Không Thể Nói


Vương Kính cực kì không thích thái độ trịch thượng của Thẩm Sơ Phong, nhưng biết chuyện của Tiêu Hạ An cũng cắn răng bỏ qua chuyện đó.

Dù sao bây giờ ưu tiên hàng đầu vẫn là giúp Hạ An thoát khỏi mớ tin đồn không đáng có.
Nhìn những gì mà Thẩm Sơ Phong viết trong mail, anh liền khó chịu nhíu mày.

Những tin đồn được truyền đi cực kì chi tiết, như là chứng kiến rõ cảnh Tiêu Hạ An quyến rũ hết người này đến người khác vậy.
Không chỉ thế, những bức ảnh chụp, những đoạn video cũng cắt ghép cực kì tinh xảo.

Nếu không phải là người trong cuộc, có lẽ Vương Kính đã tin những lời đồn này rồi.
Kẻ gieo rắt lời đồn có vẻ muốn nhắm chủ yếu vào Tiêu Hạ An.

Là kẻ có thù với cậu, hay là hận hai người Vương Kính và Thẩm Sơ Phong nhưng không có đủ khả năng đấu đá nên nhắm vào cậu.
Bất quá, Vương Kính cũng như Thẩm Sơ Phong.

Một khi điều tra ra kẻ đứng sau là ai, thì tuyệt đối sẽ không tha.

Không chỉ vì Tiêu Hạ An mà còn muốn cho kẻ lợi dụng tên tuổi họ biết nếu dám chơi thì phải có mạng để chịu.
...***...
Chỉ trong một buổi sáng, tin đồn đã lan rộng khắp trường.

Tiêu Hạ An không đi học càng khiến cho mọi người tin rằng cậu chột dạ, miệt mài bàn bạc xem Thẩm Sơ Phong sẽ xử lý cậu ra sao.
“Các người đừng nói bậy nữa.

Không có bằng chứng, có biết là vu khống hay không?”
Vĩnh Tiểu La nín nhịn nãy giờ cuối cùng cũng bộc phát.


Tiêu Hạ An là người như thế nào, cậu chính là hiểu rõ nhất.

Thế mà đám vương tôn công tử tiểu thư quý tộc này mới nghe chút phong thanh đã đồn tới đồn lui như thể đó là sự thật vậy.

Mấy tấm hình kia còn chưa biết là cắt ghép hay không.
“Vĩnh Tiểu La, cậu cũng nên tránh xa tên đó ra đi.

Ai biết hắn có nhắm qua cậu không? Bọn này chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”
Bốp..
Lớp phó vừa lên tiếng giả vờ tốt bụng khuyên nhủ, chưa kịp dứt câu đã ăn trọn một cú đấm của Vĩnh Tiểu La vào mặt.
Vĩnh Tiểu La không hổ là sinh viên ngành thể dục, một đấm cũng khiến tên này tựa như cánh bướm bay một quãng xa.

Hắn ta chỉ kịp bụm cái miệng đầy máu của mình, tay run run chỉ vào cậu ta.
“Mày mày..

thứ… thứ không biết tốt xấu..”
“Bọn mày chỉ dám ở đây nói xấu Tiêu Hạ An thôi.

Nếu có Thẩm Sơ Phong ở đây tao thách bọn mày mười lá gan cũng không dám sủa câu nào.

Nhưng tao nghe rồi, bọn mày ai còn dám nói bậy, kết cục sẽ giống như tên này vậy.”
Vĩnh Tiểu La tức giận cảnh cáo, ánh mắt tràn đầy lửa giận nhắm thẳng vào đám người vừa nãy còn bàn chuyện hăng say.

Tất nhiên bọn họ sợ hãi đến mức rụt cả cổ lại rồi.
Vĩnh gia, Vương gia, Thẩm gia không một gia tộc nào mà họ có thể động vào cả.

Tốt nhất là im im bỏ đi.
Tên lớp phó lúc này thấy không một ai quan tâm tới mình, lại nghe lời cảnh cáo không thèm chừa mặt mũi của Vĩnh Tiểu La cũng biết bản thân đã chọc phải ổ kiến lửa rồi nên đành lầm lũi bụm miệng bỏ đi.
Vĩnh Tiểu La tức đến thở không ra hơi.

Một đám con ông cháu cha không thèm làm gì, suốt ngày chỉ chực chờ cắn xé người khác.
Giận đám người đó một, cậu lại giận Thẩm Sơ Phong mười.

Đến giờ này mà chưa dịp yên lời đồn, cậu liền đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu Thẩm Sơ Phong.
Cuối cùng vì tức giận quá học không vô nên Vĩnh Tiểu La quyết định cúp học, đi một đường đến chỗ Tiêu Hạ An.

Nghĩ đến bạn mình bị mấy lời đồn đó quấn thân, thân là một người bạn thân, lúc này cậu nên ở bên cậu ấy.
...***...
Thẩm Sơ Phong tất nhiên cũng không rảnh rỗi.

Nhận được tin tức quán trà Thiên Ý là nơi đầu tiên phát ra lời đồn, hắn liền lái xe đến đó.
Thẩm Sơ Phong cũng không đi vào, chỉ lặng lẽ đỗ xe yên tĩnh ở một bên nhìn vào cửa chính quán trà mà thôi.
Quán trà Thiên Ý là nơi tụ tập của các thư hương môn đệ, thế gia lâu đời trong thành phố.


Trong mắt Thẩm Sơ Phong đó là một đám người thích nói đạo lý, ỷ vào gia tộc mình lâu đời mà luôn có cái nhìn khinh bỉ đối với người khác.
Theo thông tin anh cho điều tra được, đêm qua ở đây diễn ra tổng cộng năm buổi họp mặt của các thế gia khác nhau.

Nếu hắn đoán không sai, lời đồn chỉ có thể xuất phát từ một trong năm buổi họp này.
Bất quá, nhìn danh sách những người tham gia tiệc trà, Thẩm Sơ Phong không tìm được bất kì ai từng có liên hệ hay xích mích với Tiêu Hạ An, thậm chí là Thẩm Sơ Phong hắn cả.

Bọn người đó cũng tuyệt đối không đời nào tự mình chọc vào ổ kiến lửa như Thẩm Sơ Phong cả.
Thế rốt cuộc là kẻ nào đang tác yêu tác quái?
Reng… reng….

Reng….
Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, Thẩm Sơ Phong có chút chần chừ rồi cuối cùng cũng bắt máy.
“Chuyện tôi nhờ anh điều tra có kết quả rồi sao?”
Giọng bên kia trầm trầm đáp lại.
“Đúng vậy.

Trong năm buổi tiệc rượu đêm qua ở Thiên Ý không có vấn đề gì cả, vấn đề nằm ở người hầu rượu.

Thẩm Sơ Phong, cậu không ngờ đúng không?”
Người hầu rượu? Người hầu rượu của Thiên Ý cũng là người có danh phận cao, không tuỳ tuỳ tiện tiện như mấy trà lâu tửu quán khác.

Nhưng chung quy cũng chỉ là một người hầu, sao có gan nói về hai đại gia tộc Thẩm Vương cơ chứ.
“Anh nói rõ hơn đi.”
“Hôm qua em họ tôi có được mời đi.

Em tôi có nói ban đầu người khơi tin đồn này ra là một người hầu rượu có tiếng của Thiên Ý.

Thân phận người này trong sạch, xuất thân cũng là thế gia nhưng đã lụi tàn từ lâu - tên là Thúc Bình.”
Nghe đến đây, Thẩm Sơ Phong đã hiểu ra vấn đề.

Thúc Bình?! Vậy chắc chắn là xuất phát từ gia tộc đã lụi tàn từ rất lâu Thúc gia.

Hắn mím môi đầy tức giận khi phát hiện ra bản thân bị người khác chơi xỏ rồi.

Thúc Bình thì nghe có vẻ không liên quan nhưng Thẩm Sơ Phong đã nắm bắt được mấu chốt của vấn đề.
Thúc gia từ khi sa sút thì con cháu trong dòng họ cũng phân tán đi tứ phía.

Trong số đó có một người mà Thẩm Sơ Phong cực kì ấn tượng - Thúc Lâm Ngọc, cũng chính là vợ của Lâm Tùng Bách, mẹ ruột của Lâm Đới Thanh.
Thật ra, Thúc Lâm Ngọc rời khỏi Thúc gia khi còn rất nhỏ, đã đổi cả họ tên nên rất ít người biết xuất thân thật sự của bà.

Chuyện này Thẩm Sơ Phong biết được cũng do trong buổi xem mắt, Lâm Đới Thanh không nhịn được khoe khoang mẹ mình vốn xuất thân từ Thúc gia danh tiếng lẫy lừng, ba mình không ngại nhà gái danh tiếng đi xuống mà vẫn sẵn sàng thực hiện hôn ước.
Không biết nên khen Lâm Đới Thanh là kẻ ngu ngốc đến mức nào đây.

Làm tất cả, lên kế hoạch tất cả cuối cùng lấy đá đập chân mình.
Thẩm Sơ Phong ngồi trong xe không nhịn được mà bật ra tiếng cười một cách ghê rợn.

Hắn nhớ bản thân đã từng cảnh cáo Lâm Đới Thanh không được quá phận.

Nhưng xem ra, cô ta cũng là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.
Nếu vậy, Thẩm Sơ Phong cũng không định nể mặt ông nội mình nữa.
Vương Kính ở bên kia nghe tiếng cười của hắn thì biết Thẩm Sơ Phong có manh mối rồi.

Tất cả mọi chuyện bây giờ anh cũng muốn nhúng tay giải quyết nhưng có lẽ Thẩm gia sẽ không cho phép.

Cuối cùng thì sau tất cả, Hạ An bây giờ cũng là người của Thẩm gia rồi.
Thẩm Sơ Phong mở cửa xe, thong dong tiến vào trong quán trà, bắt đầu hành trình sát phạt của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận