Không Thể Nói


Thẩm Sơ Phong gõ ngón tay lên bàn.

Đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, Tiêu Hạ An theo lệnh hắn đi mua chút đồ mà vẫn chưa trở về, định vị điện thoại lại ở một vị trí cách nhà mấy cây số.

Thẩm Sơ Phong chắc nịch là cậu đã bị người khác bắt cóc rồi.
Đúng là Tiêu Hạ An đã bị bắt cóc.

Cậu theo lệnh cậu chủ, rời nhà đi chưa hai cây số đã bị một đám người mặc đồ đen bắt lôi lên xe.

Hai tay cậu bị chiếc còng số 8 còng cứng, chân cũnh bị trói.
Tiêu Hạ An cũng không hỏi những người này là ai.

Cậu nhìn những gương mặt quen thuộc này, chính là vệ sĩ thân cận bên cạnh lão gia.

Xem ra lão gia muốn xử cậu rồi.
“Có thể cho tôi gọi điện thông báo cho cậu chủ một câu được không?”
“Không tới lượt cậu phải lo.”
Trưởng đội vệ sĩ lạnh lùng trả lời.

Theo lệnh của lão gia, họ có thể tuỳ đả thương Tiêu Hạ An.

Chỉ là nể tình cùng là người xuất thân trong viện vệ sĩ của Thẩm gia cho nên mới không đả thương cậu.
Chiếc xe tiến vào nội trạch của Thẩm gia.

Thẩm lão gia tử chống gậy ngồi trên bàn, chén trà đã uống nguội đến phân nửa.
Tiêu Hạ An theo quản gia được dẫn vào trong nhà.

Chân cậu thì đã được cởi trói nhưng hai tay vẫn bị còng.
“Chào ngài…”
Cốp…
Nguyên một bình trà còn hơn nửa bay thẳng vào mặt của Tiêu Hạ An.

Cậu cũng không lấy tay đỡ, hay trốn tránh.

Nước trà cứ thế tạt thẳng vào mặt.


Tuy là đã hơi nguội, nhưng vẫn có thể gây phỏng nhẹ.
Tiêu Hạ An mấp máy môi, cố gắng chịu đựng chút nóng bỏng rát đó.

Đau đớn và khó chịu quá.
“Cậu xem ra được đằng chân lên đằng đầu quá nhỉ.

Ngày xưa nếu không thì phải ta thấy cậu đáng thương cho về ở bên Sơ Phong thì cậu đã chết ở cái nơi đầu đường xó chợ nào rồi.

Bây giờ cậu báo đáp ta như thế sao.”
“Tôi không dám, thưa lão gia.”
Tiêu Hạ An vốn là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lang thang chỗ này chỗ kia kiếm sống.

Năm đó vô tình đụng phải xe của lão gia mới được đưa về làm vệ sĩ cho Thẩm Sơ Phong.

Tiêu Hạ An luôn khắc cốt ghi tâm ơn nghĩa của người.
Chỉ là cậu thật sự thân bất do kỉ, có nhiều chuyện không thể kiểm soát được, cũng không cách nào báo đáp Thẩm lão gia.
“Cậu không dám.

Cậu không dám mà cậu quyến rũ Thẩm Sơ Phong, còn cố tình ngăn chặn Đới Thanh đến bên nó.

Tiêu Hạ An, cái không dám của cậu cũng nhỏ bé quá nhỉ? Nếu mà cậu dám, chắc cậu muốn ngồi ở chỗ này của ta luôn đúng không?”
“Lão gia…”
Thẩm lão gia vừa cười vừa nói ra những lời cay nghiệt.

Ông vốn dĩ đã trải thẳng đường cho cháu trai mình làm gia tộc ngày một lớn mạnh, có ai ngờ lại dính phải bãi sình này.

Biết thế ngày xưa ông sẽ không bao giờ để thằng nhóc này lại gần Sơ Phong.
Tiêu Hạ An thấy lão gia giận, muốn mở miệng biện bạch cho bản thân, nhưng cuối cùng cũng không biết nói gì cả.
Cậu vốn dĩ là người hầu, mọi việc đều phải nghe theo ý chủ nhân.

Nếu Thẩm lão gia không thích, thì đó chính là lỗi của cậu.
Thấy Tiêu Hạ An im lặng không nói, Thẩm lão càng thêm chắc nịch thằng nhóc này quyến rũ cháu trai ông đi vào con đường sai lầm.

Nếu Thẩm Sơ Phong ghét gay, thì Thẩm lão gia phải gọi là có hận ý với nó.
Đứa con trai ông yêu quý nhất vì một thằng con trai bỏ đi mất tung mất tích mười mấy năm không một cái ngoảnh đầu, sao ông có thể không hận cho được.

Nay nhìn thấy Tiêu Hạ An, nhớ lại hình ảnh cháu trai mình ôm người này vừa gặm vừa cắn, lão liền muốn lên xông máu.
Tất cả hận ý tích tụ mấy mươi năm qua như có dịp được trào ra ngoài.
“Người đâu, lôi thằng này đến hình phòng.

Không chết là được.”
“Lão gia… không..

không được đâu.”
Lần này là quản gia lên tiếng ngăn cản.

Hình phòng chính là nơi để người hầu Thẩm gia phạm sai vào chịu đòn, đã từng có không dưới mười người chết ở đó.

Quản gia không sợ Tiêu Hạ An chết, nhưng lại sợ Thẩm thiếu gia sẽ làm dữ.

Dù sao Tiêu Hạ An cũng là người của Thẩm Sơ Phong, nếu xảy ra chuyện…
Thẩm lão sao không biết suy nghĩ trong đầu quản gia.

Nhưng như thế cũng không ngăn nổi quyết định của ông.

Một thằng hầu tầm thường, sao có thể sánh được với tình cảm ông cháu bao nhiêu năm nay.
Ông định giết nó, nhưng nghĩ lại, thì quyết định cho một trận nhớ đời thì thôi.
Tiêu Hạ An hai mắt mất đi tiêu cực bị người khác dẫn đi.

Hình phòng là nơi đáng sợ như thế nào cậu hiểu rõ hơn ai hết.


Bởi vì năm mười lăm tuổi, cậu từng thấy một người bị đánh chết trong đó cuốn chiếu đem ra ngoài.

Cái khung cảnh bi thảm, không khí ghê tởm phát ói đó vẫn hằn sâu trong kí ức cậu đến tận bây giờ.
Tiêu Hạ An rất muốn vùng dậy chạy trốn.

Cậu muốn nói với lão gia cậu không có ý gì với cậu chủ cả, cậu không quyến rũ, cậu không chủ động hôn.

Tất cả là do Thẩm Sơ Phong làm.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sao lão gia lại có thể không biết những điều đó được.

Ông ấy chỉ đơn giản là muốn trừng phạt cậu mà thôi.

Tội đã xuất hiện trước mặt cậu chủ.
Đường đến hình phòng dài đằng đẵng mà cũng ngắn bất chợt.

Càng đi sâu vào bên trong, Tiêu Hạ An càng không thể khống chế cơn run rẩy của mình.
“Vào đi.”
Hai vệ sĩ đẩy mạnh cậu vào trong, sau đó lạnh lùng đóng cửa bước đi.
Không khí ngập tràn mùi tanh tưởi của máu, mùi ẩm mốc xộc lên mũi khiến Tiêu Hạ An muốn nôn ngay tại chỗ.
“Ồ là một chàng trai trẻ, cậu đã làm sai cái gì thế.”
Tiêu Hạ An ngẩng đầu.

Trong bóng tối nhập nhèm ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn vàng cũ kĩ trên trần, cậu chỉ có thể thấy lờ mờ bóng của một người cực kì cường tráng.

Hai tay ông ta cầm thứ gì đó như một chiếc roi.
Tiêu Hạ An im lặng một lúc rồi mới đáp.
“Tôi cũng không biết.”
Đây là lời thật lòng.

Cậu quả thực không biết bản thân đã làm sai chuyện gì cả.
Người kia cười ha hả rồi nhướng mày, ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ.
“Cậu là người đầu tiên vào đây mà nói là không biết bản thân sai ở đâu đấy.

Cậu tưởng như vậy sẽ thoát được sao.

Như vậy chỉ khiến cậu ăn đau hơn thôi.”
Chát….
Người kia vừa dứt câu đã quất mạnh chiếc roi trên tay về phía cậu.

Tiêu Hạ An đã cố tránh nhưng thân thủ người kia quá cao cường, nên chiếc roi đã quất thẳng lên mặt của cậu.
Đau thật đó.

Hình như có cả máu chảy ra nữa.

“Ồ..

cũng có chút võ công nhỉ.

Nhưng sao có thể sánh bằng ta được.

Nếu cậu càng chống cự, cậu sẽ càng đau đớn mà thôi.

Lão gia đã nói rồi, phải đánh đến khi nào cậu nhận ra lỗi lầm của mình thì thôi.

Cho nên cậu mau nói đi.”
Chát..
Roi thứ hai được quất xuống ngay mắc cá chân.

Cơn đau buốt xông lên đến tận não.

Tiêu Hạ An cũng không thể chạy được nữa, chỉ có thể nằm cuộn tròn hứng cơn mưa roi.
Cậu nhìn bóng người kia vừa đánh vừa lải nhải cái gì đó.

Thậm chí mặt còn không đổi sắc, xem ra là đánh người quen rồi.
Trong căn phòng tràn ngập mùi ẩm mốc, chỉ còn lại tiếng roi da va chạm vào da thịt người nghe đến sởn cả da ốc.

Theo đó là tiếng rên la không thể kiềm chế được của người bị đánh.

Dù cho cố kiềm nén cỡ nào, những âm thanh đau đớn cũng tràn qua kẽ răng.
Chỉ ba mươi phút sau, khắp người Tiêu Hạ An đã tràn đầy vết thương ghê rợn.

Cậu lả đi nằm thở hồng hộc trên đất.
“Cậu biết mình sai chưa?”
Tiêu Hạ An nghĩ nghĩ.

Có lẽ bản thân cậu sai thật.

Ngay từ ngày gặp gỡ cậu chủ, ngay giây phút đầu tiên ấy, có lẽ cậu đã sai rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận