Trình Cảnh Dương hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tại biên giới phía Bắc, được thăng chức lên quân hàm thiếu tá và được phê chuẩn nghỉ phép 1 tháng.
Tử Hân nhận ra 1 tháng anh nghỉ phép ở nhà, vui thì vui thật, nhưng cô sẽ bị anh hành hạ đến chết mất.
Mới 6 giờ sáng, Cảnh Dương đã gõ cửa gọi cô dậy.
Tử Hân mắt nhắm mắt mở ra mở cửa thì bị anh kéo vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Cô vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn thì bị anh lôi đi chạy bộ, mới chạy được nửa vòng sân cô đã không chịu được đứng lại thở hổn hển.
Để cô nghỉ ngơi 2 phút, anh lại kéo cô chạy tiếp.
“Thể lực của em kém như vậy, phải tập luyện nhiều vào.
Từ giờ mỗi sáng ngủ dậy xuống sân chạy 2 vòng cho anh”.
“Cảnh Dương, anh không thương em, anh muốn em mệt chết có đúng không?”
Trình Cảnh Dương vuốt tóc cô, cười mỉm.
“Thương em thì mới bắt em tập luyện”.
Trong lúc ăn sáng, cô nhóc giận dỗi không thèm nhìn anh.
Ngồi trên xe anh đưa đi học cô chỉ nhìn ra cửa sổ.
Cảnh Dương cười bất lực nhìn cô xuống xe, anh không về mà cứ ngồi trên xe chờ cô tan học.
Lục Tử Hân vào lớp thì trực tiếp nằm bò ra bàn.
Hàn Vũ thấy vậy lại gần, quan tâm hỏi han.
“Cậu sao thế.
Khó chịu ở đâu à”.
“Mình bị một tên biến thái bắt nạt”.
Biến thái sao? Hàn Vũ tức giận.
“Hắn ta làm gì cậu.
Để mình xử lý hắn ta”.
Tử Hân xua tay.
“Anh ta bắt mình chạy 2 vòng quanh sân.
Mệt chết mình rồi”.
Hàn Vũ đứng hình mất 5 giây.
Là vậy à, anh cứ tưởng hắn ta làm gì cô thật.
Trình Cảnh Dương cảm thấy nhàm chán nên vào trường đi dạo.
Đi ngang qua một giảng đường.
Thấy dáng người nhỏ bé của cô đang nằm gục trên bàn thì bật cười.
Đang định tiến lại trêu cô thì nhìn thấy cậu nam sinh bên cạnh.
Hàn Vũ thấy Lục Tử Hân đang lim dim ngủ thì cởi áo khoác của mình ra đắp lên người cô.
Nhìn thấy sợi tóc bay bay trên mặt cô, anh đưa tay vuốt lại mái tóc cô.
Trình Cảnh Dương đứng từ xa tay nắm chặt lại.
Anh sợ mình không kiềm chế được mà chạy vào đánh tên thư sinh kia.
Lục Tử Hân đáng chết, dám ngang nhiên cho cậu ta gần gũi thế kia.
Đợi về nhà thì cô biết tay anh.
Cảnh Dương như quả bom nổ chậm đứng dựa vào tường, yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Lục Tử Hân sau khi ngủ đủ giấc thì tỉnh dậy, bỗng nhiên cô thấy phía sau lành lạnh, cảm giác có ai đó đang nhìn mình, cô quay lại thấy Trình Cảnh Dương đang đen mặt đứng ở cửa.
Sao mặt anh bỗng nhiên đáng sợ thế nhỉ.
Sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn thế kia.
Hàn Vũ không biết sự có mặt của Cảnh Dương, lúc ra về anh choàng tay lên cổ cô.
“Ngày mai cậu có tham gia khoá học sơ cứu không?”
Tử Hân vội vàng kéo tay Hàn Vũ xuống, nhìn ra phía Trình Cảnh Dương cười lấy lòng.
Khuôn mặt đẹp trai sau khi nhìn thấy cảnh vừa rồi thì đen kịt.
Tử Hân vội vàng nói có rồi chạy đi.
Hàn Vũ ở phía sau nói to.
“Mai mình giữ chỗ cho cậu nhé”.
Từ giảng đường ra xe, Cảnh Dương không nói lời nào, Tử Hân buồn bực đi theo anh.
Rõ ràng sáng nay cô là người giận, sao giờ lại đổi ngược lại rồi.
Lên xe, Tử Hân vội chui vào lòng anh cọ cọ mấy cái.
“Cảnh Dương, anh đừng hiểu lầm.
Cậu ta tự nhảy lên người em, em không kịp phản ứng”.
“Thế lúc cậu ta vuốt ve mặt em sao em để yên”.
Tử Hân hoàn toàn ngơ luôn, Hàn Vũ vuốt ve mặt cô lúc nào chứ.
Như đọc hiểu suy nghĩ của cô, Cảnh Dương nhẹ nhàng phun ra ba từ.
“Lúc em ngủ”.
Cô thật sự muốn phát điên lên.
Lúc cô ngủ thì làm sao cô đẩy cậu ta ra được.
“Anh không nói lý.
Em ngủ em đâu biết gì”.
“Tội của em là ngủ quá say.
Nhỡ cậu ta giở trò với em thì sao”.
Lục Tử Hân không thèm nói chuyện với tên dở hơi như anh nữa.
Cô “hứ” một tiếng rồi quay người nhìn ra cửa sổ..