có rượu thuốc và cao dán được để tách riêng, kỳ quái nhất là, anh còn mang theo một thùng ngâm chân loại gấp!
 
Trịnh Bảo Châu kéo thùng ngâm chân ra, đặt xuống sàn nhà mở ra: “Cái này cũng là do cậu chuẩn bị cho tôi hả?”
 
“Ừ, ngâm chân có hiệu quả giảm mệt mỏi, tôi còn đặc biệt chọn kiểu có thể gấp lại được để cho tiện mang theo.”
 
“Cậu nghĩ chu đáo thật đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khúc Trực từ chối cho ý kiến với câu trên: “Hay là cậu thử một chút xem sao. Tôi thấy đánh giá khá tốt.”
 
“Đợi lát nữa về phòng tôi ngâm sau.” Trịnh Bảo Châu để thùng ngâm chân sang một bên, lấy đồ ăn vặt trong túi lớn ra: “Ôi trời ạ, cậu đến đây làm Bồ Tát sao? Cậu làm vậy khiến tôi hơi bối rối đó.”
 
Khúc Trực mím đôi môi có chút khô khốc, mở miệng nói: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, là dì Tô bảo tôi chăm sóc cậu.”
 
“Gì cơ?” Trịnh Bảo Châu nghe vậy, hai tay run lên: “Mẹ tôi biết tôi ở trường quay sao?”
 
“Nếu dì ấy biết, cậu còn có thể êm đẹp ở đây sao?”
 
“Cũng đúng.” Trịnh Bảo Châu tặc lưỡi: “Vậy thì cậu đang dọa ai hả?”
 
Khúc Trực hơi khựng lại một chút rồi giải thích: “Ý của tôi là, lúc tôi đến đây, đúng lúc chung khách sạn với cậu, dì Tô kêu tôi chăm sóc cậu nhiều hơn một chút. Tôi ở chỗ cậu lâu như vậy, cũng nên báo đáp cậu chứ, đúng không?”
 
“Đó là điều đương nhiên!” Nghe anh nói vậy, Trịnh Bảo Châu lập tức kích động: “Cậu có biết phòng cậu ở, một đêm bao nhiêu tiền không? Thế mà tôi cho cậu ở miễn phí đấy! Nói ra tôi lại cảm thấy tôi đang chịu thiệt.”
 
“Vậy lần sau, tôi lại tới đưa đồ cho cậu nhé?” Khúc Trực vừa nói vừa lấy miếng cao dán ra: “Đây là cao dán do bố mẹ tôi tự nghiên cứu, nếu bị đau nhức thì dán một miếng, hiệu quả lắm. Tôi còn mang cả rượu thuốc đến, cậu bị bầm tím chỗ nào?”
 
“...” Trịnh Bảo Châu nghe thấy câu hỏi này, ho nhẹ một tiếng: “Cậu thông minh thế thì thử đoán xem vị trí nào dễ bị bầm tím nhất?”
 
Khúc Trực: “...”

 
Anh quay đầu đi, che miệng ho nhẹ một tiếng: “Vậy cậu tự bôi đi, chú ý một chút.”
 
“Ờ…” Trịnh Bảo Châu ngẩng đầu nhìn anh một lát, sau đó bỏ đồ ăn vặt trong tay xuống sáp lại gần nói: “Thật ra eo của tôi hơi đau, cậu xoa bóp eo giúp tôi được không? Coi như là cậu trả tiền phòng.”
 
“Ừm…”
 
Khúc Trực thu dọn ghế sofa một chút, cầm hai cái gối đưa cho Trịnh Bảo Châu: “Cậu nằm xuống đây.”
 
“Được.” Trịnh Bảo Châu cởi áo khoác ngoài ra, vén tóc lên, nằm sấp trên ghế sofa: “Cậu nhẹ nhàng thôi, eo tôi yếu ớt lắm.”
 
“...” Khúc Trực đi rửa tay trước, ngoài rửa sạch ra anh còn dùng nước nóng làm ấm tay. Lau khô tay xong, anh trở lại phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Trịnh Bảo Châu.
 
Trịnh Bảo Châu chỉ mặc một chiếc áo len rộng, quần jean của cô cũng là loại cạp thấp, rất thuận tiện cho việc xoa bóp. Khúc Trực vươn tay ra, trước khi vén áo len của cô lên, còn đặc biệt thông báo: “Tôi phải vén áo của cậu lên.”
 
“...” Lời thông báo này rất đứng đắn, Trịnh Bảo Châu nghe xong không khỏi cảm thấy buồn cười. Tự mình vươn tay vén áo len lên, lộ ra một vòng eo nhỏ nhắn.
 
Bên trong cô không mặc gì khác, da thịt trực tiếp lộ ra ngoài. Cô vốn mặc quần áo mùa đông dày cộp nên Khúc Trực không để ý, bây giờ đột ngột nhìn như vậy, anh mới phát hiện ra vòng eo của Trịnh Bảo Châu còn nhỏ hơn so với anh tưởng tượng nhiều.
 
Vòng eo của cô rất đẹp, đường cong mượt mà uốn lượn xuống dưới, ẩn sâu dưới chiếc quần jean.
 
“Cậu đang làm gì vậy?” Trịnh Bảo Châu đợi hồi lâu, không thấy anh có động tĩnh gì, cô quay đầu lại nhìn anh: “Có phải bị vòng eo của tôi mê hoặc rồi không?”
 
“...” Khóe miệng Khúc Trực khẽ giật, nhìn cô nói: “Tôi chỉ là đang nghĩ, thời tiết này mà cậu lại không mặc quần áo mùa thu.”
 
Trịnh Bảo Châu: “...”
 
Nhìn vòng eo của một mỹ nữ mà anh lại nghĩ đến quần áo mùa thu! Đúng là hết thuốc chữa!
 
“Lúc ở đoàn làm phim tôi có mặc thêm một lớp bên trong, lúc thay thì cởi ra.” Trịnh Bảo Châu cong miệng, nằm sấp lại: “Đừng có nhây nữa, tôi còn muốn về phòng ngủ sớm.”
 
Khúc Trực yên lặng đổ một ít rượu thuốc vào lòng bàn tay, dùng lòng bàn tay ủ nóng, sau đó nhẹ nhàng áp lên eo Trịnh Bảo Châu. Kỹ năng xoa bóp của anh rất thuần thục, lực vừa phải, Trịnh Bảo Châu thoải mái híp mắt nói: “Chưa nói cái khác, tay nghề của cậu khá thật đấy, có phải cậu từng luyện tập rồi không?”
 
“Từng học một chút, lúc trước xoa bóp giúp người lớn trong nhà.”
 
“Ồ...” Trịnh Bảo Châu dụi đầu vào gối giống như một con mèo, có chút buồn ngủ: “Sau này cậu nghỉ hưu, có thể đi làm công việc này được đó.”
 
“Cám ơn sự công nhận của cậu nhưng không cần đâu.” Khúc Trực rót thêm một ít rượu thuốc, hơ nóng tay rồi tiếp tục xoa bóp eo giúp Trịnh Bảo Châu.
 
Da của Trịnh Bảo Châu rất mịn, sờ vào rất thích, eo không có mỡ, dùng tay đàn ông để đo thì đúng là không bằng nắm tay như trong sách miêu tả.
 
“Có phải cậu hơi gầy rồi không?” Khúc Trực nhẹ giọng hỏi. Đợi một hồi lâu nhưng không thấy Trịnh Bảo Châu phản ứng, Khúc Trực ngước mắt nhìn cô, thấy cô đã ngủ thiếp đi trên sofa.
 
“...” Anh cũng không ngờ tay nghề của mình lại tốt đến vậy.

 
Thấy Trịnh Bảo Châu có vẻ rất mệt mỏi, Khúc Trực không đánh thức cô. Anh kéo áo len của cô xuống, bế cô từ trên ghế sofa lên, cẩn thận đặt cô lên chiếc giường trong phòng ngủ.
 
Vốn tưởng Trịnh Bảo Châu ngủ một lát sẽ tỉnh, ai ngờ cô ngủ rất say, không có dấu hiệu muốn tỉnh. Khúc Trực xử lý công việc xong quay về phòng nhìn cô, không thể làm gì khác hơn là ôm chăn trên giường của mình, ra ngoài ghế sofa ngủ.
 
Trịnh Bảo Châu bị đồng hồ báo thức của mình đánh thức. Cô mơ màng đưa tay ấn tắt đồng hồ báo thức ở đầu giường, vò tóc ngồi dậy. Giờ mới bốn rưỡi, Trịnh Bảo Châu chậm chạp lấy lại tinh thần, bật đèn nhìn xung quanh.
 
Hình như căn phòng này không phải của cô thì phải.
 
Cô theo bản năng vén chăn lên nhìn, thấy quần áo của mình vẫn chỉnh tề mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Không đúng, tối hôm qua cô không có uống rượu, sao lại chạy vào phòng người khác ngủ chứ?
 
“...” Cô chợt nhớ ra, Khúc Trực!
 
Cô vội đứng dậy, xỏ dép lê ra khỏi phòng thì nhìn thấy Khúc Trực đang ngủ ngon lành trên ghế sofa. Dù ghế sofa trong phòng này không quá nhỏ, nhưng vẫn không đủ chứa cặp chân dài kia của Khúc Trực.
 
Nhìn dáng vẻ anh ôm chăn ngủ trên sofa trông thật đáng thương.
 
Trịnh Bảo Châu đứng nhìn chằm chằm vào anh một hồi, sau đó lẳng lặng đi vào phòng tắm, lấy một bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân mới ra đánh răng rửa mặt. Cô vừa đánh răng vừa nhìn chằm chằm vào mình trong gương suy ngẫm.
 
Không ngờ tối hôm qua cô lại không chút phòng bị mà ngủ lại trong phòng một người đàn ông, nguy hiểm quá đi mất! Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô được, ai bảo Khúc Trực xoa bóp thoải mái như vậy chứ!
 
May mắn người hôm qua là Khúc Trực… Ờm, mà nếu không phải là Khúc Trực, cô sẽ không cho người đó xoa bóp cho mình đâu.
 
Vì vậy, không phải là do cô thiếu cảnh giác.
 
Cô dí sát vào gương và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình trong gương. May là hôm qua cô đã tẩy trang luôn ở phim trường, nếu không cái tên trai thẳng Khúc Trực kia sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện tẩy trang cho cô.
 
Hừ, anh còn chưa từng nghĩ đến chuyện cởi đồ lót giúp cô cơ mà!
 
Quên đi, anh biết đắp chăn cho cô đã là tốt lắm rồi, hơn nữa tối qua cô mặc đồ lót ngủ cả đêm nhưng lại không cảm thấy khó chịu gì…
 
Rốt cuộc cô đã ngủ say đến mức nào vậy?
 
Sau khi rửa mặt xong, Trịnh Bảo Châu không định trở về phòng nữa mà tính trực tiếp đến khách sạn để trang điểm. Cô đi đến phòng khách, nhìn Khúc Trực đang nằm ngủ trên ghế sofa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
 
Tài xế của Cao Bác Vân đã lái xe tới đây, mấy ngày nay ngày nào Trịnh Bảo Châu cũng đi chiếc xe này cho nên đã rất thân quen với tài xế. Sau khi chào hỏi tài xế, Trịnh Bảo Châu mở cửa ngồi lên xe. Chẳng bao lâu sau Cao Bác Vân cũng đi xuống, vừa nhìn thấy Trịnh Bảo Châu ngồi trên xe thì nở nụ cười mờ ám.
 
Trịnh Bảo Châu nổi da gà da vịt khắp người: “Đạo diễn Cao, anh đừng có cười đáng sợ như vậy nữa được không?”
 
Cao Bác Vân lên xe, nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt mờ ám: “Bạn học cũ hôm qua của cô có phải chính là bạn học cũ mà trước đây cô nói không?”
 

Trịnh Bảo Châu nhích xa khỏi anh ấy theo bản năng: “Đúng vậy, anh muốn nói cái gì?”
 
Nụ cười của Cao Bác Vân càng trở nên mờ ám hơn: “Bảo Châu à, cô giỏi lắm, không ngờ lại dám dẫn đàn ông đến đoàn làm phim.”
 
“Dừng!” Mí mắt Trịnh Bảo Châu giật giật: “Anh hiểu lầm cái gì rồi thì phải. Cậu ấy chỉ đến đưa máy sưởi cho tôi thôi.”
 
“Ồ, đưa máy sưởi.” Cao Bác Vân nhìn cô với vẻ mặt “tôi hiểu mà”: “Tối hôm qua…”
 
“Anh mau dừng lại đi!” Trịnh Bảo Châu ngắt lời anh ấy: “Anh đang nghĩ lung tung cái gì đó hả?”
 
“Há há.” Cao Bác Vân khẽ cười, ánh mắt giống như nhìn thấu hết tất cả: “Đừng giả bộ nữa, tối hôm qua cô căn bản không trở về phòng, cô ngủ ở trong phòng anh ta sao?”
 
Trịnh Bảo Châu: “…”
 
“Chúng ta đều là người lớn, không có gì cần phải xấu hổ cả.”
 
Trịnh Bảo Châu xoa mặt: “Làm sao anh biết tôi không về phòng?”
 
Cao Bác Vân nheo mắt nhìn cô: “Cô có biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào cô không? Cô cho rằng mình có thể che giấu được chuyện này sao?”
 
“…”
 
“Nhưng cô không cần sợ, hiện tại cô vẫn chưa nổi tiếng, không có ai chú ý, nhưng sau này nổi tiếng rồi cô phải chú ý hơn.”
 
“…” Trịnh Bảo Châu nhìn anh ấy: “Nếu tôi nói, tối hôm qua tôi chỉ đơn thuần ngủ trong phòng của anh ấy thôi, anh có tin không?”
 
“Cô đoán xem?” Vẻ mặt Cao Bác Vân như nhìn một tên ngốc.
 
Trịnh Bảo Châu: “…”
 
Cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết được nỗi oan này!
 
“Tối hôm qua hai người không quá mãnh liệt đấy chứ? Nếu mà ảnh hưởng đến tiến độ quay phim của tôi là tôi sẽ không nể tình đâu.”
 
Trịnh Bảo Châu: “…”
 
Anh mau câm miệng lại đi!
 
Khi Khúc Trực tỉnh dậy, Trịnh Bảo Châu vừa mới trang điểm xong. Anh đứng dậy từ trên ghế sofa, cử động cơ thể cứng ngắc, sau đó nhìn thấy đồ ăn vặt, rượu thuốc và thùng ngâm chân trong phòng vẫn còn nguyên.
 
“…” Anh chỉ đặt phòng một đêm, có nên gửi mấy thứ này ở quầy lễ tân cho Trịnh Bảo Châu không?
 
Anh đi vào phòng ngủ nhìn, quả nhiên Trịnh Bảo Châu đã rời đi, anh cũng không biết cô rời đi từ lúc nào. Khúc Trực quay trở lại phòng khách, kéo rèm cửa, vừa quay người lại thì nhìn thấy tờ giấy ghi chú bị đè dưới một cái gạt tàn trên bàn trà.
 
Ánh mắt anh khẽ động, nhấc cái gạt tàn đặt sang một bên, sau đó cầm tờ giấy lên.
 
“Khúc Trực, tôi đến đoàn làm phim lao động đây! Cậu giúp tôi mang đồ vào phòng tôi, tôi để thẻ phòng ở trên bàn đó!”
 
Khúc Trực nhìn xuống, quả thật có một chiếc thẻ phòng trên bàn.
 
Anh cúi người cầm thẻ phòng, khẽ cười. Trịnh Bảo Châu còn biết ra lệnh cho người khác nữa cơ.

 
Anh tắm rửa sơ qua, cầm thẻ phòng mà Trịnh Bảo Châu để lại, kéo vali đến trước cửa phòng cô. Anh đứng ở cửa quẹt thẻ phòng, cửa kêu “bíp bíp” rồi mở ra.
 
Khi Lâm Tử Khâm đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy một người đàn ông lạ đang quẹt thẻ phòng của Trịnh Bảo Châu, hơn nữa người này còn kéo theo một chiếc vali.
 
“…” Lâm Tử Khâm đang đeo khẩu trang, lúc đi ngang qua người anh, ánh mắt vẫn luôn dán vào anh, ngay cả hai người trợ lý đi theo phía sau cũng tò mò nhìn anh chàng đẹp trai này.
 
Bàn tay đang đẩy cửa của Khúc Trực hơi dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Tử Khâm.
 
Những người sống ở tầng này chắc chắn không phải diễn viên vô danh, ừm, trừ Trịnh Bảo Châu. Còn về phần vì sao anh biết người đối diện là diễn viên thì… Ngoại trừ việc anh ta có hai trợ lý đi theo thì chính là vì anh ta trông giống người nổi tiếng.
 
Đây chính là khí chất người nổi tiếng mà người ta vẫn thường hay nói.
 
Người đàn ông đeo khẩu trang, che gần hết khuôn mặt, nhưng mấy ngày nay Khúc Trực nhìn thấy quá nhiều ảnh của anh ta ở trong nhóm nên đã nhớ rõ dáng vẻ của anh ta.
 
Chủ nhân của đôi mắt này chính là Lâm Tử Khâm.
 
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, không ai lên tiếng, Khúc Trực mở cửa kéo vili bước vào, Lâm Tử Khâm cũng đi qua cửa phòng và rẽ vào thang máy.
 
Hai trợ lý phía sau không khỏi xì xào bàn tán: “Người đàn ông vừa rồi là ai vậy? Trông anh ấy đẹp trai thật.”
 
“Anh ấy thật sự rất đẹp trai. Lúc đầu tôi cứ tưởng là người nổi tiếng nào đó! Chắc anh ấy là bạn của Trịnh Bảo Châu, tôi thấy anh ấy cầm thẻ mở cửa phòng.”
 
“Anh ấy còn xách theo vali, chẳng lẽ là bạn trai của Trịnh Bảo Châu sao?”
 
“Có thể là vậy. Hóa ra Trịnh Bảo Châu đã có bạn trai rồi.”
 
“Người đẹp như thế có bạn trai cũng không có gì đáng ngạc nhiên, hơn nữa bạn trai của cô ấy lại đẹp trai như thế.”
 
“Cô nói rất đúng.”
 
Lâm Tử Khâm ở phía trước ho khan một tiếng, cắt ngang câu chuyện của họ: “Đừng tám chuyện nữa, lát nữa tới phim trường không được nói bậy như thế nữa.”
 
Hai trợ lý gật đầu: “Yên tâm, chúng tôi đều biết chừng mực.”
 
Khúc Trực kéo chiếc vali vào trong phòng Trịnh Bảo Châu, sau đó chụp ảnh chiếc vali và gửi nó cho Trịnh Bảo Châu: “Tôi đã chuyển đồ qua phòng cho cậu, thẻ phòng đặt trên bàn.”
 
Trịnh Bảo Châu đọc tin nhắn, gửi lại cho anh một cái icon “OK”.
 
Khúc Trực nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện, nghĩ có nên nói với cô về chuyện mình gặp Lâm Tử Khâm hay không. Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng trực tiếp tắt điện thoại.
 
Lâm Tử Khâm là người tới trang điểm cuối cùng, khi anh ta đến phim trường, Trịnh Bảo Châu đã quay xong một cảnh. Trải qua mấy ngày, diễn xuất của Trịnh Bảo Châu đã ngày càng thuần thục.
 
Lâm Tử Khâm vừa đến đã bị Cao Bác Vân kéo đi quay phim. Trong giờ giải lao, Trịnh Bảo Châu và Lâm Tử Khâm ngồi tắm nắng cùng nhau. Lâm Tử Khâm suy nghĩ một lúc, quyết định nhắc nhở Trịnh Bảo Châu một câu: “Khách sạn chúng ta đang ở có rất nhiều tay săn ảnh và người hâm mộ theo dõi.”
 
Trịnh Bảo Châu: “???”
 
Chẳng lẽ mọi người đều đã biết chuyện tối hôm qua cô ngủ lại ở phòng Khúc Trực rồi sao?
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận