Một tuần trôi qua nhanh chóng, ngày mai toàn đội NH1 kết thúc đợt huấn luyện, trở về đất liền.
Ôn Chiến đã đánh tiếng muốn mở tiệc chia tay từ trước, hôm nay hắn ta đích thân tới mời.
“Cả đội đã vất vả rồi.
Chiều nay tôi có mở một bữa tiệc nhỏ, coi như là để chia tay các cậu.
Ai không đến là không nể mặt tôi”.
“Trung tá quá lời rồi.
Nếu trung tá đã mở lời thì cả đội chúng tôi phải nghe theo thôi”.
“Vậy chiều nay gặp lại các cậu”.
“Trung tá đi cẩn thận”.
Rời khỏi doanh trại, xác định không có ai theo dõi, Ôn Chiến rút điện thoại ra gọi cho Triệu Tấn.
“Lão đại, việc ngài giao tôi đã hoàn thành.
Chuyện còn lại phải nhờ ngài rồi”.
————————————
Chiều hôm đó, khi Trình Cảnh Dương vừa rời đi, Lục Tử Hân nhận được tin nhắn.
“Muốn giữ mạng Trình Cảnh Dương thì ra bờ biển”.
Lục Tử Hân lo lắng gọi điện cho Trình Cảnh Dương nhưng điện thoại anh tắt máy.
Gọi sang cho Lục Tử Minh cũng không được.
Vì khi tác chiến họ không được mang điện thoại theo.
Tử Hân trong lòng cảm thấy bất an, cô chỉ lo anh gặp nguy hiểm.
Bất chấp tất cả chạy ra biển.
Bờ biển vắng lặng không một bóng người, cô liên tục gọi cho anh nhưng không liên lạc được.
Trong lúc lo lắng, có một bàn tay chụp thuốc mê cô từ phía sau.
Không đề phòng nên cô bất tỉnh nhân sự, bị đám người đó kéo lên xe.
Toàn đội NH1 bao gồm cả Lục Tử Minh đều xuất hiện trên du thuyền.
Khi mọi người đã lên đủ, thuyền bắt đầu chạy.
Ôn Chiến thì không thấy đâu, chỉ thấy Triệu Tấn từ trong bước ra.
“Đội trưởng Trình, đã lâu không gặp”.
“Triệu Tấn, cuối cùng ông cũng chịu xuất hiện rồi.
Bao năm qua ông làm loạn đủ rồi, cũng nên nghỉ ngơi thôi.
Nhà tù là nơi tốt nhất để ông nghỉ dưỡng suốt quãng đời còn lại”
Triệu Tấn không run sợ, ông ta cười to vỗ tay.
“Mạnh miệng quá nhỉ.
Hôm nay ai phải bỏ mạng chưa biết được đâu”.
Trình Cảnh Dương bình tĩnh chỉnh lại tay áo.
“Có ân oán gì thì giải quyết một lần cho xong.
Đừng lôi thôi lằng nhằng nữa”.
“Nói hay lắm.
Vậy chúng ta từ từ tính toán”.
Triệu Tấn ngồi xuống ghế, tay rút điếu xì gà ra cho lên miệng.
Một tên thuộc hạ lập tức tiến lên mở hộp quẹt.
“Triệu Tấn, ông bắt nhốt bố tôi suốt 10 năm qua, hành hạ đánh đập ông ấy.
Chuyện này ông tính sao?”
“Con trai tôi vì cậu mà bị thương, sống chết chưa rõ.
Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu”.
Trình Cảnh Dương cười khẽ.
“Ông gọi người ta là con trai, nhưng người ta đâu có nhận ông là bố”.
“Cậu có ý gì”.
“Tôi biết ông đã cài bom trên du thuyền này, ngoan ngoãn giao điều khiển ra đây.
Nếu không ông sẽ hối hận”.
Triệu Tấn hừ lạnh, tên này thật có bản lĩnh.
Biết trước ông ta cài bom mà vẫn dám lên du thuyền.
“Đội trưởng Trình, cậu tự tin quá rồi.
Điều khiển ở đây, có bản lĩnh thì tới lấy”.
“Đương nhiên tôi phải nắm chắc phần thắng mới dám tự tin như vậy chứ.
Đúng không A Thông”.
Câu cuối Trình Cảnh Dương nói to ra cửa, một người đàn ông mặc quân phục bước vào.
Gương mặt Triệu Tấn lập tức trắng bệch.
“A Thông, con tỉnh khi nào? Giờ này con phải ở bệnh viện mới đúng chứ”.
A Thông lạnh lùng nhìn Triệu Tấn không nói gì, quay sang Trình Cảnh Dương.
“Đội trưởng, tôi tới muộn”.
“Không sao”.
Trình Cảnh Dương vỗ vai A Thông, lúc này anh mới quay ra nhìn Triệu Tấn.
“Triệu Tấn, đầu hàng đi”.
Triệu Tấn nhìn A Thông lắc đầu.
“Ở đây nguy hiểm lắm.
A Thông, nghe lời bố, rời khỏi đây đi”.
“Ông không phải bố tôi.
Tôi không có người bố xấu xa như ông.
Ông đã bỏ mẹ con tôi giờ lại muốn nhận lại à”.
A Thông quay ra nhìn đồng đội, những người đã vào sinh ra tử với anh.
“Ông nhìn cho kĩ, họ mới là gia đình của tôi”.
Triệu Tấn nhìn anh lắp bắp..
“Bố xin lỗi.
Bố chỉ muốn cho con cuộc sống tốt hơn.
Bố...”
“Triệu Tấn, đầu hàng đi”.
Triệu Tấn buông thõng tay xuống, chiếc điều khiển rơi khỏi tay ông ta.
Trình Cảnh Dương nhanh tay bắt lấy, anh cho người còng tay ông ta lại.
Toàn bộ người của Triệu Tấn bị khống chế..