Dư Tắc không buông tay, nhưng Chử Khang Ninh đã vội kéo Lâm Đường ra khỏi vòng tay hắn.
Dư Tắc như kẻ mất hồn.
Hắn kinh ngạc nhìn gương mặt đẫm lệ của Lâm Đường, rồi lại trơ mắt nhìn cậu bị kéo ra xa.
Lòng thầm nhủ có thể giữ cậu lại, nhưng cơ thể hắn lại cứng đơ ra chẳng rõ lí do.
Chử Khang Ninh rất biết ăn nói, chỉ đôi ba câu đã vạch trần những điều hắn chôn giấu bấy lâu.
Đúng vậy, Dư Tắc cũng hiểu mình vô dụng.
Lúc chết hắn đã nghĩ, nếu mình không vô dụng như vậy thì Lâm Đường đâu cần cầu xin con quỷ kia tha cho mình, càng không phải chứng kiến cậu bị kẻ khác hành hạ và lăng nhục.
Điều này gần như đã thành chấp niệm của hắn rồi.
Nhưng mà… Dư Tắc bỗng nắm lấy cổ tay còn lại của Lâm Đường.
Hắn thở dốc thật nặng nề, ánh mắt đã hơi mờ mịt: “Không đúng, mày nói sai rồi… Em ấy không khóc vì tao, mà vì chúng mày, chính chúng mày đã ép buộc em ấy.” Lúc chết không rơi lệ, thành quỷ cũng chẳng rớt giọt nước mắt nào, nhưng giờ Dư Tắc lại trào huyết lệ.
Hắn kích động đến run cả người, đôi con ngươi màu đen nở to cắn nuốt toàn bộ tròng trắng: “Là chúng mày, sao chúng mày có thể đối xử với em ấy như vậy?”
Chử Khang Ninh bị câu nói của Dư Tắc làm cho giật mình.
Ngay sau đó, hắn lập tức kéo Lâm Đường cùng lui về sau mấy bước.
Lâm Đường còn muốn vươn tay về phía Dư Tắc, nhưng Chử Khang Ninh nhanh chóng cản lại: “Đừng đụng vào cậu ta, cậu ta mất khống chế rồi.”
Lâm Đường kinh ngạc nhìn Dư Tắc.
Chử Khang Ninh nói đúng, Dư Tắc đã mất khống chế, cậu hoàn toàn không cảm nhận được gì từ đôi con ngươi đen kịt của đối phương.
Giây phút này, Dư Tắc như đã hoàn toàn biến thành quái vật.
Đồng tử trong mắt Lâm Đường co lại, cậu yếu đuối tựa vào ngực Chử Khang Ninh, nắm chặt áo hắn, tuyệt vọng ngầng đầu cầu xin: “Anh Chử, cứu cậu ấy với, làm ơn…”
Chử Khang Ninh bình tĩnh nhìn Lâm Đường trong chốc lát, lần này hắn không nở nụ cười dối trá nữa.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng hắn chậm rãi mở miệng: “Được, tôi đồng ý.
Nhưng Lâm Đường, tôi cứu cậu ta vì em muốn thế, chứ thực ra tôi chỉ hận không thể khiến cậu ta lập tức biến mất khỏi thế giới này, em hiểu không?”
Nhìn Chử Khang Ninh bằng đôi mắt đẫm lệ đong đầy kinh ngạc, cậu lại nghe hắn nói: “Lâm Đường, tôi đã bảo rồi, tôi là người xấu, tôi chỉ làm việc thiện vì em.
Vì em muốn, nên tôi làm.”
Chử Khang Ninh buông cánh tay Lâm Đường, xoay người đi về phía Dư Tắc.
Lâm Đường tròn mắt nhìn theo bóng lưng hắn, mãi đến khi bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Cậu quay đầu, thấy quỷ nam đang ủ rũ nhìn mình, còn gọi “vợ ơi” đầy rầu rĩ như vừa gây nên tội.
Lâm Đường bỗng dưng òa khóc.
Nước mắt khổ đau của cậu rơi xuống như mưa, không kìm lại được.
Quỷ nam vội đỡ cánh tay cậu, để cậu tựa vào ngực mình.
Lâm Đường bỗng đấm lên người hắn như trút giận, vừa khóc, vừa đánh, vừa chửi mắng: “Đều tại cậu! Đều tại cậu… Aaaaa!”
Quỷ nam không thể phản kháng, đã thế còn phải chú ý không để Lâm Đường ngã xuống.
Cuối cùng, Lâm Đường kiệt sức, tóm vạt áo quỷ nam để cơ thể mềm nhũn của mình không trượt xuống.
“Hu hu hu…” Cậu khóc sưng cả mắt, chóp mũi hồng hồng, cơ thể vô lực được quỷ nam dìu đỡ.
Cậu ngửa đầu nhìn quỷ nam, nức nở chất vấn: “Vì sao, vì sao cậu lại làm thế với tôi, vì sao cậu lại khiến Dư Tắc trở nên như vậy…”
Quỷ nam luống cuống đỡ Lâm Đường.
Hắn há hốc miệng, hồi lâu mới nói: “Anh là quỷ mà, không ai dạy anh…” phải làm sao để yêu một người.
Thế giới quỷ nam sống không có tình yêu, ngay đến cái tên cũng phải chờ chết đi nhiều năm mới có được… Hắn muốn học cách yêu, nhưng chẳng biết học ở đâu.
Hắn muốn Lâm Đường yêu mình, cuối cùng lại khiến cậu sống trong hoảng sợ.
Giọt lệ máu đỏ tươi tràn ra khỏi khóe mắt quỷ nam rồi chầm chậm chảy dài xuống má.
Hắn cúi đầu, giọng nói đầy mất mát cùng đau khổ: “Anh yêu em.
Cái gì anh cũng cho em, sao em không chịu thích anh một chút…”
Thứ hắn trao đi không tốt à? Nhưng đó đã là tất cả những gì hắn có.