Không Thể Nào Quên


Sau đêm giao thừa, sáng hôm sau Yến Tây Minh dẫn Lê Niệm về nhà họ Lê chúc Tết.
Về chuyện đêm qua Lê Niệm không ở yên trong nhà lại chạy tới nhà người ta qua đêm, Lê Quảng Minh cực kỳ không thích hành động này, khi ăn cơm không hề cho Yến Tây Minh sắc mặt tốt, mãi cho đến khi Yến Tây Minh tặng ông một bình Quý Châu Mao Đài, sắc mặt ông mới dịu xuống một chút: “Con đến là được rồi, khách sáo vậy làm gì?”
Mặc dù miệng ông thì nói như vậy, nhưng tay ông lại rất thành thật nhận lấy, chỉ là còn chưa kịp đụng vào chai rượu đã bị Chu Mai hất tay ra.
“Huyết áp của anh cao như vậy, còn dám uống cái này, muốn chết sao?”
Chu Mai trừng mắt nhìn ông, sau đó cười ngại ngùng nói với Yến Tây Minh: “Tây Minh à, ý tốt của con chú dì đều nhận được, nhưng ông ấy không được uống rượu này, thật có lỗi với con.”
Yến Tây Minh lắc đầu, cất rượu đi: “Không sao đâu ạ.”
Lê Quảng Minh vẫn còn thèm, tủi thân nói thầm: “Tết Nguyên Đán uống một chút thì sao chứ, tốt xấu gì cũng là tâm ý của người ta.”
Chu Mai nhìn ông: “Anh còn muốn nhập viện nữa hả?”
“Cái đó chỉ là việc ngoài ý muốn, haizz, không uống thì không uống, em để anh liếm một miếng đi, chỉ một miếng thôi!”

.

.
Lê Niệm nhìn cha mẹ lại cãi nhau trong bữa ăn, có chút bất đắc dĩ, nói với Yến Tây Minh: “Để anh chê cười rồi, bọn họ vẫn luôn như vậy, không trưởng thành chút nào.”
“Rất tốt mà.” Yến Tây Minh cười nhẹ, đôi mắt đen nhánh của anh trông rất dịu dàng: “Trước kia anh luôn cảm thấy bầu không khí nhà em rất tốt, rất ấm áp.”
Trong trí nhớ, căn nhà của anh luôn lạnh lẽo, khi còn nhỏ cả gia đình rất ít khi ăn chung với nhau, cho dù có ngồi chung, cha mẹ cũng sẽ vì một chuyện nhỏ lặt vặt nào đó mà cãi nhau.
Còn ở nước Anh, nhà họ Lạc tuân thủ quy tắc ăn cơm không nói, im lặng nhã nhặn, có giáo dục rất tốt nhưng lại thiếu hơi ấm gia đình.
Cho nên bầu không khí giống như nhà Lê Niệm, anh rất ít khi cảm nhận được.
Lê Niệm nhìn khuôn mặt bình tĩnh của người đàn ông, sau khi quen nhau, anh đã thay đổi một chút, khí chất dịu dàng hơn không ít, số lần cười cũng nhiều hơn lúc trước.
Tuy rằng anh có thói quen không biểu hiện quá nhiều cảm xúc lúc ở bên ngoài, nhưng quen nhau lâu như vậy, Lê Niệm vẫn biết được anh đang nghĩ gì thông qua các biểu hiện nhỏ đó.
Ví dụ như hiện tại.
Lê Niệm không nhịn được nắm lấy tay anh, nghiêm túc sửa lại: “Không phải là nhà của em, là nhà của chúng ta.”
Yến Tây Minh sửng sốt nhìn cô, một lúc lâu sau anh cười khẽ, bởi vì cha mẹ cô đang ngồi bên cạnh nên anh cũng không nói gì thêm.
Ngược lại nắm lấy tay cô, năm ngón tay thon dài chậm rãi bao trọn tay cô.
Lê Niệm cúi đầu, có thể nhìn thấy bàn tay cả hai đan xen nhau dưới gầm bàn, lòng bàn tay anh rất to, không giống như cô, móng tay được sơn bóng cẩn thận, đốt xương ngón tay anh hiện rõ, móng tay cắt gọn sạch sẽ, trông rất đẹp.
Ngón tay cái và ngón trỏ của anh có vết chai nhỏ, cố ý vô tình cọ vào lòng bàn tay mềm mại của Lê Niệm, âm thầm khiêu khích, trêu chọc cô.
Lông mi Lê Niệm khẽ run, vành tai không tự chủ được đỏ ửng, cảm giác độ ấm của cả người đều tập trung hết về lòng bàn tay, hơi ấm từ tay anh truyền tới cho cô, lan ra khắp cơ thể.
Cô lén nhìn về phía cha mẹ ngồi đối diện, bọn họ vẫn đang cãi nhau về chuyện bình rượu, không hề chú ý tới hai người, nên cô yên tâm thoải mái nắm tay Yến Tây Minh.
Trên bàn ăn, chỉ có Lê Tiêu là chó độc thân, cậu ngồi bên cạnh Lê Niệm, vừa quay đầu sang là có thể nhìn thấy chị gái và Yến Tây Minh nắm tay nhau dưới gầm bàn.
Cơm chó này ai nuốt trôi được chứ?

Lê Tiêu không thể nhịn được, thấp giọng nói với Lê Niệm: “Hai người có thể chú ý một chút không? Bây giờ còn đang ăn cơm đấy!”
Lê Niệm liếc mắt nhìn cậu: “Chị cũng không ảnh hưởng tới việc em ăn cơm, em không nhìn nữa chẳng phải là được rồi sao? Ba mẹ cũng đang cãi nhau, sao em không nói họ đi?”
Lê Tiêu: “Nhưng cũng không bằng chị, tối hôm qua hai người thân thiết vẫn chưa đủ sao? Cả đêm không về, cha già tức muốn chết rồi, à tối hôm qua hai người làm gì đấy?”
Cậu nói xong, bầu không khí có chút kỳ lạ, Lê Quảng Minh cũng không đòi uống rượu nữa, híp mắt nhìn con gái và Yến Tây Minh, ánh mắt săm soi, giống như đang hỏi cùng câu hỏi với Lê Tiêu: Tối hôm qua hai bây làm gì đấy?
Đương nhiên là làm những chuyện không thể miêu tả được.
Lê Niệm trừng mắt với Lê Tiêu, lặng lẽ rút tay mình khỏi tay Yến Tây Minh, rất muốn nói hai người đã hai lăm rồi, cũng không phải là mười lăm, có thể đừng như lúc trước quản cô chặt vậy nữa được không.
Nhưng cô không dám nói, còn đang tính tìm cớ, Yến Tây Minh chậm rãi nói: “Tụi con đi xem pháo hoa.”
Lê Quảng Minh nghi ngờ nói: “Thành phố quản nghiêm như vậy, sao có thể bắn pháo hoa được chứ?”
“Nhà con gần bờ biển, bên đó vẫn được bắn một lúc.” Vẻ mặt Yến Tây Minh tự nhiên nói, dù sao anh không hề hoảng hốt chút nào.
Sau nửa đêm, bọn họ quả thật cùng nhau xem bắn pháo hoa.
Lê Tiêu nghe xong động tâm nói: “Em cũng muốn xem bắn pháo hoa, lần sau hai người có thể mang em theo không?”
Yến Tây Minh liếc mắt nhìn cậu: “Không phải là không được nhưng có điều kiện.”
“Cái gì?” Biểu cảm Lê Tiêu mất hứng, chỉ là đi chơi mà thôi, anh rể này đúng là quá keo kiệt.
Yến Tây Minh chậm rãi nói: “Lần sau khi em và An Nguyệt ra ngoài, phải nói với anh.”
Lê Tiêu: “.

.

.”
Yến Tây Minh thản nhiên nói: “Toàn bộ quá trình anh đều phải đi chung.”
Lê Niệm bật cười, hai vai run rẩy: “Ý kiến hay, em cũng muốn đi chung.”
Biểu cảm Lê Tiêu bất lực, cắn răng nói một câu: “Ông đây mới không thèm ra ngoài một mình với cậu ấy, cũng chẳng có gì hiếm lạ!”
Yến Tây Minh gật đầu: “Anh sẽ nhắn lại lời em nói cho An Nguyệt, từng câu từng chữ.”
Lê Tiêu nghẹn lời không nói được lời nào.
Lê Niệm nhìn thấy em trai như gà con bị đánh bại, vẻ mặt ủ rũ, cô mỉm cười xoa đầu thằng bé: “Đấu với anh rể của em, em còn non lắm.”
Sau khi ăn xong, Yến Tây Minh ngồi ở nhà họ Lê thêm một lát, vì ngại có Lê Quảng Minh ở đây, nên anh và Lê Niệm cũng không có hành động gì đặc biệt cả, không lâu sau anh đứng dậy chào tạm biệt.
Khi anh về rồi, Lê Niệm bị Lê Quảng Minh giữ lại, phổ cập rất nhiều kiến về tình dục, người phụ nữ nên bảo vệ bản thân mình trước khi kết hôn, những tên đàn ông đòi làm chuyện đó đều là cầm thú!
Lê Niệm không kiên nhẫn hỏi lại ông: “Trước khi cha mẹ kết hôn thật sự không có gì sao?”
Ánh mắt Lê Quảng Minh né tránh: “Cha và mẹ con lúc đó khác với tụi con hiện tại.”
Lê Niệm: “Đồ cầm thú.”

“.

.

.”

Sau năm mới, Lê Niệm nhận được điện thoại của chị Hồng, yêu cầu cô quay xong các quảng cáo còn thời hạn trong hợp đồng.
Đương nhiên Lê Niệm không có ý kiến gì, ở nhà sửa soạn cẩn thận, mặc váy len dệt kim màu xanh lá đậm, bên ngoài khoác thêm áo lông trắng, sau đó gặp chị Hồng lên xe rời đi.
Sau khi thân phận của cô bị lộ, chị Hồng không nhận thêm công việc mới cho cô, cho dù có muốn nhận thì cũng phải hỏi qua ý kiến cô, hiển nhiên đã xem cô thành bà chủ, nói chuyện với cô cẩn thận hơn nhiều so với lúc trước.
Chị Hồng nói cho Lê Niệm về công việc sắp tới xong, sau đó hỏi cô: “Về sau em có kế hoạch gì không? Thật sự giống như trên mạng, tạm thời rời khỏi giới giải trí sao?”
Giọng nói của chị ấy lộ vẻ đáng tiếc, dù sao Lê Niệm cũng là do chị ấy tự tay đào tạo, chị ấy tận mắt nhìn thấy Lê Niệm tỏa sáng, mỗi bước đi không hề dễ dàng chút nào.
Nếu Lê Niệm rời khỏi giới thì sẽ rất đáng tiếc, nhưng khi chị Hồng nghĩ lại, tiền tiêu vặt Lê Niệm kiếm được trong giới giải trí có khi còn không nhiều bằng tiền gia đình cho, cần gì phải làm việc mệt nhọc vậy chứ.
Lê Niệm lại không nghĩ nhiều giống như chị ấy, dựa lưng vào ghế lười biếng nói: “Chúng ta cứ đi từng bước một thôi chị, nếu có kịch bản hay có thể cho em xem, nhưng những hoạt động linh tinh này chỉ bỏ hết hộ em, không có ý nghĩa gì hết.”
Nói xong, cô cười nói: “Còn nữa, chị Hồng, chị không cần kiêng kỵ em như thế, cứ giống như trước đây, muốn nói gì thì nói, em vẫn là nghệ sĩ dưới tay chị, chuyện này không thể nào thay đổi được.”
Chị Hồng cũng cười nói: “Vậy chị xếp công việc cho em như trước nhé?”
Lê Niệm: “Đừng mà, cầu xin chị buông tha em đi, em mệt muốn chết rồi.”
Chị Hồng cũng chỉ nói giỡn thôi, với giá trị con người hiện tại và bối cảnh của Lê Niệm, không cần phải tuyên truyền cũng có một đống tài nguyên đưa tới cho cô lựa chọn.
Chị ấy nghiêm túc trở lại: “Nếu em vẫn muốn đóng phim, ở chỗ chị còn vài kịch bản rất tốt, em có thể xem qua.”
Lê Niệm tưởng đó lại là bộ phim ngôn tình chốn công sở nào đó, đang tính từ chối thì nghe thấy chị Hồng nói tiếp: “Nam nữ chính đều là bác sĩ, chuyện tình cảm cũng diễn ra tại bệnh viện, vừa khéo em có.

.

.bạn trai cũng là bác sĩ, chị thấy em có thể sẽ diễn được.”
Lê Niệm nghe thấy vậy, quả thật động tâm không nhịn được gật đầu: “Được, chị gửi kịch bản cho em xem đi.”
“Ok, nếu hợp thì nói với chị, chị sẽ thông báo em thời gian thử vai.”

Bởi vì công việc ít hơn lúc trước rất nhiều, cho nên Lê Niệm có rất nhiều thời gian rảnh, cuối cùng chiếc BMW cô mua từ lâu cũng đã có công dụng, mỗi khi rảnh rỗi cô lại chạy về thành phố B.
Cô muốn bù đắp cho Yến Tây Minh một chút, vì sau khi hẹn hò cô luôn bận rộn, cả hai chưa từng có buổi hẹn hò nào nghiêm túc cả, nhưng đột nhiên khoảng thời gian này Yến Tây Minh trở nên bận rộn, thường đi nước ngoài công tác, tới thành phố H kiểm tra hạng mục, mười ngày nửa tháng đều không thấy người đâu.

Trước khi đi, anh đã đưa cho Lê Niệm chìa khóa nhà, để cô lúc nào cũng có thể tới nhà anh.
Lê Niệm nhận chìa khóa, nhướng mày cười nói: “Vậy em cũng có thể tới phòng anh phải không?”
“Lúc nào em cũng có thể vào mà.” Yến Tây Minh không hiểu tại sao cô lại nói như vậy, anh cũng đâu có cấm cô vào phòng anh.
Lê Niệm: “Nhưng An Nguyệt nói anh rất ghét người khác bước vào phòng của mình.”
“Con bé nói đúng.” Yến Tây Minh chậm rãi nói, anh rất coi trọng sự riêng tư, cũng rất ghét lãnh địa của mình bị kẻ khác xâm phạm, ngay cả Yến An Nguyệt cũng không dám tự ý bước vào phòng của anh.
“Nhưng có liên quan gì tới em chứ?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Lê Niệm ngẩn người, cô mím môi cố gắng kìm nén khóe môi đang muốn cong lên, trong miệng giống như vừa được ăn kẹo, đầu lưỡi ngọt ngào, tan chảy trong tim.
Ai nói đàn ông kinh doanh không biết nói lời ngon tiếng ngọt chứ, rõ ràng mỗi khi lên tiếng đều có thể ngọt chết người.
“Vậy em chỉ có thể nghe lời rồi.” Lê Niệm ho nhẹ một tiếng, ngón trỏ xoay xâu chìa khóa nói: “Đừng để cho em nhìn thấy trong phòng anh có gì đó không nên thấy, bằng không anh sẽ chết đấy.”
Yến Tây Minh nhìn đôi môi đỏ của cô đóng lại mở ra, đôi mắt híp lại, không chút nghĩ ngợi nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô.
Lê Niệm cảm nhận được lưỡi của anh cạy hàm răng cô xông vào, sợ tới mức tay run rẩy, chìa khóa trong tay rớt xuống mặt đất.
Tuy rằng bọn họ đã làm cả chuyện thân mật hơn, nhưng Lê Niệm vẫn không quen được chuyện hôn môi với anh, nụ hôn của anh đối lập hoàn toàn với tính cách lạnh lùng đó, vừa mạnh mẽ vừa phóng túng, hơi thở nóng bỏng thiêu đốt mọi thứ, thường khiến cho tay chân cô mềm nhũn.
Lê Niệm thở hổn hển, lùi chân về phía sau, đầu cứ ngửa về sau, theo bản năng muốn chạy trốn, Yến Tây Minh nâng tay, giữ chặt gáy cô, kéo cô ngược trở lại, cắn lên môi cô, chậm rãi hôn tiếp.
Một lúc sau, Yến Tây Minh thả cô ra, nhìn đôi môi cô sưng lên, anh cảm thấy hài lòng cong môi cười.
“Trong khoảng thời gian anh đi vắng, lúc nào em muốn cũng đều có thể gọi cho anh.”
“Sẽ không gọi!” Lê Niệm cảm thấy đầu lưỡi bị tê rần, tức giận lau miệng, vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Lúc này còn đang ở bên ngoài đấy, từ sau khi công khai, anh thật sự càng ngày càng không biết kiêng kị gì cả.
“Đúng rồi.” Yến Tây Minh nhớ tới gì đó: “Nếu em vào phòng anh, trên giá sách.

.

.”
Anh nói tới đây thì dừng lại một chút, giống như có điều gì đó không thể nói.
Lê Niệm nghi ngờ: “Giá sách bị gì à?”
“Không, không có gì.” Yến Tây Minh không nói tiếp, chỉ nhéo mũi cô nói: “Anh đi đây.”
“.

.

.Ừ.”
Lê Niệm nhìn thấy sắp hết thời gian, đành phải nuốt câu “Anh đừng có nói chuyện một nửa” lại vào bụng.
“Thuận buồm xuôi gió.”

Lê Niệm từng nghĩ, cho dù cầm chìa khóa nhà anh, nhưng có lẽ cô sẽ không tới vì anh không có ở nhà thì cô tới làm gì chứ?
Nhưng sự thật cô ở nhà chưa được một tuần, đã phải lái xe tới nhà anh tránh nạn.

Chu Mai thật đáng sợ, lúc mới về cô rất được cưng chiều, ăn uống ngon lành, nhưng mấy ngày sau bà lại bảo cô làm phiền, còn chuẩn bị không ít đồ bổ cho cô.
Lê Niệm không chịu nổi nữa chạy trối chết, vẫn là nhà của Yến Tây Minh thanh tĩnh hơn.
Yến An Nguyệt không ở nhà, bởi vì trường học khá xa, cho nên cô bé giống với Lê Tiêu cũng ở tại ký túc xá trường, chỉ cuối tuần mới quay về.
Số lần Lê Niệm tới nhà anh nhiều tới mức bảo vệ cũng nhận ra cô, không hỏi tiếng nào đã trực tiếp mở cửa cho cô bước vào.
Khi cô tới biệt thự của anh, hoa hồng trong sân đã nở rộ, đua nhau khoe sắc, trong không khí phảng phất hương thơm.
Lê Niệm dừng chân ngắm hoa một lúc, tâm trạng thoải mái cầm kéo tỉa một ít lá, sau đó ngựa quen đường cũ cắm chìa khóa mở cửa nhà.
Vốn dĩ cô tính giống như trước ngồi trên sô pha bấm điện thoại, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua lầu trên, nhìn cửa phòng Yến Tây Minh đang đóng chặt, trong lòng không khỏi suy nghĩ, phải rồi, đến tận giờ cô vẫn chưa bước vào phòng của Yến Tây Minh, mỗi lần tới đều quên mất.
Vì vậy Lê Niệm đứng dậy đi lên lầu, tới trước phòng anh, vươn tay nắm lấy khóa cửa mở ra, vậy mà cửa thật sự mở được, anh không khóa cửa sao?
Lê Niệm đẩy cửa bước vào.
Cách trang trí trong phòng anh cũng giống với phòng khách, màu đen trắng làm chủ đạo, tường trắng sàn gỗ, không trải thảm, mặt sàn mát mẻ bóng loáng, bày trí ngăn nắp gọn gàng, giường được đặt ở giữa phòng, bên cạnh là bàn làm việc và tủ quần áo, phía đối diện, là một kệ sách âm tường, dường như to gần bằng cả bức tường, phía trên có rất nhiều cuốn sách khác nhau.

.

.
Anh thật sự rất thích đọc sách đó.
Lê Niệm nhớ ra ở phòng khách cũng có kệ sách, nhất thời không biết phải nói gì mới đúng, cô đi tới trước kệ sách, nhìn thấy đa số đều là tác phẩm nổi tiếng của Trung Quốc và nước ngoài, khi cô chẳng còn hứng thú gì rời đi, thì phát hiện có một hộp sắt đen đặt trong góc kệ sách, trông có vẻ lạc lõng với kệ sách này.
Lê Niệm tò mò, ngồi xổm xuống mở hộp sắt ra.
Hộp sắt hình vuông giống như hộp kẹo ngày xưa, bên ngoài bị rỉ sắt một chút, trên hộp còn dán chữ “bảo mật” lên đó.
Cái này có nghĩa là không muốn cho người khác xem sao?
Lê Niệm nhớ lại, vào đêm chia tay, Yến Tây Minh đã có biểu cảm muốn nói rồi lại thôi, có thể là do cái hộp này.
Lê Niệm là một người bạn gái rất tôn trọng bạn trai mình, sau khi do dự một lát, cuối cùng cũng đặt hộp sắt trở lại chỗ cũ, sau đó lơ đãng rời khỏi phòng anh.
Cô vừa đi vừa suy nghĩ, bên trong không phải là nhật ký của anh đâu nhỉ?
Có phải là chuyện của anh ở nước Anh không?
Không lẽ ở nước ngoài anh đã quen bạn gái, bên trong đều là đồ của người đó sao.

.

.
Nửa tiếng sau.
Lê Niệm, người bạn gái tự xưng là vĩ đại đã rời khỏi phòng, vẻ mặt bình tĩnh quay lại, lấy hộp sắt trong góc kệ sách ra.
Cô cũng không phải là người khác, nhìn một chút cũng chẳng sao.
Lê Niệm vừa nghĩ vừa mở hộp ra.
Sau khi nhìn thấy bên trong, cả người đều ngơ ngác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận