Vừa nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của Chu Trần Dật, Lâm Đường sợ đến mức im bặt cả tiếng khóc.
Cậu run rẩy không kìm được, chỉ lo Chu Trần Dật sẽ tính sổ với mình.
Nhưng Chu Trần Dật chỉ liếc Lâm Đường rồi lại lia mắt về phía quỷ nam, sự lạnh lùng trong giọng nói như có thể cô thành vật chất: “Thả người.”
Quỷ nam không tùy tiện mở miệng, vì hắn cảm thấy người đàn ông trước mặt có gì đó khang khác so với lúc bị đánh tơi tả trước kia… Xương sống của quỷ nam đã bị Chử Khang Ninh cướp mất, hắn không chắc mình có thể đánh lại đối phương.
Thế nên, hắn cảnh giác nhìn chằm chằm Chu Trần Dật, vòng tay ôm Lâm Đường càng chặt hơn.
Lúc này, tâm trạng Chu Trần Dật rất tồi tệ.
Hắn không tìm được thi cốt dù đã đi theo miêu tả của Lâm Đường, còn bất ngờ đụng mặt Chử Khang Ninh ở giữa rừng.
Chờ hắn cắt đuôi đối phương và trở về biệt thự, Lâm Đường lại không còn ngồi trong tủ nữa.
Giờ thấy cậu run rẩy trong ngực quỷ nam, hắn liền đoán: nhất định quỷ nam đã tìm được Lâm Đường rồi lén mang cậu ra ngoài.
Tuy quỷ quái ở cấp bậc của Chu Trần Dật sẽ không bị ánh nắng ảnh hưởng, nhưng điều này không có nghĩa là hắn thích mặt trời.
Đứng giữa những chùm sáng ấm áp, tâm trạng vốn không tốt đẹp lại càng trở nên tồi tệ, nhất là khi thấy Lâm Đường rúm ró đầy sợ hãi, Chu Trần Dật lại càng khẳng định: chắc chắn quỷ nam lại bắt nạt cậu rồi.
Sau khi hoàn toàn buông bỏ ý định biến thành người, Chu Trần Dật đã không còn kháng cự tình cảm mình dành cho Lâm Đường nữa.
Hắn hiểu rõ mình thích đối phương, nên khi thấy sắc mặt cậu tái nhợt, hắn lại càng bực bội.
Lâm Đường run rẩy trong lòng quỷ nam, lúc này cậu cũng không hiểu rốt cuộc là quỷ nam đáng sợ hơn hay Chu Trần Dật đáng sợ hơn nữa.
Chu Trần Dật nhanh chóng đi về phía hai người, quỷ nam cân nhắc một lát rồi bế Lâm Đường chạy về biệt thự.
Nhưng rõ ràng việc mang theo Lâm Đường khiến hắn không thể chạy thoát khỏi sự truy đuổi của người kia, chẳng bao lâu sau đã bị buộc phải dừng bước.
Sắc mặt quỷ nam rất tệ, mà Chu Trần Dật trông cũng chẳng khá hơn.
Quỷ nam đang bế Lâm Đường, hắn đành phải dè chừng lúc ra tay.
Hơn nữa, hắn chỉ am hiểu cận chiến.
Chu Trần Dật chắn ngay trước mặt quỷ nam: “Thả Lâm Đường xuống, tao sẽ để mày đi.”
Quỷ nam nhìn gương mặt đẹp không tì vết của Chu Trần Dật bằng ánh mắt đầy soi mói, kỳ quái bảo: “Đồ xấu xí, to còi gì đấy.” Hắn chán ghét gã tuesday này, muốn tìm ra điểm xấu trên mặt đối phương, cuối cùng bĩu môi: “Mày xấu thế, vợ tao không thích mày đâu.”
Lâm Đường giật nảy mình vì lời nói của quỷ nam, không nhịn nổi đành phải thì thầm bên tai hắn: “Cậu nói linh tinh gì đấy!”
Sắc mặt Chu Trần Dật ngày càng tệ.
Hắn không quan tâm mấy lời nhảm nhí của quỷ nam, càng không có ý định đấu võ mồm.
Đặt bàn tay phải lên cổ tay trái của mình, Chu Trần Dật chầm chậm rút ra một thanh kiếm nhỏ màu bạc, hiệu quả thị giác thật giống như hắn đang rút chính xương cẳng tay của mình ra vậy.
Lâm Đường ngơ ngác nhìn Chu Trần Dật, cảm thấy cơ bắp trên cánh tay đang đỡ mình của quỷ nam căng cứng lên.
Ngay sau đó, cậu nghe quỷ nam thì thầm: “Vợ ơi, hay là chúng mình chạy đi?”
Lâm Đường nhìn quỷ nam bằng ánh mắt đầy quái dị, cảm thấy chuyện đang xảy ra ở đây thật là vớ vẩn.
Rốt cuộc cậu nên đi theo Chu Trần Dật hay quỷ nam đây… Biết bản thân bị lừa, Chu Trần Dật sẽ trả thù cậu, đúng không?
Trước khi Chu Trần Dật vung kiếm tấn công, Lâm Đường đã nhanh chóng mở miệng: “Chu Trần Dật, cậu tìm được xương chưa?”
Chu Trần Dật không hoàn thành được việc Lâm Đường căn dặn, động tác thoáng dừng lại: “Tôi gặp phải Chử Khang Ninh, có lẽ đốt xương kia đã bị hắn lấy đi rồi.”
Quỷ nam không hiểu: “Vợ à, anh biết xương…”
Lâm Đường vội vã cắt lời quỷ nam: “Chu Trần Dật, cậu không tìm được sao?” Hắn đã biết bản thân bị lừa chưa?
Chu Trần Dật thu lại sát ý lộ rõ trên gương mặt, nhìn Lâm Đường và quỷ nam rồi chợt mở miệng nói với quỷ nam: “Mày biết đốt xương kia ở đâu à?” Không đợi quỷ nam trả lời, hắn đã quay sang hỏi Lâm Đường: “Hắn dùng xương để uy hiếp cậu?”
Thấy cả hai đều không đáp, Chu Trần Dật lại chậm rãi mở miệng: “Không sao, cũng chẳng phải thứ quan trọng gì, ai lấy cũng thế thôi.” Dứt lời, hắn chậm rãi giơ kiếm lên ngang mặt: “Dù sao tao cũng chỉ muốn Lâm Đường.”
Tim Lâm Đường đập “thình thịch thình thịch”, nhớ đến lời dặn của Dư Tắc trước khi biến mất, cán cân trong lòng cậu dần nghiêng về phía Chu Trần Dật: “Chu Trần Dật, Dư Tắc nói…”
Lời còn chưa dứt, Chu Trần Dật đã cắt ngang: “Cậu gặp Dư Tắc rồi à?” Tìm được đáp án từ vẻ mặt của Lâm Đường, hắn tỉnh bơ hỏi: “Hai người đã nói những gì?”
“Dư Tắc nói…” Lâm Đường căng thẳng nuốt nước miếng: “Dư Tắc nói cậu là người tốt, cậu sẽ bảo vệ tôi, đúng không?”
Lúc này, quỷ nam đang im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Em nói dối, rõ ràng tên kia bảo hắn không phải là người tốt, còn dặn em dùng thi cốt uy hiếp hắn.”
Lâm Đường ngây dại, lại nghe quỷ nam nhanh nhảu nói: “Đêm qua anh nghe thấy cả rồi.
Anh sẽ không để em đi với tên này đâu, em đừng mơ cắm sừng anh nữa.” Nói xong câu này, quỷ nam lập tức trợn mắt với Chu Trần Dật: “Lâm Đường lừa mày thôi, xương của tao căn bản không ở trong rừng, tao đã lấy được nó từ lâu rồi.
Mày là thằng ngốc, Lâm Đường không thích mày, thậm chí em ấy còn ghét mày nữa đấy.”