Không Thể Nói


“Thẩm lão gia, ông vẫn không thay đổi chút nào.

Cổ hủ và ác độc như ngày xưa.

Bây giờ, tới từng tuổi này rồi, ông vẫn muốn mang theo sự cổ hủ đó xuống mồ luôn sao?”
Choang…
Tiếng chén vỡ nát khiến âm thanh xung quanh càng trở nên rõ ràng hơn.
Thẩm lão gia không thể nào nén được lửa giận, ông cũng không thể đứng lên đánh người trước mặt cho nên chỉ có thể vứt chén trà xuống sàn nhà tạo nên âm thanh chói tai cực kì.
Thẩm Diệc Hành cười to.

Đúng vậy, chính là ôm bụng cười ra nước mắt.
“Lão già, ông mất tất cả rồi.

Ông ôm hết đống tiền bạc quyền lực kia xuống mồ luôn đi.”
“Mày… câm miệng… câm miệng lại.

Mày không được nói nữa.
“Lão già, năm xưa ông và mẹ Sơ Phong hợp mưu chuốc thuốc tôi, sau đó lấy **** ***** của tôi thụ tinh để có Sơ Phong.

Rốt cuộc là đẩy bao con người vào con đường cùng.

Ông không thấy hối hận vì chuyện năm xưa sao? Một chút cũng không sao?”
“Tao..

tao…”
Thẩm Diệc Hành gằn giọng từng chữ, từng chữ như muốn xát muối vào tim của người cha già mình.

Nhắc đến chuyện 20 năm trước, một bụng lửa giận của ông không chỗ nào trút.
Năm đó, nếu không phải hai người kia suy tính làm đủ chuyện xấu, ông và bạn đời của mình cũng không có chuyện sứt mẻ tình cảm.

Thịnh Hành Cẩn càng không vì nó mà suýt chết.
Nhiều năm về sau, mẹ Thẩm Sơ Phong cũng vì hối hận chuyện ngày xưa đã làm mà sống trong ám ảnh cả đời.

Cuối cùng, dùng chính cái chết của bản thân để chuộc tội.
Thẩm Sơ Phong từ đó sống dưới bóng tối u ám vạn trượng, thậm chí còn không có chút tình cảm nào của con người.


Một đứa trẻ lớn lên không đầy đủ yêu thương, trong đầu lúc nào cũng ám ảnh chuyện gia đình tan vỡ.
Mọi chuyện vỡ tan tành.

Kết cục người ra đi mãi mãi, người bỏ xứ không quay về.

Duy chỉ có Thẩm lão gia tử vẫn cao cao tại thượng, mọi việc chỉ để thoả mãn lòng tham không đáy của người đàn ông đó mà thôi.
“Tao không làm gì sai cả.”
“Đúng vậy.

Ông không làm gì sai cả.

Ông vốn dĩ đâu có trái tim.

Ông chỉ là một cái máy hành động theo lập trình có sẵn mà thôi.

Mà một cái máy thì đến cuối đời chỉ có rỉ sét và vứt bỏ mà thôi.

Thẩm lão gia, những điều ông đã từng làm với tôi, đừng hòng lặp lại với Sơ Phong.

Tôi sẽ dùng mọi cách để bảo vệ nó.”
Thẩm Diệc Hành nói xong câu đó thì đứng dậy đi.

Dù đã trôi qua rất lâu, những tưởng sẽ có thể bình tĩnh đối diện với khuôn mặt này nhưng nó không dễ như ông tưởng.

Hận ý cùng căm ghét cứ thế tuông trào ra bên ngoài, không cách nào kiểm soát được.
“À… tôi mới chợt nhớ ra.

Sơ Phong bây giờ đã đủ mạnh mẽ để chống lại ông để bảo vệ người nó yêu rồi.

Còn nữa, tôi và nó chắc chắn cả đời này cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông.

Dù cho ông có hối hận hay không cũng vậy mà thôi.”
Cuộc nói chuyện kết thúc không êm đẹp.

Thẩm lão gia tử thức trắng đêm đó.

Ông ta chờ đợi hơn hai mươi năm.

Cuối cùng chờ được một câu không bao giờ tha thứ.

Có đáng hay không chứ?!
Trong đêm tối vô cùng vô tận, Thẩm lão gia tử ngồi thở dài, ông rít từng hơi thuốc với vẻ khó nhọc.

Đã rất lâu rồi ông mới hút lại thuốc.

Nghĩ về quãng thời gian hai mươi năm trước, nghic về người phụ nữ vì không chịu được tội nghiệt của mình mà tự vẫn, nghĩ đến Thẩm Sơ Phong chưa bao giờ cười trước mặt ông.
Nghĩ về một gia tộc chỉ còn lại vỏ bọc lạnh lùng bên ngoài.

Chẳng lẽ, ngay từ đầu, ông đã sai rồi hay sao?
Trong đêm đen, chỉ còn tiếng thở dài.
...***...
“Hạ An… CẬU Ở ĐÂU A?”
Trong biệt thự của Thẩm Sơ Phong vang lên giọng nói vang dội của một người tóc vàng.

Vĩnh Tiểu La hai mắt ngân ngấn nước nhìn người vừa bước ra khỏi cửa phòng.

Cuối cùng, cậu chịu không được mà oà lên khóc nức nở.

Ai không biết lại còn tưởng là cậu chịu uất ức gì đó dữ lắm.
“Tớ ở đây.

Tiểu La, cậu đừng khóc nữa.”
“Tiêu Hạ An là đồ ác độc.

Hu hu hu…”

Tiêu Hạ An vội vàng chạy tới vuốt lưng cho bạn mình, ôm chặt người bạn thân cách xa nhau mười năm bất đắc dĩ này.

Lúc lấy lại được kí ức, người mà Tiêu Hạ An cảm thấy có lỗi nhất không ai khác chính là Vĩnh Tiểu La.

Vĩnh Tiểu La mặc kệ khác biệt về thân phận, luôn luôn chân thành đối với cậu.

Thế nhưng, cậu lại có lúc không muốn lấy lại những kí ức cực kì quý giá này.

Điều này càng làm Tiêu Hạ An ân hận gấp bội.
“Cậu đi đâu mười năm qua thế.

Cậu biết không.

Mấy ngày khi biết tin cậu rơi xuống biển, tớ đã khóc đến mức suýt mù rồi đó.”
“Mấy món đồ của chúng ta, tớ gom hết trưng bày lên giá.

Nhưng càng nhìn lại càng đau lòng, cuối cùng đành cất vào hộp lâu lâu lấy ra ngắm nghía.”
“Cậu nhớ không.

Ngày trước chúng ta hay lén Thẩm Sơ Phong đi chơi bóng rổ.

Ngày đó vui biết bao nhiêu chứ.”
Vĩnh Tiểu La đầu dựa vào vai Tiêu Hạ An, vừa khóc thút tha thút thít, vừa tâm sự tỉ tê đủ thứ chuyện trên đời.

Càng nói lại càng khiến người khác cảm thấy sai sai ở chỗ nào đó.
Sao giống cặp tình nhân cửu biệt trùng phùng thế hả?
Thẩm Sơ Phong và một người đàn ông mặc áo đen ngồi trên sô pha nhìn thấy cảnh này mà mí mắt giật liên hồi.

Biết là Tiêu Hạ An và Vĩnh Tiểu La là bạn lâu lắm mới có cơ hội gặp lại, cho nên Thẩm Sơ Phong ngăn chặn cơn xúc động muốn xách cổ tên lùn kia ra khỏi người của mình.

Nhìn đi.

Nhìn cái bàn tay đu bám ôm eo kia đi.

Có chút nào để bọn họ vào mắt không hả?
Người đàn ông mặc áo đen kia cuối cùng cũng không chịu nữa.

Hắn hầm hừ tiến tới xách cổ áo của Vĩnh Tiểu La ra.
“Oái… Chu Dực Phi, anh thả em ra không thì bảo.

Em đang nói chuyện với Hạ An mà.”
Vĩnh Tiểu La la oai oái, vùng vẫy hai tay hai chân như một chú rùa mắc cạn vậy.

Cũng bởi cái chiều cao có hạn này mà cậu thường xuyên bị người yêu ăn hiếp mà không phản kháng được.

Bị bắt nạt trước mặt Hạ An càng xấu hổ hơn nữa.


“Này..

thả em ra…”
“Nói chuyện thôi mà có cần ôm ấp dữ vậy sao? Em có để bạn trai anh vào trong mắt không thế?”
“Ui da… thả em ra mà…! Cục cưng à… thả em ra….”
Tiêu Hạ An ngớ người khi Vĩnh Tiểu La gọi người đàn ông kia là người yêu.

Nhưng mà nhìn mặt người này cậu lại thấy quen quen a.
Vĩnh Tiểu La sau khi thoát khỏi móng vuốt của cường hào ác bá liền chạy lại làm nũng với bạn mình.
“Giới thiệu với cậu.

Đây là người yêu của tớ - Chu Dực Phi.”
Nói rồi, Vĩnh Tiểu La nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cậu.
“Quen lắm đúng không? Bartender của Hot Night đêm đó tớ dẫn cậu đi đó.”
“Ồ wow…”
Tiêu Hạ An ngớ người.

Nhớ năm đó, Vĩnh Tiểu La rất là điên cuồng theo đuổi người này, luỵ tình vô cùng.

Cuối cùng cũng theo đuổi tới tay rồi sao.
“Cậu giỏi thật đấy.”
“Mấy tới ba năm mới cua được đấy.

Mà tên đó lạnh lùng muốn chết.

Yêu tớ đến điên dại rồi mà không nói đâu.”
“Hí hí hí…”
Hai người lại tiếp tục hí hoáy trò chuyện riêng với nhau, vứt ra sau Thẩm Sơ Phong và Chu Dực Phi.

Thẩm Sơ Phong cũng muốn tiến lên ngăn cản bàn tay táy máy của Vĩnh Tiểu La.

Nhưng nhìn thấy nụ cười của Hạ An, hắn lại kiềm lòng không được muốn nhìn ngắm thêm.
Thôi, tên Vĩnh Tiểu La đấy cũng có chút tác dụng.

Giữ lại xài cũng được vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận