Thật ra Chu Tử Duyệt nói như vậy cũng không sai, gần đây Lê Niệm thật sự khá gần gũi với Yến Tây Minh, nhưng không thái quá tới mức như vậy, chỉ là quan hệ bạn cùng bàn bình thường mà thôi.
Còn về phần nói chuyện tán gẫu với nhau thì dẹp đi, căn bản là cả hai chưa từng nói chuyện với nhau, đa số đều là Lê Niệm hỏi trước rồi anh trả lời lại, đừng nói là ‘tình cảm bùng cháy’, ngay cả một chút nhiệt tình Yến Tây Minh cũng không có.
Lê Niệm là người rất thích nói chuyện, trước kia mỗi ngày đều nói chuyện với Lý Như, sau khi ngồi cùng bàn với Yến Tây Minh, cô cảm giác bản thân đang ở trong vùng Bắc Cực vậy.
Cô đơn, lẻ loi, lạnh lẽo.
Không có ai như bạn cùng bàn này cả.
Nhưng lúc này Lê Niệm không có tâm trạng để gia tăng tình cảm với bạn cùng bàn, vào tiết toán, cô chống cằm nhìn về phía bảng đen, chỉ là tâm tư đã bay đến phương trời nào, bất tri bất giác cô lại nghĩ tới Cố Dữ.
Mấy ngày qua cả hai không liên hệ với nhau, Cố Dữ cũng không có hành động gì cả, đây là lần chiến tranh lạnh lâu nhất của cả hai.
Tuy rằng lý trí nói bản thân Lê Niệm không sai, người nên cúi đầu không phải là cô, nhưng xét về mặt tình cảm, cô vẫn cứ không ngừng suy nghĩ về Cố Dữ, thậm chí đã từng suy nghĩ tới lớp tìm hắn, nên làm cách nào để làm hòa với hắn, khi gặp mặt phải nói gì để hắn không tức giận…
Mỗi khi có suy nghĩ này hiện lên, Lê Niệm đều vội vàng gạt đi, buồn bực tự mắng bản thân không có tiền đồ, vì vậy vẻ mặt càng thêm rầu rĩ.
Có thể là do dì cả tới, nên cô càng cảm thấy lo lắng bất an, bụng dưới vẫn đau râm ran, từ buổi sáng thân thể đã không thoải mái.
Lúc này Mã Quốc Phú vừa giảng xong bài mới, ông ghi một đề bài trên bảng đen, cho mọi người mười phút để làm xong bài, rồi sẽ gọi lên bảng làm bài.
Vốn dĩ Lê Niệm đang thất thần, không hề biết tiết này đã học được gì, ngồi tại chỗ tính một hồi lâu vẫn không ra kết quả, cảm thấy có hơi phiền muộn, không nhịn được quay sang nhìn người ngồi bên cạnh.
Dường như Yến Tây Minh đã làm xong từ lâu, anh cụp mắt xuống, lặng lẽ quan sát các bước giải bài anh đã ghi trong nháp, ngón tay thon dài thong thả xoay bút, nhìn qua đang rất thoải mái.
Anh vẫn đeo khẩu trang màu xanh như cũ, bất luận là có bao nhiêu tin đồn thất thiệt về bản thân, anh cũng không cởi dù chỉ một lần, coi những người đó như không tồn tại.
Lê Niệm nhìn làn da trắng bên ngoài lớp khẩu trang của anh, khung xương cằm thon gọn, đường nét từ cổ đến hầu kết đều rất đẹp.
Thật sự rất khó để tưởng tượng người này vậy mà rất xấu.
“Cho dù cậu có nhìn mặt tôi bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không có đáp án đâu.
” Đột nhiên thiếu niên lên tiếng, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.
Lê Niệm bĩu môi: “Cậu lớn lên không được đẹp thì thôi đi, ngay cả tính cách cũng tệ như vậy, về sau chắc chắn sẽ không lấy được vợ.
”
Vẻ mặt Yến Tây Minh vô cảm, giọng nói không nóng không lạnh: “Không khiến cho cậu phải lo lắng.
”
“Tớ chỉ đang dự đoán tương lai cho cậu mà thôi.
”
“Cậu vẫn nên quan tâm tương lai của mình đi.
”
Khi Lê Niệm định hỏi lời này có nghĩa gì, thì đột nhiên cô cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn cô.
“…”
Cô chậm rãi quay đầu sang, không biết từ lúc nào Mã Quốc Phú đã đứng bên cạnh cô, mỉm cười nhìn cô.
“Xem ra bạn học Lê Niệm đã giải xong bài này, còn có thời gian ngồi thảo luận với bạn cùng bàn, vậy em mau lên bảng giải đi.
”
Lê Niệm: Hu hu hu::>_.