Không thể làm người yêu

 
Chương 50: Bà ấy nói nó có nghĩa là bảo vật vô giá, là báu vật nâng niu trong lòng bàn tay.
 
Ban đầu, đúng thật là bố Trịnh ra ngoài giải quyết chuyện công ty, nhưng nửa đường lại nhận được một cuộc gọi, thế nên quay về khu phố cổ đón thầy Cát.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Bảo Châu mời họ vào nhà, rót ly trà nóng, có hơi tò mò nhìn họ: “Bố, sao bố lại đi cùng thầy Cát thế?”
 
Bố Trịnh cười trừ: “À, tình cờ gặp ở dưới tầng thôi.”
 
Thầy Cát cũng phối hợp với lời giải thích của ông ấy: “Đúng vậy, tình cờ gặp nhau thôi. Tôi nghe nói bà ngoại em bị thương, cho nên tới đây thăm.”
 
Trịnh Bảo Châu hơi nghi ngờ hỏi: “Thầy biết bà ngoại em sao?”

 
Sau khi hỏi xong, cô lại cảm thấy câu hỏi này hơi thừa, năm đó thầy Cát cũng là thầy giáo của dì, quen biết với bà ngoại cũng không có gì kì lạ.
 
Cát Hoằng Nghị cười nói: “Đúng là có quen biết, lúc Minh Mỹ vẫn còn đi học, chúng tôi đã từng gặp nhau, sau đó có lần Minh Mỹ tới nơi khác đóng phim, không thể liên lạc được, bà em cũng tìm tới chỗ tôi…”
 
Sau đó nữa, chính là khi Minh Mỹ gặp chuyện.
 
Hình như nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Tô Minh Hỷ bước ra khỏi phòng ngủ. Lúc nhìn thấy Cát Hoằng Nghị đang ngồi trên ghế sofa, bà cũng cũng hơi bất ngờ: “Ông là thầy Cát sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Bà là mẹ của Bảo Châu phải không?” Cát Hoằng Nghị gật đầu, nhìn Tô Minh Hỷ nói: “Hôm nay tôi tới hơi đường đột, đã làm phiền rồi.”
 
“Nào có.” Ngoài miệng Tô Minh Hỷ nói lời khách sáo, nhưng trong lòng lại nhanh chóng hiểu ra ngọn nguồn câu chuyện. Thầy Cát là người có ơn với Minh Mỹ, nhưng sau khi Minh Mỹ qua đời, đã rất lâu rồi họ không còn qua lại với nhau nữa, hiện tại vừa lộ chuyện Trịnh Bảo Châu đóng phim, thầy Cát đã tới đây, chắc chắn là tới nói giúp cho tên họ Cao kia.
 
Thầy Cát còn lớn tuổi hơn họ, lại là thầy giáo đức cao vọng trọng, dù có chuyện gì thì họ cũng không dám lời qua tiếng lại với ông.
 
“Tôi nghe nói bà ngoại của Trịnh Bảo Châu bị ngã. Bây giờ thế nào rồi?” Cát Hoằng Nghị ân cần hỏi han.
 
Tô Minh Hỷ đáp: “Không có gì đáng ngại, bác sĩ nói ở nhà dưỡng bệnh là ổn thôi. Mẹ tôi đang nghỉ ngơi trong phòng, tôi đưa ông đi thăm bà ấy nhé?”
 
“Được, được.” Cát Hoằng Nghị gật đầu, đi vào phòng ngủ với Tô Minh Hỷ.
 

Họ vừa rời đi, Tô Giai Oánh đã tò mò lại gần Trịnh Bảo Châu, hỏi cô: “Thầy Cát này có phải là thầy giáo năm đó dạy cô Minh Mỹ không? Chị đã từng được nghe danh tiếng của ông ấy, rất nhiều Ảnh đế, Ảnh hậu trong giới giải trí đều do một tay ông ấy dạy bảo.”
 
“Ừm.” Trịnh Bảo Châu gật gật đầu, Tô Giải Oánh lại hỏi: “Sao em cũng quen biết với thầy Cát vậy?”
 
Trịnh Bảo Châu nói: “Trước đây đạo diễn Cao giới thiệu em đến chỗ ông ấy để học diễn xuất.”
 
Tô Giai Oánh trừng mắt, vô cùng kinh ngạc: “Thầy Cát đích thân dạy em hả? Cơ hội này hiếm có lắm đó, em phải học tập chăm chỉ vào đấy.”
 
“Em biết rồi.”
 
“Ơ, vậy hôm nay thầy Cát tới có phải để nói giúp cho em không?”
 
Trịnh Bảo Châu khẽ lắc đầu, không lên tiếng. Thầy Cát bỗng nhiên xuất hiện ở đây chắc chắn không phải là trùng hợp, cô cảm thấy khả năng ông tới đây nói giúp cho cô là rất lớn, nhưng sao ông lại biết được nhỉ?
 
Cô ngẫm nghĩ, lấy điện thoại gửi tin cho Cao Bác Vân: Anh nói chuyện của tôi cho thầy Cát à?

 
Cao Bác Vân giống như là đang đợi tin nhắn của cô vậy, chỉ vài giây sau đã trả lời cô: Không hề, nhưng tôi có nói chuyện với bố tôi, ông ấy nói sẽ mời người tới giúp đỡ, không phải là tìm thầy Cát đấy chứ?
 
Trịnh Bảo Châu: Chắc vậy rồi, bây giờ ông ấy đang nói chuyện với bà ngoại tôi.
 
Cao Bác Vân: Ờm…
 
Xem ra bố anh ta vẫn còn đáng tin đấy, không ngờ còn nhờ được cả thầy Cát.
 
Cao Bác Vân: Có thầy Cát ra mặt, về cơ bản mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, xem ra thầy Cát cũng không nỡ để cô rời khỏi làng giải trí.
 
Trịnh Bảo Châu: Hi vọng ông ấy có thể thuyết phục được bà ngoại tôi _(:3"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận