Không thể làm người yêu

 
Chương 63: Người nhà của bà chủ, cũng coi như người của phòng làm việc.
 
Dù sao bây giờ Trịnh Bảo Châu cũng là ngôi sao nữ lên hot search rất nhiều, không chỉ ra ngoài phải đeo khẩu trang, mà ăn sáng cũng phải chọn một phòng riêng ngồi ăn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bữa sáng của nhà hàng vốn phục vụ theo kiểu tự chọn, nhưng giờ đây bị họ đổi thành gọi món theo yêu cầu. Lương Tuệ Tuệ hiểu rõ khẩu vị của hai người như lòng bàn tay, giúp họ mang đồ ăn yêu thích thường ngày của họ lên: “Cô Bảo Châu, anh Khúc, tôi mang bữa sáng của hai người tới rồi đây!”
 
“Được, cảm ơn cô.” Trịnh Bảo Châu vừa nói vừa tháo khẩu trang xuống, sau đó cô cúi đầu thì thấy Lương Tuệ Tuệ đặt một phần trứng hấp làm thành hình trái tim ở trước mặt hai người.
 
Trịnh Bảo Châu im lặng, Lương Tuệ Tuệ thì chủ động giải thích với cô: “Đây là trứng hấp hình trái tim mà đầu bếp Liêu đặc biệt làm cho cô và anh Khúc, bắn tim!”
 
Lương Tuệ Tuệ đang nói thì làm động tác hình trái tim thật lớn với Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực.
 
Trịnh Bảo Châu: “…”
 
Bây giờ cô thấy may mắn vì hai người đang ngồi trong phòng riêng.
 
“Chúc cô Bảo Châu và anh Khúc ngọt ngào, trăm năm hạnh phúc nhé!” Lương Tuệ Tuệ tặng xong lời chúc phúc thì bưng khay thức ăn cười tít mắt rời đi.
 
“…” Trịnh Bảo Châu xấu hổ cười một tiếng với Khúc Trực: “Ha ha, gần đây Tuệ Tuệ bận rộn chuẩn bị thi cử, có lẽ áp lực khá lớn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khúc Trực cười nhìn cô, cầm lấy thìa bạc đặt bên cạnh trứng hấp: “Anh thấy cũng khá đáng yêu.”
 
Trịnh Bảo Châu thuận miệng nói: “Em thấy anh rất đáng yêu.”
 
Tay đang cầm thìa của Khúc Trực khựng lại, sau đó môi khẽ nhếch lên, múc một thìa trứng hấp đưa tới bên miệng Trịnh Bảo Châu: “Sau khi anh học xong tiểu học thì không còn ai dùng từ đáng yêu này để khen anh nữa. Há miệng.”
 
Trịnh Bảo Châu há miệng ăn trứng hấp anh đút, sau đó nhìn anh nói: “Hình như ngọt hơn thường ngày, có phải đầu bếp Liêu cố ý làm phiên bản ngọt này không?”
 
Dù sao thì ngay cả hình dạng cũng làm thành trái tim rồi.
 
Khúc Trực lại múc một thìa trứng hấp đưa tới miệng mình: “Có thể là vì anh khá ngọt đấy.”
 
“…” Trịnh Bảo Châu vốn định phàn nàn anh, kết quả thấy anh ăn trứng hấp với chiếc thìa kia, lời đến miệng lập tức thay đổi: “Em dùng chiếc thìa đó rồi đấy!”
 
Khúc Trực thản nhiên gật đầu: “Anh biết.”
 
“…” Trịnh Bảo Châu chỉ một chiếc thìa khác trên bàn: “Rõ ràng ở đó còn một chiếc thìa kìa!”
 
Khúc Trực ăn trứng hấp, nhìn cô nói: “Hình như đúng là ngọt hơn bình thường, xem ra em khá ngọt.”
 
Trịnh Bảo Châu: “…”
 
Cô hơi đỏ mặt quay đầu đi rồi tiếp tục ăn bữa sáng một cách tự nhiên.
 
Khúc Trực còn phải tới công ty làm, hôm nay đợi Trịnh Bảo Châu đã muộn mất một lúc, nên anh chỉ ăn đơn giản rồi đứng dậy khỏi bàn ăn: “Anh sắp muộn nên phải đi rồi, em ăn từ từ thôi, đừng vội.”

 
“Hả?” Trịnh Bảo Châu nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, quả thật đã muộn. Cô đặt đồ trong tay xuống, nói với Khúc Trực: “Hay là em đưa anh đi nhé, lái xe sẽ nhanh hơn, anh còn có thể ăn thêm hai miếng!”
 
Khúc Trực cười, cúi người hôn lên môi Trịnh Bảo Châu một cái: “Anh ăn no rồi, cảm ơn sự tiếp đãi nhiệt tình.”
 
Trịnh Bảo Châu cứng đờ tại chỗ.
 
Trong mắt Khúc Trực còn mang theo ý cười lấp lánh ánh sao: “Em ăn nhiều chút, không cần vội, anh đi trước đây.”
 
Trịnh Bảo Châu nhìn anh rời khỏi phòng, trên mặt vẫn còn nóng bừng.
 
… Như vậy là không được rồi! Chỉ là bị anh hôn một cái thôi đã đỏ mặt, sau này thì phải làm sao!
 
… Không phải, cô không có ý đó!
 
Trịnh Bảo Châu cầm cốc nước chanh mát lạnh trước mặt lên uống ừng ực vài ngụm để hạ nhiệt vật lý cho bản thân.
 
Khúc Trực thường xuyên là người đầu tiên đến công ty, nhưng hôm nay anh quẹt thẻ xong thì Tề Thịnh đã ngồi bên trong. Nhìn thấy Khúc Trực đi vào, Tề Thịnh lập tức lên tinh thần: “Lão Khúc, tối qua cậu làm gì mà hôm nay muộn vậy mới tới?”
 
Khúc Trực trả lời anh ta với vẻ vô cảm: “Muộn à? Còn một lúc nữa mới muộn.”
 
“Muộn hơn so với thời gian bình thường của cậu đấy!” Tề Thịnh nói xong thì đứng dậy, bước tới trước mặt anh, giọng điệu mờ ám hơn vừa rồi rất nhiều: “Chúng ta quen biết nhau lâu rồi, cậu không cần giấu tôi. Tôi đã nhìn thấy hot search tối qua rồi, cậu ở cùng với cô Bảo Châu cả tối chứ gì?”
 
“…” Khúc Trực im lặng kéo ghế của mình rồi ngồi xuống: “Đúng là đã ở bên nhau.”
 
Tuy lúc nãy Tề Thịnh đã nói chuẩn xác, nhưng lúc này nghe chính miệng Khúc Trực thừa nhận, anh ta lại bị chấn động: “Là có ý gì?”
 
“Ý trên mặt chữ.”
 
Tề Thịnh im lặng nhìn anh một hồi, thử thăm dò hỏi: “Hôm qua tôi xem trên mạng đều nói cậu là người trong phòng làm việc của Trịnh Bảo Châu, cậu thành người trong phòng làm việc của họ từ bao giờ vậy?”
 
Khúc Trực nói: “Người nhà của bà chủ, cũng coi như người của phòng làm việc.”
 
Tề Thịnh: “…”
 
Vì vậy thật sự là ý mà anh ta nghĩ ư? Khúc Trực nói vậy là công khai rồi sao?
 
“Lão Khúc… Vậy là cậu yêu đương với cô Bảo Châu rồi à?”
 
Khúc Trực kinh ngạc nhìn anh ta: “Chúng ta nói lâu như vậy, bây giờ anh mới hiểu sao?”
 
“...” Tề Thịnh xoa mặt, mặc dù đã sớm nhận ra hai người họ có gì đó không đúng, thì ra là họ đã ở bên nhau, trong lúc nhất thời anh ta không thể tiêu hóa chuyện này. Ngay khi anh ta đang xoa mặt, anh ta nhìn thấy giáo sư La với mái tóc bạc bước vào. 
 
Tề Thịnh lập tức gọi vị nạn nhân này lại: “Giáo sư La, ông có nghe nói Khúc Trực đang hẹn hò chưa?” 
 
Giáo sư La ngừng bước chân vốn dĩ vẫn đang rất lưu loát của mình, dừng lại và nhìn họ: “Tiểu Khúc đang hẹn hò à?” 
 

“Vâng!” Tề Thịnh còn trả lời tích cực hơn cả Khúc Trực. 
 
“Rất tốt.” Giáo sư La chỉ trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Tiểu Khúc cũng đã đến tuổi, cả ngày từ sáng đến tối cứ ở mãi trong phòng thí nghiệm cũng không được, đến lúc yêu đương rồi.” 
 
Lúc này Khúc Trực mới chen lời: “Cảm ơn giáo sư La.” 
 
Khúc Trực là người trẻ tuổi mà giáo sư La đã luôn tán thưởng, bây giờ nghe nói anh đang hẹn hò, bản thân ông ấy cũng rất tò mò về đối tượng hẹn hò của anh: “Là một cô gái như thế nào?” 
 
“Trông đẹp lắm ạ!” Tề Thịnh nhiệt tình cầm điện thoại đi tới: “Tôi có ảnh đây, để tôi cho ông xem.” 
 
Giáo sư La chỉnh lại cặp kính trên sống mũi, nhìn sang bức ảnh mà Tề Thịnh đã phóng to: “Ừm, cô gái này thực sự rất xinh đẹp, trông hơi giống một ngôi sao tên Tô Minh Mỹ.” 
 
Tề Thịnh kinh ngạc nhìn ông ấy: “Ông còn biết Tô Minh Mỹ nữa à?”
 
Giáo sư La hừ cười: “Chuyện này có gì kỳ lạ đâu chứ, cậu có biết năm đó Tô Minh Mỹ nổi tiếng cỡ nào không? Các rạp chiếu phim trên toàn quốc đều chiếu phim của cô ấy, cửa hàng văn phòng phẩm trước trường tiểu học cũng dán đầy áp phích của cô ấy.” 
 
“...Ồ, là tôi sơ suất.” 
 
Giáo sư La ngước mắt nhìn anh ta: “Nhưng đây là bạn gái Khúc Trực, tại sao cậu lại có ảnh của người ta?” 
 
“…Tôi lưu nó trên mạng về đấy!” Tề Thịnh vội biện hộ cho sự trong sạch của mình: “Cô Bảo Châu này cũng là một ngôi sao nữ!” 
 
“Ồ?” Nghe anh ta nói như vậy, giáo sư La lại nhìn ảnh chụp trong điện thoại thêm lần nữa: “Khó trách lại đẹp như vậy.” 
 
Ông ấy nói rồi nhìn về phía Khúc Trực, như thể đột nhiên nhận ra điều gì đó: “Chẳng trách trước kia giáo sư Vương nói rằng sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu, cậu còn không thèm suy nghĩ đã từ chối. Hóa ra là đã thích một ngôi sao nữ, mắt nhìn người cũng khá cao đấy.”
 
Khúc Trực mỉm cười và nói với ông ấy: “Giáo sư La ông hiểu lầm rồi, Bảo Châu là bạn từ nhỏ đến lớn của tôi.” 
 
Giáo sư La sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “À, thế thì ông Vương khỏi mơ nữa, một người ưu tú thế này đã bị người ta đặt trước từ nhỏ rồi.” 
 
Lúc này Trịnh Bảo Châu vừa mới chậm rãi ăn xong bữa sáng, đeo khẩu trang lên rồi trở về phòng. Vừa ngồi xuống ghế sô pha, cô đã nhận được lời mời kết bạn trên WeChat. Trịnh Bảo Châu nhấp vào nó, nhìn thấy tin nhắn xác minh đối phương gửi đến là “Tôi là Tôn Tịnh”. 
 
Trịnh Bảo Châu: “...”
 
Cô không biết Tôn Tịnh đã hỏi xin tài khoản Wechat của mình ở đâu, nhưng sau khi suy nghĩ vài giây, cô vẫn đồng ý kết bạn với Tôn Tịnh.
 
Sau khi kết bạn với cô ta, Tôn Tịnh chủ động bắt chuyện với cô: “Áo khoác của cô vẫn còn ở chỗ tôi, cô cho tôi địa chỉ, tôi nhờ người chuyển đến cho cô.”
 
Trịnh Bảo Châu chợt hiểu, hóa ra là vì muốn trả lại áo khoác cho cô.
 
Cô khẽ thở phào một hơi và gửi cho Tôn Tịnh địa chỉ của phòng làm việc. Sau đó Tôn Tịnh không nói gì thêm nữa, Trịnh Bảo Châu cũng không chủ động tìm cô ta. Trong khoảng thời gian này, bởi vì công việc của cô, cô không cố định đến lớp học của thầy Cát vào mỗi thứ ba nữa, khi nào rảnh rỗi cô mới đến đó. Hôm nay cô thấy không có việc gì nên đã gọi điện cho thầy Cát, sau khi xác nhận thời gian với ông ấy, cô sửa soạn rồi đi đến lớp.
 
Buổi chiều, Tôn Tịnh nhờ người mang áo khoác của cô đưa đến phòng làm việc, như thể sợ mắc nợ cô cái gì vậy. Trịnh Bảo Châu bảo lễ tân để áo khoác vào văn phòng của cô, lần sau đến phòng làm việc cô sẽ lấy.
 

Cũng không biết tin tức bị rò rỉ từ đâu, nhưng Trịnh Bảo Châu còn đang đi học, mẹ cô đã gọi điện thoại đến cho cô và hỏi có phải cô đang hẹn hò với Khúc Trực không.
 
Khóe miệng Trịnh Bảo Châu khẽ giật, hỏi bà ấy: “Mẹ nghe ai nói thế?”
 
Tô Minh Hỷ nói: “Đồng Đồng đấy, con bé nói rằng tối qua con và Khúc Trực đã chính thức công khai ở trong nhóm rồi, còn phát một bao lì xì lớn nữa!”
 
“...” Cô còn chưa bảo Sầm Đồng Đồng ăn bàn phím, vậy mà cô ấy đã tố cáo với mẹ cô rồi! Sao hả, muốn để mẹ cô đến chia rẽ uyên ương à? 
 
Đúng là Sầm Đồng Đồng đã làm tất cả mọi cách để không phải ăn bàn phím! 
 
“Mẹ, quả thật có chuyện như vậy, nếu như mẹ muốn phản đối...” 
 
“Tại sao mẹ lại phải phản đối?” 
 
“...” Bà ấy hỏi như vậy khiến Trịnh Bảo Châu ngẩn người. Cũng đúng, từ nhỏ mẹ cô đã rất thích Khúc Trực rồi.
 
“Con cũng không biết tại sao mẹ lại phản đối, con chỉ nói là nếu như...” 
 
“Không có nếu như gì cả, con cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh Khúc Trực đi.” Tô Minh Hỷ cắt lời cô: “Lần trước người ta đã bày tỏ ý của mình với mẹ và bà ngoại của con rồi…” 
 
“Chờ một chút, mẹ đợi đã.” Lần này đến lượt Trịnh Bảo Châu cắt ngang lời bà ấy: “Anh ấy bày tỏ ý gì với mẹ?” 
 
“Ý là thích con đấy.” Tô Minh Hỷ nói: “Ôi, nếu không con nghĩ tại sao mẹ và bà lại buông tay để con làm bừa trong giới giải trí? Không phải là vì Khúc Trực đã đảm bảo với mẹ, nói thằng bé thích con, sẽ ở bên cạnh con mãi mãi, bảo chúng ta đừng lo lắng nữa thì sao bọn mẹ hết lo được. Mẹ biết thằng bé Khúc Trực từ nhỏ đến lớn, mẹ cũng hiểu rõ con người của thằng bé, cho nên thằng bé nói như vậy, bọn mẹ cũng yên tâm.”
 
“...” Trịnh Bảo Châu im lặng rất lâu: “Chuyện này xảy ra lúc nào ạ?”
 
“Lần trước lúc con tới đưa xe lăn cho bà ngoại đấy.” Tô Minh Hỷ nghĩ dù sao hiện tại hai người cũng đã ở bên nhau nên nói hết tất cả chuyện lúc đó: “Lúc ấy Khúc Trực nói còn chưa thổ lộ với con, bảo chúng ta không được để con biết, thằng bé nói nó muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói với con.”
 
Trịnh Bảo Châu: “...”
 
Khúc Trực chơi sau lưng cô vui lắm đúng không?
 
Tô Minh Hỷ nói xong với Trịnh Bảo Châu, lại hơi tò mò hỏi cô: “Cho nên cơ hội thích hợp thằng bé tìm được là gì? Tối hôm qua à? Mẹ với bố con nhìn thấy ảnh chụp của hai đứa trên hot search.”
 
Trịnh Bảo Châu: “...”
 
Sau khi mẹ cô biết dùng Weibo, cô cảm giác mình chẳng có chút riêng tư nào trước mặt bà ấy nữa.
 
“Những phóng viên này cũng xấu tính quá, hôm qua con làm rất đúng.” Tô Minh Hỷ tiếp tục nói: “Mẹ nói cái gì ấy nhỉ? Đứa nhỏ Khúc Trực này đáng tin, thằng bé nói sẽ ở bên con đúng là đã làm được. Con xem tối hôm qua, là thằng bé che chở con khỏi đám phóng viên để đi ra ngoài có đúng không?”
 
Bỗng nhiên Trịnh Bảo Châu ngẩn người, Tô Minh Hỷ không nhắc tới, cô còn không nghĩ nhiều, lúc này nói như vậy, trong lòng cô dâng lên một chút ấm áp.
 
Khúc Trực không nói gì với cô cả, tối hôm qua anh cũng chỉ hỏi cô đang ở đâu rồi sau đó đi đến. Anh cũng không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì, anh chỉ muốn ở cùng cô, được gần cô hơn mà thôi.
 
Giống như lời anh đã hứa hẹn vậy.
 
“Tốt rồi, mẹ không trì hoãn việc học của con nữa, lần sau có rảnh thì bảo Khúc Trực đi với con đến chỗ bà ngoại ăn cơm, bà ngoại con nhớ thằng bé.”
 
“À... Vâng.” Sau khi Trịnh Bảo Châu cúp điện thoại thì xấu hổ nói với thầy Cát một tiếng: “Là mẹ em, tìm em nói chút chuyện trong nhà.”
 
Vừa rồi Cát Hoằng Nghị vẫn ngồi ở đây, từ vài lời nói của cô cũng nghe được đại khái: “Bảo Châu, em với tên nhóc kia ở bên nhau rồi hả?”
 
Trịnh Bảo Châu không ngờ, thầy Cát đức cao vọng trọng cũng thích hóng chuyện của cô: “Đúng vậy, đã ở bên nhau rồi ạ.”
 
Cát Hoằng Nghị cười gật gù, trên mặt lộ ra vẻ khẳng định chắc chắn: “Tên nhóc kia không tệ, tuy rằng tôi đã lớn tuổi nhưng nhìn người vẫn rất chuẩn. Em ở bên thằng bé đó, tôi cũng yên tâm.”

 
Dù sao Cát Hoằng Nghị cũng là người lớn, trò chuyện vấn đề này với người lớn, Trịnh Bảo Châu vẫn có hơi ngượng ngùng: “Thầy Cát, thầy cũng đừng theo mẹ em trêu em.”
 
“Ừm.” Cát Hoằng Nghị nở nụ cười hiền lành: “Các em tuổi trẻ da mặt mỏng, tôi không nói nữa. Hôm nay cũng không còn gì khác nên đến đây thôi, nhân vật kia em đã nắm bắt khá chuẩn xác, tự mình suy nghĩ một chút là được rồi.”
 
Hôm nay Trịnh Bảo Châu đặc biệt đến đây để nói về nhân vật nữ chính của bộ phim mới với ông ấy, trong khoảng thời gian này cô cũng xem kịch bản, lúc nghiền ngẫm nhân vật gặp phải một vài vấn đề, chính cô cũng không rõ nên xử lý như thế nào, Cát Hoằng Nghị giảng giải một chút cho cô. Mỗi lần nghe thầy Cát giảng bài, Trịnh Bảo Châu đều có thể hiểu ra. Hiển nhiên cũng như thầy Cát nói, bản thân cô nên luyện tập suy nghĩ nhiều hơn, phải học được cách thấu hiểu nhân vật.
 
Sau khi rời khỏi chỗ thầy Cát, Trịnh Bảo Châu về thẳng khách sạn. Buổi tối cô hẹn ăn cơm với Khúc Trực, giống như lần trước, cô đến sớm gọi món, để nhà bếp làm xong rồi đưa đến phòng cô.
 
Sau đó cô tự mình đến công ty Khúc Trực đón anh tan làm.
 
Tề Thịnh phát hiện, trong khoảng thời gian này Khúc Trực không tích cực tăng ca nữa.
 
“Lão Khúc, sao hôm nay cậu lại tan làm đúng giờ vậy?” Tề Thịnh và Khúc Trực đứng trước máy chấm công quét mặt, ra khỏi công ty: “Quả nhiên nói yêu đương sẽ khiến người ta sa đọa!”
 
Khúc Trực nghiêng đầu nhìn anh ta một cái: “Cảm giác sa đọa rất tốt, đáng tiếc anh không được trải qua.”
 
Tề Thịnh: “... Gặp lại sau.”
 
Sau khi Khúc Trực yêu đương, không chỉ có độc mà còn chua chát, đanh đá nữa! Không muốn nói chuyện với anh chút nào!
 
Tề Thịnh vừa mới quét xe đạp công cộng, đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc chạy tới.
 
Xe đậu trước mặt Khúc Trực, khuôn mặt Trịnh Bảo Châu chậm rãi nhô ra từ cửa sổ xe hạ xuống: “Em đến đón anh tan làm!”
 
Tề Thịnh: “...”
 
Sao hôm nay anh ta phải thấy cảnh này? Anh ta đi sớm chút là có thể tránh được một kiếp rồi!
 
Trong lòng anh ta đầy căm phẫn, quay đầu nhìn Khúc Trực: “Lão Khúc, không ngờ cậu lại để bạn gái đón cậu tan làm, tôi xem thường cậu!”
 
Trịnh Bảo Châu nói với anh ta: “Là tôi muốn đến, ha ha!”
 
Tề Thịnh: “...”
 
Cô Bảo Châu, cô có chút tự giác của phú bà được không nào? Hơn nữa bây giờ cô là ngôi sao nữ đấy!
 
Khúc Trực có tài đức gì chứ?
 
“Cô Bảo Châu, tôi nói cô nghe, không thể cưng chiều đàn ông quá đâu, đàn ông thích người lạnh nhạt với mình, như vậy mới có khoái cảm chinh phục. Cô đối xử tốt với cậu ta như vậy, cậu ta sẽ cảm thấy cô không có thách thức.”
 
“... Vậy sao?” Trịnh Bảo Châu sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
 
“Em đừng nghe anh ta nói bậy.” Khúc Trực liếc nhìn Tề Thịnh, mở cửa phụ ngồi xuống: “Anh thấy chắc do anh ta có ít công việc, mai anh sẽ nói với giáo sư La giao một phần công việc trong tay anh cho anh ta, như vậy mỗi tối anh có thể về nhà ăn cơm với em rồi.”
 
Trịnh Bảo Châu vui vẻ nói: “Được!”
 
Tề Thịnh: “???”
 
Con người không ai làm thế cả!
 
Đôi tình nhân ác độc!
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận