Không Thể Nào Quên

Lê Niệm sửng sốt một chút, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên: “Anh hỏi chuyện này để làm gì?”

Đừng nói là gần đây cô có “quan hệ” hay không, mà từ khi cô sinh ra đến giờ vẫn chưa có đấy!

Nhưng lời này có đánh chết cô cũng không nói ra được.

“Em đừng hiểu lầm.” Yến Tây Minh rũ mắt, dấu đi cảm xúc của bản thân, nhẹ giọng nói: “Chỉ là loại trừ khả năng em mang thai mà thôi.”

Giọng nói lạnh nhạt cùng với thái độ bình tĩnh của anh khiến cho Lê Niệm dần hiểu rõ, hiểu rõ để nhận ra được, lúc này anh chỉ coi cô thành một bệnh nhân bình thường tới khám bệnh mà thôi.

Tuy rằng cô hiểu nhưng cũng không hiểu.

Bác sĩ cũng không phải là thần thánh, người mình thích đứng ngay trước mặt, sao có thể thờ ơ được chứ?

Có lẽ anh đã không còn thích cô nữa rồi.

Dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua, tình thân cũng sẽ phai nhạt, huống chi là chuyện tình yêu mơ mộng hão huyền.

“Nếu em lo lắng.” Yến Tây Minh thấy Lê Niệm không nói lời nào, lên tiếng nói tiếp: “Em có thể tới lầu hai để siêu âm thử.”

Anh ngước mắt lên nhìn cô: “Sau khi có kết quả, có thể mang tới đây cho tôi xem.”

Khi gặp tình huống giống như Lê Niệm, anh đều sẽ kêu người đó tìm bác sĩ phụ khoa để khám.

Nhưng lần này anh lại không làm như vậy, mà kêu Lê Niệm tới tìm mình.

Chỉ là Lê Niệm không biết mấy thứ tự lòng vòng đó, cô cũng không còn tâm trạng nữa, cô nhìn anh mỉm cười, là nụ cười công nghiệp cô thường dùng trong các buổi phỏng vấn.

“Xin lỗi, hiện tại tôi không có thời gian, vẫn nên để hôm khác đi.”

Cô nói xong rồi đứng dậy, lễ phép nói: “Cảm ơn bác sĩ vì tôi đã làm phiền, tôi còn có việc nên xin phép đi trước, hẹn gặp lại.”

Nói xong, không đợi anh trả lời lại, cô đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.

Ngón tay đang cầm bút của Yến Tây Minh cứng đờ, nhìn theo bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa, hàng mi dài bắt đầu run rẩy, không thể nói nên lời.



Sau khi Lê Niệm rời khỏi bệnh viện, lập tức đi tới mở cửa xe.

Trương Đóa Đóa nhìn thấy cô đã trở lại, khởi động xe: “Em còn tưởng rằng chị sẽ không quay về đó.”

Lê Niệm cúi đầu chơi điện thoại: “Chị cũng đâu ở lại cùng với anh ấy chứ.”

Trương Đóa Đóa nghẹn lời: “…Ý của em không phải như vậy.”

Thông qua kính chiếu hậu, cô ấy nhìn thấy vẻ mặt của Lê Niệm có hơi uể oải, khác hoàn toàn với dáng vẻ háo hức khi tới bệnh viện, cô ấy cẩn thận hỏi: “Chị và bác sĩ kia xảy ra chuyện gì sao?”

Lê Niệm: “Không hề.”

“Vậy sao chị lại ủ rũ như vậy?”

Lê Niệm im lặng ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì, bởi vì cái gì cũng không xảy ra nên mới càng khiến cho người ta dễ nổi giận.

Một lát sau, cô đột nhiên hỏi: “Đóa Đóa, nếu mấy năm sau em gặp lại người tỏ tình với em hồi cấp 3, mà người đó lại xem như chưa có gì xảy ra, chuyện này bình thường không?”

“Bình thường mà.” Trương Đóa Đóa nói: “Đã trôi qua lâu như vậy, nói không chừng người ta đã có bạn gái rồi.”

Lê Niệm: “Anh ấy nói không có.”

“…À.” Trương Đóa Đóa nhận ra cô đang kể chuyện của bản thân: “Trước tiên không nói là có bình thường không, em cảm thấy chị nhớ thương người ta lâu như vậy, thì rất không bình thường đấy.”

“…”

“Chị thích anh ta sao?”

Lê Niệm không trả lời, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Trương Đóa Đóa xem như cô cam chịu, để tránh khỏi phiền toái, chị Hồng thường xuyên dặn dò các nghệ sĩ không được yêu đương, đặc biệt là nghệ sĩ giống như Lê Niệm vừa mới nổi tiếng được một chút, nghệ sĩ đang trong thời kỳ đi lên, nếu lại bị cuốn vào scandal giống lần trước, thì chính là đang tự hủy tương lai của bản thân.

Trương Đóa Đóa nói ngay: “Chị Niệm Niệm, em cảm thấy đã nhiều năm như vậy, chắc chắn anh ta không còn thích chị nữa, hiện tại chỉ coi chị là minh tinh, cho nên anh ta chỉ đang thả thính chị thôi, chúng ta không cần phải để bản thân chịu thiệt, mẹ em từng nói, con gái không nên quá chủ động, bằng không đàn ông sẽ không biết quý trọng, chỉ cảm thấy mình trả giá cho người ta là chuyện hiển nhiên, cho nên chị đừng bao giờ theo đuổi lại nhé!”

Trương Đóa Đóa tận tâm khuyên nhủ một đống, lấy đủ mọi ví dụ trên đời, tổng kết lại một câu chính là: Tránh xa đàn ông, nếu không cuộc đời sẽ rất bất hạnh.

Lê Niệm giống như đang suy nghĩ gì đó gật đầu nói: “Em nói rất đúng.”

Cô cũng từng có vết xe đổ.

Khi Trương Đóa Đóa thở phào nhẹ nhõm, cô ấy cho rằng cô đã dẹp đi suy nghĩ muốn yêu đương, ai ngờ câu Lê Niệm nói tiếp chính là: “Chị đã nghĩ ra cách rồi, chị sẽ tỏ tình lại với anh ấy.”

“???”

Vẻ mặt Trương Đóa Đóa ngáo đá.



Những ngày tiếp theo, Lê Niệm vội vàng đóng phim, hơn nữa lần trước khi cả hai tách ra có chút không thoải mái, nên cô không đi tìm Yến Tây Minh, mà anh cũng không chủ động liên lạc với cô, hai người không có liên hệ với nhau, mối quan hệ có chút kỳ lạ.

Mà trong khoảng thời gian này, Chu Mai biết cô đang đóng phim ở thành phố B, kêu cô dành chút thời gian về nhà một chuyến, nói có người đàn ông nào đó tới tìm cô.

Lê Niệm cho rằng bà lại tìm đối tượng xem mắt cho cô, không kiên nhẫn nói: “Mẹ, con đang bận đóng phim, mấy chuyện này con sẽ giải quyết sau.”

“Cũng không phải là mẹ ép con đi xem mắt.” Chu Mai tức giận nói: “Là bạn học cấp ba của con, đã tới nhà tìm con rất nhiều lần, con tốt xấu gì cũng phải cho người ta thể diện chút chứ?”

Bạn học cấp ba…

Trái tim Lê Niệm rục rịch: “Người đó tên gì ạ?”

Chu Mai lại không nói cho cô biết: “Dù sao con quay về là biết.”

Nói xong bà cúp máy ngay.

Lê Niệm đang cầm điện thoại không thể hiểu được.

Cái quỷ gì thế? Kêu cô về nhà còn bắt cô phải giải đố sao?

Lê Niệm cũng không muốn về, nhưng nghĩ tới người đó có khả năng là Yến Tây Minh, trong lòng cô lại giống như bị mèo cào ngứa, sau đó vẫn dành chút thời gian quay về nhà một chuyến.

Bởi vì trước đó cô đã nói qua với Chu Mai, cho nên người đàn ông kia cũng sẽ biết.

Khi Lê Niệm trở về nhà sau một khoảng thời gian dài, liếc mắt một cái nhìn thấy có một người lạ xuất hiện trong nhà, hắn mặc tây trang mang giày da ngồi ngay ngắn trên sô pha, mỉm cười nói chuyện phiếm với Chu Mai, vẻ mặt của Chu Mai cực kỳ thân thiện.

Lê Niệm nhận ra người đó, vốn dĩ trái tim đang hồi hộp lại trở nên bình tĩnh như nước đọng, cô cong khóe môi: “Cố Dữ, là anh à.”

Cố Dữ nhìn thấy cô, lập tức đứng lên, cười nói: “Lê Niệm, đã lâu không gặp, tôi nghe nói phim truyền hình của em sắp chiếu, chúc mừng em.”

Lê Niệm cười nhẹ: “Tôi cũng đoán được là anh.”

Cũng phải thôi, tên đầu gỗ kia nhiều năm đã không tới tìm cô, hiện tại sao có thể đến được chứ?

Chu Mai cười nhìn bọn họ: “Các con cứ nói chuyện đi, mẹ đi vào trong đây, hai đứa đã lâu không gặp, tâm sự với nhau nhiều vào.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
2. Ngắm Bắn Hồ Điệp
3. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

Lê Niệm không cần đoán cũng biết bà đang nghĩ gì, nhiều năm như vậy, Cố Dữ theo đuổi cô chưa từng bỏ cuộc, Chu Mai đều thấy rất rõ, cực kỳ hài lòng với hắn, có thể nói đây là người đứng hạng nhất trong vị trí con rể của bà.

“Anh vẫn chưa từ bỏ à.” Lê Niệm lười biếng ngồi đối diện với Cố Dữ, nghiêng đầu nhìn hắn, cảm giác yêu hận gì đó với hắn thời còn niên thiếu đều đã biến mất sạch sẽ, không có hận cũng không có yêu, tâm trạng cực kỳ bình tĩnh.

Có lẽ, hiện tại Yến Tây Minh cũng có tâm trạng này khi đối diện với cô.

“Năm ngoái tôi đã nói rồi.” Hầu như Cố Dữ không hề thay đổi, đường nét kiêu ngạo khi xưa bây giờ đã trưởng thành hơn một chút, nhưng tính cách vẫn ngoan cố như cũ: “Chỉ cần một ngày em chưa kết hôn, thì tôi sẽ không bao giờ từ bỏ.”

“Hết hy vọng đi.” Lê Niệm không khách khí nói: “Tôi thật lòng cảm thấy anh rất xứng đôi với Chu Tử Duyệt, anh xem, trước đó cô ta còn từng chăm sóc anh rồi.”

Cố Dữ cười khổ: “Chuyện tới lúc này em vẫn còn giả ngu sao, tôi đã biết lúc đó là em, vẫn luôn là em.”

“Nhiều năm như vậy, em không thể tha thứ cho tôi sao?”

“Đây không phải là vấn đề có tha thứ hay không.” Lê Niệm nói: “Tôi thật sự chẳng còn cảm giác gì với anh, đúng rồi, anh có nhìn thấy hot search vào tháng trước của tôi không?”

“Em nói là người trong tấm ảnh đó?” Cố Dữ nói: “Tôi nhớ rõ em đã giải thích trên Weibo, nói đó chỉ là lời đồn, là giả.”

“Là giả cũng không sai.” Lê Niệm gật đầu, sau một lúc lâu, nhìn hắn nói: “Nhưng tôi muốn biến điều đó thành thật sự.”

Cơ thể Cố Dữ cứng đờ: “Anh ta là ai?”



Lúc sau, không biết Lê Niệm đã nói gì với Cố Dữ, Cố Dữ giống như không thể tin được, hoặc nói đúng hơn là không thể tiếp thu được sự thật, khuôn mặt đẹp trai trở nên tái nhợt, cuối cùng để lại một câu “Hai người không có khả năng!”, sau đó bị chọc tức rời đi.

Lê Niệm đóng phim rất mệt, lại cùng hắn náo loạn lâu như vậy, đã sớm chẳng còn chút sức nào, lúc này Chu Mai đi ra, không nhìn thấy Cố Dữ đâu, đen mặt nói cô: “Sao con lại chọc giận tiểu Cố rồi? Người ta si tình với con như vậy, gia thế cũng rất xứng đôi, người đàn ông như vậy hiện tại rất khó kiếm đấy!”

Lê Niệm phiền lòng xoa huyệt Thái Dương: “Được rồi, mẹ, việc này còn tự hiểu rõ, mẹ cũng đừng quan tâm tới nữa.”

Chu Mai hừ một tiếng, nhìn thấy cô mệt như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Hiếm khi con trở về, có muốn tới trường xem em trai một chút không? Hôm nay thằng bé khai giảng, sẽ ở ký túc xá trường, cuối tuần mới về nhà một lần.”

“Đúng rồi, năm nay thằng bé lên cấp ba.”Lúc này Lê Niệm mới nhớ ra: “Vì sao phải ở ký túc xá trường chứ? Trường học cách nhà chúng ta cũng đâu có xa.”

Chu Mai trừng mắt nhìn cô: “Con cho rằng thằng bé học trường cũ của con à? Thằng nhóc đấy thi được hơn 700 điểm, được Bắc Dục nhận rồi.”

Người phụ nữ Lê Niệm chưa từng hỏi tới thành tích của Lê Tiêu:???

Mẹ nó sao thằng quỷ này thi còn trâu bò hơn cô vậy.

“Mấy năm qua thằng nhóc này đã trải qua những gì thế?”



Tại trường trung học Bắc Dục, lớp 10A1.

Vì hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, phòng học vẫn còn rất náo nhiệt, đám học sinh tụ tập ngồi bên nhau nói chuyện, ồn ào nhộn nhịp, nói liên tục không ngừng.

Khi Lê Tiêu tới lớp học, đã hấp dẫn vô số ánh mắt, thiếu niên mặc áo sơ mi quần tây giản dị, khuôn mặt đẹp trai, làn da trắng hơn cả tuyết, vẻ mặt lạnh lùng, vừa lạnh nhạt vừa lười biếng, cậu đeo tai nghe, đôi chân dài đi thẳng xuống bàn cuối, tùy tiện tìm đại một vị trí ngồi xuống, sau đó cúi đầu chơi điện thoại, không quan tâm gì tới những thứ xung quanh.

Bên cạnh có rất nhiều người đang nhìn trộm cậu, thiếu niên không chỉ đẹp trai sáng ngời, khí chất kiêu căng không hề hợp với bầu không khí xung quanh, cũng có người dũng cảm tới nói chuyện với cậu nhưng tất cả đều bị làm lơ.

Phía trước, mấy nam sinh sau khi làm quen với nhau bắt đầu trò chuyện về các nữ minh tinh.

“Này, các cậu cảm thấy Tả Vân đẹp hay Dương Y Y đẹp?”

“Cũng tạm được thôi, không phải là gu của tôi, trông rất nhàm chán, khoảng thời gian trước tôi còn rất thích Lê Niệm.”

“Vậy mà cậu lại thích cô ấy sao, không phải cậu nói cô ấy là bình hoa thích quậy sao?”

“Tuy là vậy nhưng dáng người của cô ấy thật sự rất tốt, bộ ngực đó, đôi chân kia, tuyệt vời.”

Mấy người đó bắt đầu cười khinh bỉ.



Lê Tiêu đang chơi điện thoại nghe thấy vậy, mặt đen hơn phân nửa, nhấc chân lên hung hăng đạp mạnh vào ghế ngồi phía trước, lạnh lùng nói: “Mẹ nó, miệng chúng mày sạch sẽ chút cho ông đây.”

“…Liên quan cái rắm gì tới cậu!”Nam sinh kia kinh ngạc, sau khi quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn cậu, nhìn thấy cả hai sắp xung đột với nhau, chủ nhiệm lớp đi tới: “Mọi người yên tĩnh một chút, sau khi lựa chỗ ngồi xong, cô có chuyện muốn thông báo.”

Giáo viên đã hóa giải mùi thuốc súng, mọi người đều im lặng nhìn cô ấy.

“Có một du học sinh từ nước ngoài về sẽ chuyển vào lớp ta, có khả năng bạn ấy vẫn chưa thích ứng được với trường học Trung Quốc, mọi người phải ở chung với bạn ấy thật tốt nhé.”

Nói xong, cô giáo vẫy tay về phía cửa: “An Nguyệt, em vào đi.”

Dứt lời, một nữ sinh mặc váy yếm, khuôn mặt xinh đẹp tự tin không hề sợ người lạ chút nào, mỉm cười nhìn đám học sinh ngồi phía dưới vẫy tay: “Xin chào mọi người, tớ tên là Yến An nguyệt, mới du học từ nước Anh trở về, hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ.”

Phía dưới, khi Lê Tiêu nghe thấy cái tên này, lúc đầu đầu óc cậu có chút mơ màng, sau đó ngẩng đầu lên.

Sau khi Yến An Nguyệt nhìn thấy cậu đôi mắt sáng rực, làm trò trước mặt mọi người bay nhanh tới trước mặt cậu, mỉm cười hỏi: “Lê Tiêu, cậu còn nhớ tớ không?”

Lê Tiêu híp mắt lại, đánh giá cô từ trên xuống dưới vài giây, rồi lạnh nhạt nói từng chữ: “Không quen biết.”



Lê Niệm ở nhà thêm một buổi tối, lập tức bị Trương Đóa Đóa mang về đoàn phim, mỗi ngày đều bận rộn tối tăm mặt mày, bất tri bất giác đã hai tuần trôi qua, Lê Niệm vẫn như cũ không liên hệ với Yến Tây Minh, cô thật sự quá bận, ngày thường đều mệt tới mức nhắm mắt cái là ngủ ngay, cũng không có thời gian rảnh nhớ tới anh, đúng lúc này, chị Hồng gọi điện thoại tới, nói bên Hằng Thái đột nhiên muốn ngày mai cô đi , có chút gấp.

“Nhanh vậy sao?” Lê Niệm nhíu mày: “Nhưng ngày mai em phải quay phim mà.”

Chị Hồng im lặng một lát, nói: “Hằng Thái mới là chén vàng của em, cho dù có thế nào thì cũng phải cho người ta thể diện, bên đoàn phim chị sẽ xin nghỉ cho em, ngày mai em đi tới công ty bọn họ chỉ định để quay, à, còn nữa, nghe nói lần này ông chủ của Hằng Thái sẽ tự mình tới khảo sát, nếu em gặp được thì phải chào hỏi thật tốt, có biết không?”

“Em biết rồi.”

Lê Niệm không nói gì nữa, nghe thấy ông chủ Hằng Thái cũng sẽ đến, cô có chút tò mò, thật ra cô cũng muốn gặp người này lâu rồi, muốn tự mình bày tỏ lòng biết ơn của cô.

Ngày hôm sau, Lê Niệm xuất phát, vẫn là Trương Đóa Đóa lái xe chở cô đi, lần này công ty hợp tác với Hằng Thái chính là công ty Thanh Mỹ Nhật Sang, khác với công ty lần trước, nghe nói hai bên có chút bất hòa, cho nên Hằng Thái đã đổi công ty khác, đây cũng là lần đầu Lê Niệm tới Thanh Mỹ Nhật Sang.

Sau khi tới nơi, ngay tầng một Lê Niệm gặp được người mà cô không bao giờ muốn gặp.

“Tả Vân?”

Cách đó không xa, Tả Vân nói chuyện rất vui vẻ với một người đàn ông trung niên.

Trương Đóa Đóa giật mình nói: “Chẳng lẽ tin đồn là thật sao?”

“Cái gì?” Lê Niệm nhìn cô ấy.

“Có người tung tin vịt Tả Vân và sếp của Thanh Mỹ Nhật Sang có một chân với nhau.” Trương Đóa Đóa ngập ngừng nói, giọng nói cực kỳ nhỏ: “Cho nên cô ta mới có nhiều tài nguyên đến vậy đó.”

Tả Vân tiễn người đàn ông kia đi, vừa đảo mắt là thấy Lê Niệm, vẻ mặt có chút không được tự nhiên nhưng vẫn mỉm cười nói: “Thật khéo, cô cũng tới đây quay sao?”

Một câu đã giải thích được bản thân ở đây là vì quay .

Lê Niệm gật đầu: “Đúng vậy.”

“Là quay cho công ty nào vậy?” Tả Vân nhiệt tình nói: “Để xem thử tôi có từng quay qua chưa, có thể cho cô thêm ý kiến đấy.”

Lê Niệm nhìn cô ta, tuy rằng trên mạng cho rằng cô và cô ta là đối thủ một mất một còn, là mối quan hệ đối lập với nhau, nhưng thật ra Lê Niệm chưa từng nói chuyện nhiều với Tả Vân, đối với cô ta, cô chẳng hề có cảm giác gì chứ đừng nói tới chán ghét.

“Hằng Thái.” Lê Niệm không hề che giấu, dù sao cũng không có gì bí mật.

Tả Vân chớp mắt, cười xin lỗi: “Vậy chắc tôi không giúp được cô rồi, từ khi Hằng Thái thành lập tới nay, chỉ tìm mỗi cô làm người đại diện, tôi có chút tò mò, cô quen biết ông chủ của Hằng Thái sao?”

Trương Đóa Đóa nghe xong có chút không thoải mái, lời này chẳng phải đang nói Lê Niệm dựa vào quan hệ sao.

Cô ấy nói thay Lê Niệm: “Không quen, chị Niệm Niệm cũng chưa từng gặp ngài ấy.”

“Đúng vậy.” Lê Niệm không muốn lãng phí thời gian với Tả Vân nữa, ngượng ngùng gật đầu: “Thời gian không còn sớm, tôi đi trước.”

Sau đó dẫn Trương Đóa Đóa rời đi.

Tả Vân nhìn theo bóng lưng của cô, cũng xoay người rời đi, đi tới một góc không ai nhìn thấy, gọi điện thoại.



Studio , chị Hồng nói nằm ở tầng 24.

Khi Lê Niệm và Trương Đóa Đóa bước vào thang máy, đột nhiên bị một người phụ nữ tóc xoăn mặc đồng phục nhân viên chặn lại.

“Nơi này cấm những người không phận sự.”

Lê Niệm nhìn bảng tên trên người cô ta, giải thích đơn giản lý do cô đến.

“Vậy cũng chỉ có một mình cô được vào, người này không được.” Nhân viên nữ nhìn Trương Đóa Đóa, xử lý theo phép công.

“Vì sao chứ? Tôi là trợ lý của chị ấy!” Trương Đóa Đóa không phục.

“Quy định công ty là như vậy.” Người phụ nữ lạnh nhạt nói: “Chúng tôi có thể tìm người khác để làm trợ lý cho cô Lê.”

“Nhưng mà…”

“Vậy được rồi.” Lê Niệm không muốn tranh cãi mãi, cắt ngang nói: “Đóa Đóa em chờ chị ở tầng một.”

Trương Đóa Đóa đành phải đồng ý.

Cô rời đi, người phụ nữ lại kêu Lê Niệm đưa điện thoại, công ty không cho phép người ngoài chụp hình.

Đây là công ty quần què gì thế?

Tuy rằng Lê Niệm cảm thấy rất phiền phức, nhưng vẫn đưa điện thoại cho cô ta.

Lúc này trên mặt người phụ nữ mới nở nụ cười, nói với Lê Niệm: “Studio nằm ở lầu hai, sau khi ra thang máy, rẽ trái đi thẳng tới phòng cuối là được.”

Lê Niệm: “Không phải ở tầng 24 à?”

“Vẫn luôn là lầu 2 mà.”

Người phụ nữ kiên trì nói, Lê Niệm đành phải gạt bỏ nghi ngờ của mình, một mình đi lên thang máy.

Sau khi dừng thang máy, cô đi theo con đường người phụ nữ đó chỉ, khi đi đến cuối hành lang tầng hai, ở đó có một căn phòng đang mở cửa.

Lê Niệm đứng bên ngoài nhìn vào trong, tối tăm âm u, vừa nhìn là biết không phải studio.

Khi cô tính rời đi, đột nhiên có người đứng phía sau dùng hết sức đẩy cô vào trong phòng.

“A!”

Suýt chút nữa Lê Niệm đã té ngã, đợi tới khi đứng vững quay đầu lại nhìn, cửa đã bị đóng sập lại, cô lập tức đi tới mở cửa, nhưng hình như đã bị khóa, cho dù làm gì cũng không mở ra được.

“Cô là ai? Mau thả tôi ra!”

Lê Niệm nhận ra bản thân vừa bị chơi, dùng hết sức đập cửa, so với sợ hãi, thì cô càng khiếp sợ nhiều hơn, rõ ràng là đang ban ngày, vậy mà có kẻ dám làm vậy!

Một lần nữa cô nhìn lại nơi mình đang đứng, ánh sáng không thể chiếu vào, tối tới mức không nhìn thấy rõ bàn tay mình, trong không khí có mùi của nhựa, chắc hẳn là phòng chứa đồ.

Lê Niệm cau mày, trên mặt không lộ ra chút hoảng hốt nào, bình tĩnh lấy điện thoại khác từ trong túi ra.

Điện thoại cô đưa lúc nãy là điện thoại công ty, cho nên cô mới thoải mái như vậy, cái này mới là điện thoại cá nhân của cô.

Điện thoại rất dễ hết pin, nên bình thường cô đều mang hai cái trong người.

Nhưng vấn đề liên lạc với ai thì tốt đây?

Điện thoại này không có lưu số của Trương Đóa Đóa.

Lê Niệm do dự, hay gọi thẳng cho 110 nhỉ?

Cô mở danh bạ ra, khi nhìn thấy số điện thoại của Yến Tây Minh, ngón tay hơi dừng lại.

Chờ đến khi phản ứng lại, cuộc gọi đang kết nối.

Cô luống cuống muốn tắt máy, nhưng Yến Tây Minh đã nghe hơn nữa anh còn nói: “Em đang ở đâu?”

“Hả?” Lê Niệm bị anh hỏi bất ngờ nên không kịp phòng ngừa, ngơ ngác nói: “Tôi ở…Thanh Mỹ.”

“Chỗ nào trong Thanh Mỹ?” Yến Tây Minh trầm giọng hỏi, trong giọng nói lạnh nhạt hiếm khi mang theo chút vội vàng: “Sao vẫn chưa tới studio?”

Sao anh biết cô muốn tới studio studio?

Không kịp nghĩ nhiều, Lê Niệm ngoan ngoãn trả lời: “Tôi ở phòng cuối cùng ở tầng hai, không biết bị ai nhốt lại.”

“Được.”

Bên kia vang lên tiếng sột soạt, còn có tiếng bước chân.

Yến Tây Minh nói: “Đừng cúp máy, chờ tôi.”

Cảm giác kỳ lạ lại dâng cao, Lê Niệm mơ màng cầm điện thoại: “Chờ anh? Nhưng anh cũng đâu có ở đây.”

Vừa dứt lời, bên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, giọng nói Yến Tây Minh truyền tới: “Em ở bên trong sao?”

Lê Niệm sửng sốt một chút, vội vàng chạy đến cạnh cửa, kích động nói: “Tôi ở đây!”

Quỷ thần ơi.

Anh thật sự ở đây.

Tiếp theo là âm thanh mở khóa, cô nghe thấy tiếng “Răng rắc”, cánh cửa chậm rãi mở ra.

Ánh sáng từng chút rọi vào, Lê Niệm không thích ứng được hơi nheo mắt lại, cô nhìn thấy Yến Tây Minh.

Người đàn ông quay lưng về phía ánh sáng, ăn mặc chỉnh tề, âu phục được may cực kỳ khéo léo, cà vạt màu xám bạc, lông mày như lưỡi kiếm, môi mỏng mũi thẳng, làn da trắng nõn, mắt kính gọng vàng giúp anh tăng thêm vài phần cấm dục, đẹp tựa như một vị thần.

“Sao anh lại ở chỗ này?”

Lê Niệm mở to hai mắt nhìn anh, trái tim đập bịch bịch, một tiếng so với một tiếng còn mạnh hơn: “Còn…còn bộ đồ này?”

Yến Tây Minh không trả lời, sau khi nhìn thấy cô vẫn bình an, anh thở phào nhẹ nhõm, nét mặt dịu dàng trở lại, anh nâng tay lên, ngón tay cái nhẹ nhàng chùi đi vết bụi dính trên mũi cô.

“Không sao chứ?”

“…Ừ.”

Lê Niệm không tự chủ được gật đầu: “Đừng lo, tôi thật sự không sao.”

“Đi thôi, quay phim đang đợi em.”

Yến Tây Minh tự nhiên nắm lấy tay cô, dẫn cô rời khỏi nhà kho âm u.

“…”

Lê Niệm nhìn bàn tay bọn họ nắm lấy nhau, choáng váng suy nghĩ, từ khi nào cả hai tiến triển nhanh vậy chứ?

Nhưng cô cũng không nhắc nhở, mà hỏi: “Anh vẫn còn chưa nói, tại sao anh lại ở đây.”

Yến Tây Minh trầm mặc trong chốc lát, khi quyết định nói thẳng hết mọi chuyện, đột nhiên Lê Niệm “À” một tiếng: “Chẳng lẽ anh làm thêm ở Thanh Mỹ?”

Yến Tây Minh: “…?”

Lê Niệm nghĩ tới nghĩ lui, cảm khái nói: “Anh thật sự chẳng thay đổi chút nào, vẫn thích làm việc cho cả thế giới như vậy à.”

Vẻ mặt Yến Tây Minh bất lực, gạt bỏ nói: “Em nói vậy thì là vậy đi.”

Lúc này, phía trước có một người đàn ông mặc đồ trợ lý vội vàng đi tới, khi nhìn thấy Yến Tây Minh, ánh mắt sáng rực: “…Yến”

Chữ “sếp” còn chưa nói ra đã bị Yến Tây Minh cắt ngang: “Có chuyện gì?”

Trợ lý lau mồ hôi: “Sếp Vương đang tìm anh, ông ta nói tại sao đột nhiên không nhìn thấy anh.”

Yến Tây Minh thản nhiên nói: “Có việc.”

Trợ lý chú ý tới Lê Niệm đi bên cạnh anh: “Vị này là?”

Lê Niệm dựng lỗ tai lên, tò mò không biết anh sẽ trả lời như thế nào.

“Bạn học cấp ba”

“…”

Sau khi trợ lý rời đi, Yến Tây Minh dẫn Lê Niệm vào thang máy, đi lên tầng 24.

Không biết khi nào cả hai đã buông tay nhau ra, Lê Niệm nhìn con số đang dần tăng lên, bất ngờ nói: “Không phải là mối tình đầu sao?”

Yến Tây Minh không phản ứng lại, chỉ nhìn về phía cô.

Lê Niệm nhắc lại chuyện xưa: “Anh còn từng viết thư tình cho em.”

Yến Tây Minh theo bản năng tính phủ nhận.

Lê Niệm lại lên tiếng trước, gằn từng chữ: “Thật xin lỗi, tôi thích cậu, nếu có thể, tôi muốn ở bên cạnh cậu.”

Một chữ không thiếu, tất cả đều là nội dung trong bức thư.

Yến Tây Minh: “…”

Lê Niệm hài lòng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo xưa nay bắt đầu trở nên xấu hổ, cảm xúc quá mới lạ, chính là biểu cảm muốn chết ngay tại chỗ.

Xuất sắc, quá xuất sắc.

Không uổng công cô về nhà đọc lại lá thư một lần nữa.

Chính là vì phút giây này.

Một lúc lâu sau, Yến Tây Minh mới nghẹn ngào nói một câu: “Hiện tại em đang cười nhạo tôi mơ tưởng tới em sao?”

Lê Niệm nuốt nước miếng: “Em muốn giải thích một chút, năm đó em không nhìn thấy lá thư của anh, Triệu Nhân đã trộm nó.”

Cô giải thích mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Yến Tây Minh sửng sốt, trong đôi mắt đen nhánh có chút khiếp sợ, có kinh ngạc cũng có nghi ngờ, không nghĩ tới chân tướng sẽ như vậy.

“Em cũng là người bị hại có được không?” Sau khi nói xong, Lê Niệm mạnh mẽ kết luận.

Bầu không khí lại im lặng một lúc lâu.

Yến Tây Minh nhìn chằm chằm cô, hầu kết giật giật, giọng nói có chút khàn.

“Cho nên, ý của em là, nếu lúc trước em nhận được thư của tôi, em sẽ đồng ý sao?”

Trong đầu Lê Niệm chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi:…?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui