Nếu nói ai đang phải gánh chịu sự trả thù của Thẩm Sơ Phong một cách mệt mỏi nhất thì có lẽ phải nói tới Lâm Đới Thanh.
Cô ta không thể ngờ được chỉ là chút hành động tiểu nhân của mình lại gây ra hậu quả lớn như vậy.
“Mày nói đi.
Rốt cuộc là mày có gì với tên Thẩm Hàn Văn đó.”
Ba của Lâm Đới Thanh - Lâm Tùng Bách chỉ sau một đêm mà tóc đã muốn bạc trắng.
Ông ta là trưởng tôn nhà họ Lâm, cho nên thân phận của Lâm Đới Thanh cũng cực kì cao quý.
Đó là còn chưa kể trong một gia tộc cổ hủ xem trọng đích thứ như nhà họ Lâm, thân phận ấy lại càng tôn quý gấp bội lần.
Từ nhỏ đến lớn ông nuôi dưỡng đứa con này tri thư đạt lễ, mong rằng sau này nó sẽ có thể làm vẻ vang dòng tộc nhưng mà cuối cùng bây giờ lại trở nên công cốc cả.
Trong giới quý tộc này, một lời đồn thôi cũng đủ dìm chết người, huống chi là một lời đồn với kẻ ăn chơi sa đoạ như Thẩm Hàn Văn.
Lâm Tùng Bách một đời cao cao tại thượng, rốt cuộc bây giờ trong tộc không thể ngẩng đầu lên.
Thậm chí ông ta còn bị anh em họ hàng chế giễu, khinh bỉ.
Bây giờ, Lâm Tùng Bách hận không thể giết chết đứa con gái này.
“Mày nói cho tao.”
Lâm Đới Thanh quỳ dưới đất, hai mắt sưng húp lên vì khóc.
Cha cô chỉ biết chuyện cô qua lại với Thẩm Hàn Văn qua lời đồn, nếu biết chuyện cả hai đã lăn giường, chắc ông sẽ giết cô mất.
Cho nên lúc này Lâm Đới Thanh chỉ có thể khóc mà thôi.
Hơn một tuần qua cô bị nhốt trong phòng, không biết ở bên ngoài đã biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Những lời đồn về Lâm Đới Thanh lúc này đây tam sao thất bản.
Nào là cô vốn dĩ là kẻ lăn loàn nhưng giả bộ ngây thơ.
Nào là lừa đàn ông lên giường đổi lấy lợi ích…
Điều nào cũng khiến cho gia tộc mất hết mặt mũi.
“Cha, con không có.
Chắc chắn là do Tiêu Hạ An làm.
Hắn ta ghét con nên mới hãm hại con.”
“Tiêu Hạ An?”
Một cái tên con trai xa lạ.
Theo hiểu biết của Lâm Tùng Bách, Tiêu gia không có con cháu nào tên như vậy cả.
“Là vệ sĩ của Thẩm Sơ Phong.
Cha, hắn ta hình như thích Thẩm Sơ Phong nên muốn hãm hại con, khiến con không cách nào gả vào được Thẩm gia.
Hắn muốn bôi nhọ con vì con được Thẩm lão gia yêu thích.”
Lâm Đới Thanh lúc này điên quá nên hoá rồ bắt đầu bịa chuyện lung tung.
Từ mối quan hệ gần gũi của hai người đó, cô liền bịa ra chuyện Tiêu Hạ An trèo cao không có được nên mới ra tay ám hại mình.
Lâm Đới Thanh nói như thật cho nên khiến cha mình cực kì bối rối.
Tại sao lại liên quan đến vệ sĩ của Thẩm gia ở đây? Một tên vệ sĩ thấp kém mà cũng dám đòi với cao hay sao?
“Con nói thật không?”
“Cha, con nói thật mà.
Con từng xem được clip Thẩm Sơ Phong và tên vệ sĩ đó gần gũi với nhau nữa.
Tin chắc rằng là do Tiêu Hạ An quyến rũ anh ấy.
Cha, phải tin con.
Con và Thẩm Hàn Văn thật sự không có mối quan hệ gì.
Con luôn một lòng đối với anh Sơ Phong.
Sao có thể để ý đến loại người như Thẩm Hàn Văn chứ?”
“Lý nào lại thế.
Một gia tộc lớn như Thẩm gia lại dung túng cho người dưới làm bậy sao?”
Lâm Tùng Bách bị mấy lời nói của Lâm Đới Thanh làm cho tin tưởng triệt để.
Trong mắt ông lúc này, đứa con gái của mình trở thành người bị hại đáng thương.
Lâm Đới Thanh quả nhiên rất biết lợi dụng lợi thế của bản thân mình mà làm cho người khác xiu lòng.
Hai mắt cô đỏ bừng, mặt mũi vì khcos cũng ửng cả lên.
Nước mắt cứ thế mà rơi thành chuỗi dài như hạt châu quả thực rất chọc người khác đau lòng.
Lâm Tùng Bách thở dài, đỡ con gái đang quỳ của mình đứng dậy, thương tiếc mà vỗ vai an ủi cô ta.
“Đừng khóc, cha sẽ đòi lại công đạo cho con.
Lâm gia chúng ta tuy không mạnh bằng Thẩm gia nhưng là thế gia lâu đời.
Không lý nào bị một tên vệ sĩ thấp kém bắt nạt được.”
“Cha, con cảm ơn cha.
Con gái chịu uất ức đáng thương lắm.”
Nếu có Thẩm Sơ Phong ở đây, hẳn anh phải vỗ tay hoan hô cho vở kịch phụ từ tử hiếu này rồi.
Lâm Đới Thanh quả nhiên được nuôi dưỡng rất tốt, đã hoá thành một con cáo già thành tinh rồi.
Mặc kệ hai cha con Lâm gia tính toán ra sao, Tiêu Hạ An và Thẩm Sơ Phong lại quay về quỹ đạo cuộc sống vốn có của bọn họ.
Ai nên làm gì thì làm nấy.
Thẩm Sơ Phong một mặt lo chuyện học hành và làm việc trên công ty.
Anh vẫn như ngày xưa.
Trước mặt người khác thì lúc nào cũng tỏ ra rộng lượng, nhưng quay lưng lập tức đanh mặt lại tỏ vẻ chán ghét.
Duy chỉ có Tiêu Hạ An là có thể nhìn thấy được cảm xúc thật của anh thôi.
Cậu vẫn cung cúc tận tuỵ đi sau lưng làm chiếc bóng của cậu chủ.
Chỉ cần Thẩm Sơ Phong gọi tên cậu sẽ xuất hiện, gánh trên vai hàng tá những công việc vụn vặt cho hắn.
Những ngày tháng dài đằng đẵng cứ thế trôi qua nhanh như gió.
Chỉ là những cảm xúc trong lòng của con người lại bị khơi gợi thêm lần nữa.
Thẩm Sơ Phong vốn tưởng mọi thứ quay về quỹ đạo vốn có thì thứ tình cảm nhốn nháo trong lòng hắn cũng sẽ mềm xuống, không ngờ, chỉ một tác động nhỏ thôi cũng khiến nó trở nên bùng cháy lên.
Nhắc nhở hắn rằng nó vẫn tồn tại đó, chỉ là hắn đang cố gắng lờ đi, xem như không thấy mà thôi.
Đó là một buổi chiều nắng đẹp.
Ánh mặt trời tháng 5 càng thêm nóng bức oi ả.
Thẩm Sơ Phong vốn dĩ là một thiếu gia thế nhưng lúc này vì lỡ hứa với câu lạc bộ mà phải đứng ngoài nắng cầm tấm băng rôn tuyển thành viên.
Thật ra hắn không muốn làm đâu nhưng lúc kí vào tờ giấy, hắn đã lơ đãng mà ngắm nhìn vòng eo nhỏ của Tiêu Hạ An cho nên nó mới ra cơ sự như thế này.
Thật là sắc dục làm con người ta ngu muội đi mà.
“Cậu chủ, nếu nóng quá thì có thể để tôi làm.
Cậu đi vào đi.”
Tiêu Hạ An thấy Thẩm Sơ Phong cau có mặt mày thì nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Dẫu biết có Thẩm Sơ Phong ở đây thì người đăng kí sẽ đông như mắc cửi nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, những tức giận khó chịu tích tụ trong lòng của ngài ấy ngày một nhiều hơn.
Và đó hoàn toàn là một tín hiệu không tốt chút nào.
“Anh Sơ Phong, em thích anh lắm.
Anh cho em số điện thoại được không ?”
Đó là câu nói mà các cô gái đến đăng kí vào hội sinh viên nói nhiều nhất nãy giờ.
Bất quá bằng một cách thần kì nào đó, Thẩm Sơ Phong vẫn giữ được sự bình tĩnh từ chối các cô gái, khiến các cô ấy hét toáng lên rồi la hét soái quá soái.
Vĩnh Tiểu La vẫn thường hay nói.
Những bực dọc Thẩm Sơ Phong nhận được bên ngoài hắn đều xả trên người Tiêu Hạ An rồi cho nên lúc nào nhìn hắn cũng bình đạm thong dong như thế.
Trong lúc mải mê chìm đắm trong mớ suy nghĩ của mình, bỗng nhiên có một tiếng gọi quen thuộc gọi tên Tiêu Hạ An.
“Hạ An… Hạ An….”
Một nam nhân ăn mặc thành đạt lịch sự, lại không kém phần trẻ trung vừa vẫy tay vừa gọi tên Tiêu Hạ An làm mọi người đổ dồn ánh mắt về phía đấy.
Tiêu Hạ An lập tức nhận ra đó là Vương Kính.
Thẩm Sơ Phong cũng ngừng công việc trên tay, nhìn chằm chằm người gọi tên vệ sĩ của mình.
Tên này hắn từng gặp, cũng biết tên, biết hắn là ai… cả hai cũng chưa từng tiếp xúc qua.
Bất quá, không hiểu sao từ tận đáy lòng, Thấm Sơ Phong cực kì ghét bỏ và đề phòng hắn ta.