Không Thể Nói


“Xin chào quý khách.”
Nhóm lễ tân trong Thiên Ý thấy một thiếu gia giàu có đi vào liền cúi người thật thấp chào hỏi, thể hiện sự kính trọng tột cùng.

Bọn họ đều đã được huấn luyện qua, chỉ cần liếc mắt qua một cái sẽ biết được ngay ai phú ai bần.

“Xin hỏi, quý khách có đặt trước chưa ạ?”
“Thẩm gia.”
Thẩm Sơ Phong lạnh lùng thốt ra hai tiếng, lễ tân liền giật thót mình.

Nhưng rất nhanh cô ta đã lấy lại bình tĩnh, gọi phục vụ dẫn đường cho Thẩm Sơ Phong.

Thẩm Sơ Phong ngồi trong một nhã gian rộng lớn.

Cả một bàn trà đặt đầy những món điểm tâm tinh xảo đắt tiền, khói bốc lên từ ly trà nóng, toả ra hương thơm quyến rũ.
Bất quá, vị khách nhân này cũng không chớp mắt lấy một cái.

Tựa như cực kì coi thường đồ ăn thức uống nơi này vậy.
Quản lý vừa nghe là một chàng trai tóc dài mắt xanh họ Thẩm đến liền lập tức bước vào phòng đón tiếp.
“Thẩm thiếu gia đến đây quả thực là tôn quý vạn phần cho quán chúng tôi.

Nếu ngài cần gì xin cứ việc nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng ngài.”
Thẩm Sơ Phong vẫn ngồi sừng sững đó như một pho tượng không cách nào di chuyển được.

Phải qua một lúc lâu sau, hắn mới nhang nhạt đáp lời.
“Gọi người tên Thúc Bình đến đây.”
Nụ cười trên mặt quản lý trong giây lát cứng đờ, tuy rất nhanh lấy lại tinh thần nhưng chỉ cần thoáng qua, Thẩm Sơ Phong cũng nắm bắt được điều quan trọng.

Xem ra thân phận của Thúc Bình ở đây không đơn giản.

Vương Kính điều tra đúng hướng rồi.

“Thưa Thẩm thiếu, Thúc Bình cậu ấy…”
“Nếu cậu ta không ra, tôi đảm bảo quán của mấy người ngày mai sẽ không thể kinh doanh nữa.”
Quản lý hiểu rõ đây không phải là một lời đe doạ suông.

Chủ nhân đằng sau Thiên Ý tuy có quyền có tiền nhưng xét với Thẩm gia đương nhiên không bằng.

Anh ta cười một chốc sau đó cúi người cực kì lịch thiệp.
“Vậy làm phiền Thẩm thiếu đợi một lát, Thúc Bình sẽ đến ngay.”
Hiệu suất làm việc của người ở đây rất nhanh.

Chỉ tầm năm phút sau, một chàng trai mặc trang phục truyền thống gõ cửa phòng của Thẩm Sơ Phong tiến vào.
“Xin chào ngài Thẩm thiếu gia, tôi là Thúc Bình.”
Thúc Bình người dong dỏng cao, cực kì hợp với trang phục truyền thống.

Tuy thân phận chỉ là người phục vụ nhưng cử chỉ khí chất toát ra đều có sự cao quý cực độ, tựa như là con nhà gia giáo được dạy dỗ nhiều năm vậy.

Đặc biệt là chất giọng ấm áp cực kì cuốn hút người nghe.

Thảo nào một lời trong miệng cậu ta lại đồn xa đến như vậy.
Thúc Bình tất nhiên biết danh tiếng người trước mắt này.

Cậu cũng không lo sợ người này sẽ làm gì mình, chỉ là có hơi chút thắc mắc, tại sao Thẩm Sơ Phong lại chỉ đích danh mình đến hầu trà.
Thẩm Sơ Phong liếc nhìn bình trà.

Thúc Bình liền hiểu ý thực hiện quy củ, thuần thục pha trà.

Một chén trà nóng rất nhanh được đặt trước mặt Thẩm Sơ Phong.
Trong nhã gian hoàn toàn không có chút động tĩnh nào, cả hai đều không sốt ruột.

Đúng lúc Thúc Bình dần thả lỏng tâm trạng thì Thẩm Sơ Phong mới nhếch mép, thực hiện công cuộc săn mồi của mình ngày hôm nay.
...***...
Trong lúc Thẩm Sơ Phong đang đấu trí với người khác thì Tiêu Hạ An lúc này vẫn còn lơ mơ ngủ.

Vĩnh Tiểu La lúc tới nhà được quản gia báo lại tin này thì cực kì ngạc nhiên.
Sao một người bị đồn thổi lung tung lại có thể ngủ thẳng cẳng đến tận trưa như vậy chứ?
“Cậu Vĩnh, có cần tôi gọi Hạ An dậy cho cậu không? Nếu ngài gấp thì..”
“Không cần đâu.

Chắc là sáng sớm tôi đánh thức cậu ấy sớm quá nên cậu ấy ngủ không đủ giấc.

Để cậu ấy ngủ đi.”
Thẩm Sơ Phong không có nhà, Vĩnh Tiểu La liền vui vẻ ngồi phịch xuống ghế số pha, cực kì tự nhiên như ở nhà.
Đợi cậu ăn hết hai miếng bánh socola thì người cuối cùng cũng tỉnh ngủ.

“Ưm… Tiểu La, sao cậu đến mà không gọi tôi?”
“Cậu mệt thì nên ngủ đi.

Tớ cũng không có việc gì gấp cả.”
Lúc này, Vĩnh Tiểu La mới sáp lại gần, hai người chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ.
“Chuyện này cậu biết là ai đồn ra không? Thật là rốt cuộc là kẻ nào mà xấu xa đến vậy cơ chứ.”
Vĩnh Tiểu La tính cách hào phóng, ghét nhất mấy trò tiểu nhân ám hại sau lưng như thế này.

Huống chi, người bị hại lại là người bạn thân của mình nữa.

“Chuyện này đã lan rộng khắp trường rồi sao?”
Nhắc đến chuyện này, Vĩnh Tiểu La liền tức giận muốn bốc hoả thêm lần nữa.
“Cậu đừng để ý.

Mấy tên đó không có chuyện gì làm nên suốt ngày cứ thích chỏ mỏ vào chuyện nhà người ta mà thôi.”
Tiêu Hạ An thở dài.

Trong cậu luôn tồn tại một nỗi tự ti vô hình đối với thân phận của mình.

Cậu chủ cao quý bao nhiêu, cậu lại hèn mọn ti tiện bấy nhiêu.

Những người bạn ở trường đại học cũng vậy, thân phận của họ đều xuất thân từ tầng lớp thượng lưu.

Tiêu Hạ An không cách nào hoà hợp được với họ, có lẽ sau này cũng không hoà hợp được.

Vĩnh Tiểu La là trường hợp hiếm hoi duy nhất mà thôi.
Tiêu Hạ An biết chuyện này có thế lực bên trên nhúng tay vào, cho nên suy đi tính lại thì cậu cũng không thể làm gì cả.

Chỉ có thể chờ đợi cậu chủ mình giải quyết giúp mà thôi.
Đôi mắt Tiêu Hạ An buồn rười rượi.

Suy nghĩ bản thân vô dụng cứ quanh quẩn trong đầu.

Vĩnh Tiểu La lúc này không biết an ủi bạn mình ra sao, chỉ có thể vỗ vỗ vai, giả vờ vui vẻ nói.
“Mày đừng buồn nữa.

Nếu Thẩm Sơ Phong đã ra tay chắc chắn thành mà.

Hay là mày đi theo tao đến quán bar Hot Night lần nữa đi.

Giải sầu đi.”
Tiêu Hạ An nghe đến Hot Night lập tức dựng hết cả tóc gáy.

Lần trước cậu còn bị cậu chủ cho một trận, nếu lần này trong lúc dầu sôi lửa bỏng mà còn đi đến đó, cậu chủ sẽ giết cậu mất.
Thấy Tiêu Hạ An lắc đầu nguầy nguậy, Vĩnh Tiểu La liền bĩu môi giận dỗi thất vọng.

“Hạ An à, mày không định đi theo tao thật à? Đám bạn nhà giàu kia không có đứa nào chịu đi theo tao đến đó cả, chỉ có mày mà thôi.


Mày nỡ để một bông hoa như tao đến đó một mình sao? Mày không sợ đoá hoa kiều diễm này bị mấy tên trong đó nhòm ngó hay sao?”
Vĩnh Tiểu La vừa nói vừa lắc bạn mình như điên như dại, thái độ làm nũng cực kì đáng yêu.

Điều đó khiến Tiêu Hạ An cũng trôi hết buồn phiền, cậu bật cười ha ha.
“Cậu mà là đoá hoa kiều diễm à, cậu là hoa ăn thịt người thì có.”
Nhìn thái độ quen thuộc của Vĩnh Tiểu La ở quán bar lần trước, liền biết cậu không phải dạng vừa rồi.

Thế mà còn sợ bị “hái” nữa cơ đấy.
“Hạ An, cậu học xấu rồi.

Cậu quá xấu xa.

Cậu phải trả giá cho hành động của mình.”
Vĩnh Tiểu La gầm gừ đe doạ như một chú báo con hung dữ nhe nanh múa vuốt.

Cậu xông lên muốn chọc lét Tiêu Hạ An.
Tiêu Hạ An sao có thể để yên như vậy được.

Cậu nhanh nhanh chóng chóng nhảy khỏi sô pha, chạy vòng vòng quanh phòng tránh khỏi nanh vuốt của Vĩnh Tiểu La.
Thẩm Sơ Phong vừa dừng xe ở trước cổng, đã nghe tiếng cười văng vẳng trong phòng khách vang lên cực kì vui vẻ.
Một trong những tiếng cười đó vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đó chính là tiếng cười vui vẻ của Tiêu Hạ An.
Thẩm Sơ Phong ngồi thừ trên xe, lục lọi trong kí ức của mình.

Không biết lần gần nhất hắn nghe được tiếng cười vui vẻ này của cậu là lần nào nhỉ? Có phải là một thời gian rất lâu rất lâu trước kia hắn không thể nhớ chính xác được.
Thẩm Sơ Phong bần thần một lúc lâu.

Chẳng lẽ ở bên cạnh hắn, cậu không vui sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận