Không Thể Rời Mắt Khỏi Em Cant Take My Eyes


Vợ yêu, suốt những năm qua, anh luôn không ngừng viết thư cho em.

Dù trong bảy năm qua, chỉ nhận được hai bức thư của em, anh vẫn rất vui.

Hai bức thư đó là em gửi cho anh khi còn ở đại học, anh vẫn giữ chúng và thường xuyên đọc lại.

Vợ yêu của anh, giờ anh đi rồi.

Từ nay, em không cần phải sợ anh sẽ theo em nữa.

Những năm qua, em đi về phía nam, anh cũng đi về phía nam.

Em đi về phía bắc, anh cũng đi về phía bắc.Sau này, dù em đi đâu, trời nam đất bắc, em đều có thể đi được.

Anh xin lỗi vì đã làm em phải trốn vào núi vì anh.

Vợ yêu của anh, anh không biết khi em nhận được lá thư này thì em đã bao nhiêu tuổi.


Nếu em còn trẻ, hãy tìm một người đàn ông tốt mà em thích và lấy anh ta.

Đừng lo, anh sẽ chúc phúc cho em từ trên thiên đường.

Anh cũng sẽ chăm sóc và để ý đến anh ta.

Nếu anh ta làm em không vui, anh ta làm em bị tổn thương, em cứ đến mộ anh nói một tiếng, dù thành ma anh cũng sẽ khiến anh ta phải trả giá!

Nếu em đã già, nếu chúng ta có con, thì hãy để con cái chăm sóc em thật tốt.

Nếu không có con, thì hãy tìm một người bạn đời tốt với em, hoặc về nhà, nhờ anh trai em chăm sóc em, như vậy anh sẽ yên tâm hơn.

Vợ yêu của anh, thật lòng mà nói, khi anh nghĩ đến cái chết, điều đầu tiên anh sợ nhất là không thể gặp lại em.

Anh không biết liệu mình có được coi là kẻ hèn nhát không, nhưng anh không thể chịu nổi việc phải xa em.

Vợ yêu của anh, anh phải làm sao đây? Anh rất yêu em! Vì cái chết của anh, em có thể cho anh chơi xấu lần cuối cùng được không? Nếu có luân hồi, liệu em có thể vẫn làm vợ anh trong kiếp sau? Chúng ta có thể sống cùng nhau trong kiếp sau không? Anh không muốn phải xa cách như thế này nữa, một bức thư gửi đi phải mất quá nhiều thời gian, anh đợi không được.

Dù thế nào đi nữa, hãy sống tốt, chăm sóc bản thân, làm những việc khiến em vui vẻ.

Ký tên, chồng yêu em, Lục Hành Chi.”


----------------------------------------------------------------------------------------------------


Sau khi đọc xong thư, nước mắt không biết khi nào đã ướt đẫm hai gò má trắng nõn của Giang Dao.

Những giọt nước mắt to như hạt đậu, từng giọt rơi xuống bức thư, trên mu bàn tay, khiến trái tim cô đau nhói.


Tất cả cảm xúc trong lòng cô bỗng sụp đổ.

“Lục Hành Chi, xin lỗi, tôi không biết mình lại quan trọng với anh như vậy, cũng không biết anh yêu tôi đến thế.

Tôi luôn nghĩ, anh và tôi đều là nạn nhân của hôn nhân sắp đặt.

Đối với chúng ta, cuộc hôn nhân này là gông cùm, là sự ràng buộc mà chúng ta rất muốn thoát khỏi.”

Cô rất ghét cha mẹ đã sắp đặt hôn nhân cho cô mà không quan tâm đến cảm xúc của cô...!nhưng điều đó không bao gồm Lục Hành Chi!

Những dòng chữ "chồng yêu của em, Lục Hành Chi" như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô.


“ Giang Dao, cô có biết, những gì cô đã mất, cô không trân trọng là gì không?”

“Đó là tình yêu của anh ấy, sự chăm sóc và cưng chiều của anh!”

“Lục Hành Chi trong lòng cô mãi mãi là một người đàn ông trầm lặng và nghiêm túc.

Trước khi cưới anh, cô chỉ gặp anh một lần.

Cô đã dùng cách của mình chống lại cha mẹ, kháng cự để cho họ thấy, cuộc hôn nhân mà họ gọi là hạnh phúc, thực chất là như thế nào.”


“Cô đã sai, sai lầm nghiêm trọng!”

“Cô luôn nghĩ, trong đời này, liệu cô có gặp được một người đàn ông yêu cô, trân trọng cô, cưng chiều cô không.

Không ngờ, người đàn ông đó đã thuộc về cô từ lâu, nhưng cô, ngốc nghếch trốn tránh, ngốc nghếch lẩn tránh, ngốc nghếch phớt lờ.”

“Lá di thư này là Lục Hành Chi viết bốn năm trước, Giang Dao khóc không thành tiếng.

Tại sao anh lại khiến cô hiểu ra, nhưng lại phải dùng cách đau đớn như vậy?”

“Cô nghĩ chỉ là cuộc hôn nhân không có tình yêu, nhưng thật ra đó là một cuộc hôn nhân mà anh đã tốn nhiều công sức để đạt được.

Trong cuộc hôn nhân này, chỉ có một người không có trái tim đó chính là GIang Dao cô.”

Nếu thật sự có luân hồi, cô sẵn sàng thử đáp lại tình yêu của anh, để đền đáp tình yêu vô điều kiện của anh trong mười năm qua...



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận