Không Thể Phản Kháng FULL


Sương đen bên ngoài biệt thự đã tan đi.

Gặp lại ban mai bình thường sau nhiều ngày xa cách nhưng Lâm Đường lại không vui nổi.
Càng gần ban ngày, dường như Dư Tắc càng trở nên nôn nóng và khó kiềm chế.

Sau đó, hắn thậm chí còn chủ động tránh xa Lâm Đường.

Cuối cùng, khi mặt trời hắt những tia sáng mỏng manh lên, hắn liền biến mất.

Lâm Đường đối mặt với Chu Trần Dật đang đứng dựa tường ở phía bên kia căn phòng, trong lòng chất chứa bao nỗi bất an.
Chu Trần Dật nghiêng đầu nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ.

Khi mặt trời nhô cao, hắn mới chậm rãi quay về phía Lâm Đường.

Nhìn vẻ mặt lo lắng bồn chồn của cậu, hắn chậm rãi đứng thẳng lên, hỏi: “Cậu muốn chờ đến tối à?”
Lâm Đường không hiểu ý đối phương: “Sao cơ?”
Chu Trần Dật thong thả nói: “Chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”
Lâm Đường hỏi theo bản năng: “Dư Tắc thì sao?”
Chu Trần Dật nhìn cậu, ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc, giọng điệu lạnh băng còn mang vẻ châm chọc: “Mang về một con quỷ có thể làm việc ác bất cứ lúc nào, cậu có biết mình đang nói gì không?”
Trong phòng chỉ có Lâm Đường và Chu Trần Dật, Lâm Đường hơi sợ, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Cậu ấy sẽ không làm thế đâu.” Thực ra bản thân cậu cũng không dám chắc cuối cùng Dư Tắc sẽ biến thành cái dạng gì, nhưng Chu Trần Dật… sao lại nói bậy về Dư Tắc như thế được?
Nghe được câu trả lời của Lâm Đường, Chu Trần Dật khẽ gật đầu rồi đột nhiên bước về phía cậu.

Lâm Đường lùi về phía sau theo bản năng, đến khi người nọ đứng ngay trước mặt mình mới thôi.

Chu Trần Dật nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Đường, Lâm Đường bị ánh mắt của hắn dọa sợ.

Ngay sau đó, hắn bỗng vươn một ngón tay, chọc vào bụng cậu: “Cái này thì sao? Cậu muốn làm gì với cái này?”
Lâm Đường giơ tay che bụng theo bản năng, nghiêng người lùi vào trong góc tường, lại nghe Chu Trần Dật hỏi: “Có phải gần đây cậu ăn rất nhiều, lại hay mỏi mệt và buồn ngủ không?”
Nghe người kia miêu tả, Lâm Đường bỗng hơi giật mình.

Cậu không đáp nhưng vẻ mặt lại bắt đầu cảnh giác.
Từ phản ứng của đối phương, Chu Trần Dật đã chứng thực được suy đoán của mình, hắn bỗng bật cười.

Lâm Đường ngẩng đầu, lại phát hiện trên mặt hắn không hề có ý cười.

Ngược lại, đây là lần đầu tiên cậu thấy vẻ phẫn nộ của hắn rõ ràng đến vậy.
Chu Trần Dật có một gương mặt đẹp ngoài sức tưởng tượng, biểu cảm lạnh lùng khiến hắn có vẻ xa cách.

Khi tức giận, gương mặt này bỗng sinh động hẳn lên, mang theo u ám cùng tàn khốc khó mà phớt lờ được.

Hắn đặt bàn tay lên gáy Lâm Đường, kéo cậu lại gần, giọng nói phát ra ở một khoảng rất gần, mang theo tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tôi giúp cậu chữa bụng, được không?”
Lâm Đường bị vẻ mặt tối tăm của đối phương dọa cho không dám thở, căng thẳng ôm chặt bụng mình.

Chu Trần Dật không đợi Lâm Đường trả lời đã tóm chặt cánh tay cậu, kéo cậu lên giường.

Lâm Đường hoảng sợ kêu to, bối rối chống người muốn ngồi thẳng lên, nhưng Chu Trần Dật đã quỳ một gối lên giường, cúi người đè xuống.
Lâm Đường sợ tái cả mặt, vừa thở hổn hển vừa cúi đầu tìm lối thoát cho mình.
Chu Trần Dật nắm chặt vai cậu: “Giờ mới bỏ chạy? Đêm qua sao cậu không nói cho Dư Tắc những chuyện tôi đã làm? Hay cậu nghĩ tôi là Liễu Hạ Huệ, thật sự sẽ ngoan ngoãn ở cùng với cậu một hôm?”
Mặt Chu Trần Dật dán đến quá gần, lúc nói chuyện, hơi thở ấm nóng của hắn phả thẳng lên mặt người bên dưới.

Lâm Đường vừa nghiêng đầu dịch mông đã cảm thấy có gì đó cưng cứng dán lên bắp đùi mình.

Cậu lập tức cứng người, nói năng cũng bắt đầu lắp bắp: “Đừng, đừng như vậy…” Cậu hơi ngẩng đầu nhìn Chu Trần Dật, con mắt trợn to, có vẻ hết sức đáng thương: “Tối nay chúng ta có thể đi rồi.”
Chu Trần Dật cúi đầu nhìn Lâm Đường.

Hắn dùng ngón cái bàn tay phải mơn trớn làn môi cậu, chẳng biết trong đầu đang nghĩ gì.

Lâm Đường thấp thỏm, muốn nhìn ra gì đó từ vẻ mặt hắn, song hắn lại chẳng thể hiện chút cảm xúc nào.

Nếu không phải thứ đang dán trên đùi mình quá cứng và nóng, Lâm Đường thậm chí đã hoài nghi có phải Chu Trần Dật chỉ đang suy nghĩ đơn thuần thôi không.
Một lúc sau, Chu Trần Dật bỗng nghiêng đầu ghé sát vào tai Lâm Đường, giọng hắn rất nhẹ, hệt như đang thì thầm với cậu: “Suỵt, tôi cho cậu biết một bí mật.”
“Ma quỷ hồi hồn vào đúng thất đầu, Dư Tắc mà ngày mai cậu gặp chưa chắc đã còn lý trí lúc làm người.

Cậu ta thích cậu như thế, không chừng sẽ nuốt sống cậu vào trong bụng luôn.”
—————-
Chu Trần Dật (cầm cái xẻng): đào góc tường đào góc tường đào góc tường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui