Đang lo lắng về tiền công của mình nên Tuyết nhi không chú ý đến có một con vật nhỏ đang đến gần chân mình, bóng trắng đó nhìn lên, sau đó cọ vào chân Tuyết nhi vài lần.
Lúc này Tuyết nhi mới phát hiện dưới chân mình có thứ lông xù, nàng thật sự kinh ngạc, nhìn kỹ một chút, đó không phải là con chồn của Lý Lương đệ mà nàng cứu bên hồ lần trước sao?
"Tại sao con chồn này lại ở đây?" Nàng vừa định vươn tay chộp lấy nó, nhưng nó đã nhanh chóng chạy đi và chạy tới bên chân của Hạ nhi.
Nguyệt nhi thấy vậy bèn nghiêng đầu nhìn xem: "Sao lại có con chồn này vậy? Trông thật đáng yêu!"
Tuyết nhi hất cằm chỉ Hạ nhi: "Lần trước nàng ấy liều mạng cứu con chồn bên bờ hồ."
"Liều mạng?"
"Đúng vậy!" Có cơ hội đâm chọc Hạ nhi nên Tuyết nhi đương nhiên sẽ không bỏ qua, trên mặt lộ ra một nụ cười giễu cợt: "Lần trước ở bên hồ, rõ ràng nàng ấy không biết bơi mà còn nhảy vào trong hồ cứu con chồn cũng không biết bơi này..."
Nói được giữa chừng thì nàng dừng lại, bởi vì nàng chợt nhận ra rằng mình sắp nói đến phần mà mình không muốn đề cập tới.
Người nói là một tên ngốc, nhưng người nghe thì không, Nguyệt nhi nắm bắt được trọng điểm và hỏi: "Hạ nhi không biết bơi nhưng lại nhảy vào hồ sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nàng ấy cau mày: "Chờ đã, Tuyết nhi, sao ngươi biết chuyện này?"
Nói đến đây, Quý Liên Tích dùng ngón tay mảnh khảnh nâng cằm lên, nhớ lại: "Ta nhớ có một ngày Tuyết nhi trở về cả người đều ướt sũng..."
Tuy rằng nàng ấy nói là vô tình trượt chân ngã xuống bên hồ, nhưng hiện tại xem ra rõ ràng sự thật là nhìn thấy...
"Thì ra là ngươi cứu Hạ nhi!" Xuân nhi đột nhiên ý thức được đối tượng chính là Tuyết nhi, khó trách Hạ nhi không chịu nói ra chuyện gì đã xảy ra, hai người này đúng là một đôi dở hơi.
Tuyết nhi ôm trán, tự trách mình nói nhiều tự đào mồ chôn mình.
"Ngươi đã cứu Hạ nhi thì tại sao lại phải khiêm tốn như vậy, sợ người khác biết rằng các người có mối quan hệ tốt à?" Nguyệt nhi không thể nhịn cười khi nhìn thấy Tuyết nhi quẫn bách, không nhịn được mà trêu chọc nàng ấy.
Tuyết Nhi trừng mắt liếc xéo nàng, hôm nay không chỉ mất tiền lương mà còn bị phát hiện ra chuyện này, thật sự là thiệt thòi quá rồi!
"Rốt cuộc là vì sao con chồn của Lý Lương đệ lại ở đây với ngươi?" Tuyết nhi nhanh chóng chuyển chủ đề, nhưng Hạ nhi không thèm nể mặt nàng, khịt mũi nói: "Liên quan gì đến ngươi?"
Tuyết nhi nhìn thấy nàng ấy có thái độ này khiến mình tức giận đến nghiến răng, ước rằng ngày hôm đó mình không nên cứu nàng ấy.
Đỗ Hàn Yên bất lực mỉm cười, thay nàng ấy giải thích: "Ngày đó hình như không phải là ngoài ý muốn, mà là Lý Lương đệ không muốn tiếp tục giữ lại nữa nên sai người đi xử lý nó."
Mọi người có mặt đều há hốc mồm.
Tuy rằng Tuyết nhi vẫn giận Hạ nhi vì nàng ấy có thái độ như vậy, nhưng nghe xong lời này cũng cảm thấy sởn gai ốc mà cau mày, Lý Lương đệ quá tàn nhẫn, dù sao đây cũng là một sinh mệnh mà.
Nàng lén lút liếc nhìn Hạ nhi qua khoé mắt, thấy nàng ấy trước đó đã cố gắng hết sức cứu con chồn sương, hiện tại biết nó là cố ý bị giết, nhất định tâm tình sẽ không tốt.
"Thế nên ngươi đã nuôi nó à?"
Hạ nhi chỉ lặng lẽ cúi đầu không nói gì, Đỗ Hàn Yên trả lời thay nàng ấy: "Ta không nỡ nhìn Hạ nhi buồn nên đã giữ con chồn này lại, nó rất bám Hạ nhi, có lẽ là cảm ơn vì Hạ nhi đã cứu mạng nó."
"Ta còn cứu mạng hai người bọn họ đó, sao không thấy nàng ấy cảm ơn ta?" Tuyết nhi lẩm bẩm, lo lắng Hạ nhi tâm tình không tốt nên không muốn cãi cọ nữa, nhưng vẫn khá oán giận.
Quý Liên Tích nghe thấy rõ lời nàng ấy nói, lại sợ chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Hạ nhi nên nàng nhanh chóng giao việc cho Tuyết nhi: "Ta muốn tắm, Tuyết nhi, ngươi có thể đi chuẩn bị không?"
Dù nàng ấy có than trách thế nào thì vẫn phải phục tùng mệnh lệnh của nương nương, nàng ấy đáp: "Vâng." Sau đó nàng ấy gọi Nguyệt nhi đến giúp đỡ, hai người quay người đi vào phòng chứa củi, chuẩn bị bắt đầu đun nước tắm.
"Aiz...!cũng muộn rồi, muội cũng về đi." Nàng vô cùng bất đắc dĩ, nhưng nàng phải đối mặt với hiện thực, huống hồ là vì bảo vệ mẹ con Đỗ Hàn Yên, nàng không thể để tình cảm lấn át lý trí của mình.
Đỗ Hàn Yên cũng hiểu được sự lo lắng của nàng, cười gượng đứng dậy: "Đúng là đã ở phủ quấy rầy tỷ rất lâu..." Nàng ấy nhìn Quý Liên Tích với ánh mắt dịu dàng, lặng lẽ nắm tay nàng, sau đó đi ra cửa.
Đỗ Hàn Yên bảo thị nữ của mình đi phía trước, khi bọn họ đi ra ngoài, nàng ấy nhanh chóng quay lại kéo Quý Liên Tích rồi hôn trộm nàng.
"Tạm biệt Liên Tích tỷ tỷ." Người đạt được ý đồ lon ton chạy đi, hai thị nữ của Đỗ Hàn Yên cũng đúng lúc quay đầu lại, người bị hôn không biết trút nỗi xấu hổ đi đâu nên chỉ có thể cười vẫy tay chào tạm biệt.
Sau khi họ rời đi, Quý Liên Tích ngồi trong phòng khách một hồi, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập loạn nhịp của mình.
Không biết là bởi vì nụ hôn của Đỗ Hàn Yên hay là bởi vì sợ mạo hiểm quá rõ sẽ bị phát hiện, hoặc có lẽ là cả hai!
Quý Liên Tích đỡ trán, tự giễu cười khổ.
Bản tính của Đỗ Hàn Yên là ranh ma quỷ quái, trước đây nàng cũng không thể làm gì được nàng ấy, huống chi bây giờ quan hệ đã thăng hoa? Chao ôi, có vẻ như nàng đã bị Đỗ Hàn Yên thu phục cả đời rồi.
Ngày hôm sau, Thành Viên Viên ghé thăm viện Y Liên vào sáng sớm, làm một chuyến đi đặc biệt để xin lỗi về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Quý Liên Tích rất ngạc nhiên, bởi vì điều này không liên quan gì đến nàng ấy, nhưng nàng ấy cho rằng với tư cách là chủ nhà nên phải chịu trách nhiệm về cuộc cãi vã của hai người họ.
Điều này khiến Quý Liên Tích phải nhìn nhận lại cô nương Thành Viên Viên này không chỉ thông minh mà còn biết cách cư xử, nếu có thể hòa hợp với nhau, nàng ấy không chỉ có thể trở thành một đồng minh tốt mà còn là một bằng hữu tốt.
Chi bằng nhân cơ hội này để tìm hiểu xem nàng ấy muốn thân thiết với phe nào hơn, hay là muốn giữ thái độ trung lập như Hà Vũ!
"Thành Phụng nghi đừng để bụng chuyện này, đây là vấn đề giữa ta và Đỗ Thừa huy." Nàng ra hiệu cho Thành Viên Viên ngồi xuống và bảo Nguyệt nhi pha một bình trà.
"Trà này coi như là lời xin lỗi cho chuyện ngày hôm qua! Ta sẽ bảo bọn họ mang một bộ ấm trà mới tới cho ngươi sau."
"Quý Lương viên không cần khách sáo như vậy, hôm qua thần thiếp làm chủ mà không tiếp đãi chu đáo, khiến cho hai vị nương nương không vui." Thành Viên Viên liếc nhìn, lần này nàng ấy không từ chối món bánh ngọt như trước đó nữa, sau khi nói lời cảm ơn nàng ấy cầm lấy chén trà, không nói một lời đã uống cạn.
Quý Liên Tịch hài lòng mỉm cười, xem ra Thành Viên Viên không phòng bị nàng như lúc đầu nữa, nhưng uống một chén trà cũng không có ý nghĩa gì, nàng vẫn phải quan sát từ từ.
Sau khi uống mấy ngụm trà, Thành Viên Viên tỏ vẻ áy náy hỏi: "Xin hỏi...!ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe xong Quý Liên Tích đương nhiên không thể nói ra sự thật, chỉ sa sầm mặt mày rồi nói: "Thành Phụng nghi là người tài giỏi và thông minh, nên biết rằng có một số chuyện không nên hỏi, nếu không sẽ khó tránh khỏi tự chuốc họa vào thân."
Thành Viên Viên không khỏi rùng mình khi xong những lời tràn đầy cảnh cáo của Quý Liên Tích, nhưng nàng ấy vẫn lấy hết can đảm nói: "Quý Lương viên hiểu lầm rồi, thần thiếp không có ý thăm dò gì cả.
Chỉ là thần thiếp nghe nói trước đây Quý Lương viên và Đỗ Thừa huy có quan hệ rất tốt, thần thiếp nghĩ nếu có thể có người thân hoặc bằng hữu ở trong cung này, có lẽ không nên dễ dàng từ bỏ..."
Khi nói chuyện trong mắt Thành Viên Viên lộ ra một chút cô đơn.
Quý Liên Tích thấy thế cũng không nhịn được cảm thấy có chút thương cảm.
Bây giờ cô nương này đã gần như trải qua sự cô đơn và mệt mỏi trong cung rồi.
Quý Liên Tích rất ít khi nghe nói nàng ấy nịnh nọt xum xoe Thái tử điện hạ, nếu không phải tự nguyện vào cung, thì vào những lúc khó khăn như vậy mà không có ai để nương tựa, chắc chắn cuộc đời rất bi thương.
Nghĩ đến trước đây mình cũng từng như vậy, nếu không gặp được Yên nhi, có lẽ đến bây giờ trái tim nàng vẫn trống rỗng như thế.
Nàng có Yên nhi, nhưng Thành Phụng nghi không có ai.
Có lẽ nghĩ đến điều này khiến Quý Liên Tịch đồng cảm, nên nàng vươn tay nắm bàn tay đang chồng lên nhau đặt trên đùi của Thành Viên Viên, áy náy nói: "Vào cung nhiều năm nên đã thành thói quen, ta đối với mọi chuyện đều có tinh thần cảnh giác cao.
Vừa rồi thái độ quá nghiêm túc, nếu như dọa Thành Phụng nghi thì cho ta xin lỗi."
Đối mặt với ánh mắt chân thành khác hẳn với người vừa rồi, Thành Viên Viên không chắc chắn nói: "Không giấu gì Quý Lương viên, thật ra vừa rồi trên đường đi thần thiếp đã gặp Đỗ Thừa huy.
Mặc dù hai người đã trải qua những cuộc cãi vã, nhưng Đỗ Thừa nghi vẫn khen ngợi nhân cách và tính cách của người, thần thiếp nghĩ rằng một bằng hữu như vậy thực sự rất hiếm..."
Nghe Trình Viên Viên nói như vậy, Quý Liên Tích không khỏi cảm thấy ngọt ngào: "Thật sao? Nàng ấy nói gì vậy?"
"Mong Quý Lương viên tha thứ, lúc đó ta đã hỏi Đỗ Thừa huy câu hỏi tương tự, mà nàng ấy không nói nhiều.
Nhưng khi thần thiếp nhắc đến người, nàng ấy nói rằng Quý Lương viên thực sự rất tốt bụng, đáng tin cậy và chín chắn, nàng ấy có thể học hỏi từ người rất nhiều điều..."
Quý Liên Tịch thầm vui vẻ, nhưng sắc mặt cũng không có quá nhiều dao động, chỉ trầm mặc nói: "Ta hiểu rồi, ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với nàng ấy."
Thấy mình đã thuyết phục thành công, Thành Viên Viên không khỏi vui mừng thốt lên: "Tốt quá!"
Nói xong nàng ấy mới nhận ra mình quá kích động, bèn vội vàng xin lỗi.
Quý Liên Tích chỉ mỉm cười và lắc đầu, bày tỏ rằng đó không phải là vấn đề lớn.
Trước khi đi, Thành Viên Viên có chút ngượng ngùng hỏi: "Sau này thần thiếp có thể thường xuyên đến thăm Quý Lương viên không?"
Nghe ý của nàng ấy thì có lẽ muốn giao lưu thêm với nàng.
Mặc dù ngay từ đầu nàng vẫn còn nghi ngờ, nhưng sau những gì vừa xảy ra, Quý Liên Tích ít nhất đã tin một nửa sự chân thành của nàng ấy.
Suy cho cùng, mạo hiểm tham gia vào vòng tròn khuyên nhủ hai vị nương nương đang đối lập nhau sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho mình cả.
Hơn nữa, nàng ấy ở trong cung không có nơi nương tựa, người duy nhất có thể giúp nàng ấy chính là chính mình.
Vì Thái tử không ở đây nên thời gian tự do đi lại của các phi tần cũng tăng lên, thế nên Quý Liên Tích và Đỗ Hàn Yên sẽ càng khó gặp nhau hơn, nhiều nhất là họ chỉ có thể chọn gặp nhau vào những đêm đen gió lớn, nhưng những đêm như vậy không nhiều.
Vào một đêm khó khăn lắm mới được gặp nhau, Đỗ Hàn Yên rúc vào vòng tay của Quý Liên Tích, lắng nghe Quý Liên Tích đọc sách dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu đầu giường.
Cho dù chỉ dựa vào nhau như thế này, đan tay vào nhau, cả hai cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Những khoảnh khắc hạnh phúc như vậy luôn khiến Quý Liên Tích cảm thấy sợ hãi, nàng càng hạnh phúc thì càng không thể tưởng tượng được cảnh chia ly có thể sẽ xảy ra, lớp đường bọc bên ngoài càng dày thì thuốc bên trong càng độc và đắng.
Nàng biết hai người họ có lẽ không thể kéo dài mãi mãi, nhưng ít nhất là vào lúc này, ít nhất trong lúc Thái tử điện hạ rời cung, nàng đã có một giấc mộng đẹp.
Nghĩ đến đây, Quý Liên Tích không kìm được ôm chặt lấy Đỗ Hàn Yên.
Người trong ngực nhẹ nhàng thở dài: "Ước gì thời gian chúng ta ở bên nhau có thể nhiều hơn một chút."
"Không còn cách nào khác..." Quý Liên Tích cười khổ.
Đỗ Hàn Yên bất mãn bĩu môi: "Tích nhi, có lúc muội cảm thấy tỷ quá lý trí."
"Phải không?" Nàng nhẹ nhàng vén tóc nàng ấy ra sau tai, nếu nàng thật sự lý trí thì bây giờ hai người sẽ không ôm ấp như thế này.
"Ta chợt nghĩ đến một chuyện." Đỗ Hàn Yên ngồi dậy, đập tay vào bức tường phía sau Quý Liên Tích, ôm nàng vào lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Hàn Yên tràn đầy vẻ không vui, nàng ấy hỏi: "Gần đây...!tỷ thân thiết với Thành Phụng nghi quá rồi đó?"
Quý Liên Tích còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì đó, hóa ra là chuyện này.
Nàng bật cười, ánh mắt lướt qua đôi môi cách mình chưa đến mười centimet, nàng nghịch ngợm hôn trộm một cái.
Đỗ Hàn Yên không tránh kịp, tức giận đỏ mặt nói: "Đừng tưởng rằng tỷ làm như vậy là không cần phải giải thích nữa."
Quý Liên Tích vuốt ve má nàng ấy và giải thích: "Thành Phụng nghi không có nhiều bằng hữu ở trong cung, ta đã nói với nàng ấy rằng có thể đến gặp ta, nàng ấy đương nhiên sẽ đến thường xuyên.
Muội đừng nghĩ nhiều, bọn ta chỉ là bằng hữu."
Đỗ Hàn Yên nghe xong đánh giá nàng, sau đó lùi lại: "Tỷ đừng quên, ta mới là chính cung của tỷ!"
Thấy Đỗ Hàn Yên trông giống trẻ con, Quý Liên Tích cười cưng chiều dang tay ôm lấy nàng ấy, phụ hoạ: "Vâng vâng, muội là chính cung đẹp nhất và đáng yêu nhất trong hậu cung của ta."
"Ta xinh đẹp dễ thương nhất hậu cung của tỷ?"
"Muội là người duy nhất trong hậu cung của ta, tất nhiên muội là người xinh đẹp và dễ thương nhất rồi."
"Tỷ nói đấy nhé! Ta là người duy nhất trong hậu cung của tỷ!"
"Đương nhiên, cả đời này chỉ có một mình muội."
Ánh lửa của những ngọn đèn dầu trong phòng bập bùng nhuộm đỏ cả khuôn mặt hai người, vừa vặn che đi khuôn mặt đỏ bừng của đôi tình nhân khi họ hôn nhau..