Trình Cảnh Dương và Lục Tử Hân cảm thấy đám cưới không quá cần thiết.
Hai người chuyện gì cũng làm qua rồi.
Ôm rồi, hôn rồi, lăn giường cũng rất nhiều lần rồi.
Nên đám cưới chỉ là thủ tục mà thôi.
Sáng sớm nay, Lục Tử Hân vẫn đang mơ màng ngủ thì bị Trình Cảnh Dương dựng dậy.
Anh lái xe đưa cô tới cục dân chính.
Tử Hân mắt nhắm mắt mở hỏi anh..
“Bạn anh kết hôn sao”.
Trình Cảnh Dương cười cười không nói gì.
Anh đưa cô tới chỗ làm thủ tục.
Cô nhân viên nhìn thấy hai người thì mỉm cười thân thiện hướng dẫn.
Lục Tử Hân vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, thấy anh lấy ra đầy đủ giấy tờ, cô mới hiểu ra vấn đề.
“Hôm nay anh kết hôn..”
“Phải nói là chúng ta kết hôn.”
“Sao em không biết gì”.
“Chút nữa em cứ làm theo anh là được”.
Hai người kí tên, chụp ảnh, đọc lời thề.
Một cái dấu ấn xuống, vậy là cô đã trở thành gái có chồng.
Trên đường về nhà, cô nhìn kĩ tờ giấy kết hôn, vẫn không tin đây là sự thật.
“Em kết hôn rồi sao?”
Trình Cảnh Dương nhìn cô phì cười.
“Sao trông em cứ như bị bức hôn vậy”.
“Chả nhẽ không phải..”
“Giờ em là vợ anh rồi, không được phép chối đâu”.
Lục Tử Hân bật cười đến vui vẻ, cô quay sang kéo mặt anh lại gần hôn chụt lên mặt anh.
“Haha, giờ anh là người của em rồi.
Em nói là phải nghe, em đe là phải sợ.
Rõ chưa”.
“Từ năm 10 tuổi anh đã là người của em rồi..”
Lục Tử Hân nhướng mày nhìn anh, không hiểu anh vừa nói gì.
Trình Cảnh Dương cũng rất tốt bụng giải thích cho cô.
“Lần đầu tiên gặp nhau em đã tuyên bố anh là người của em.
Lúc đó anh đã khắc cốt ghi tâm rồi.
Sau này nhất định phải cưới em làm vợ.”
Lục Tử Hân đỏ mặt đánh vào người anh..
“Mới bé tí mà anh đã có suy nghĩ xấu xa như vậy sao?”
“Anh chỉ xấu xa với em thôi..”
Cảnh Dương nhìn cô nói tiếp..
“Em có nhớ sợi dây chuyền anh đưa cho em không?”
Tử Hân đưa tay vào cổ áo móc ra nhìn, sau đó lại nhìn anh.
Sợi dây chuyền này là của mẹ anh, có gì đặc biệt sao.
“Đây là sợi dây chuyền mà Trình gia dành tặng cho con dâu.
Anh tặng cho em lâu rồi, cũng không có ý định lấy lại..”
Lục Tử Hân sửng sốt, cô nắm chặt sợi dây trong tay.
“Anh giao cho em như vậy, không sợ lớn lên em lấy người khác sao.”
“Vì vậy hôm nay anh mới dẫn em đi đăng ký.
Giờ em chạy không thoát đâu”.
Đám cưới của hai người diễn ra rất đơn giản, không cầu kì hoa lệ.
Chỉ có người thân và bạn bè.
Lục Hạo Thiên và Trình Quân vui vẻ đến mức cười không khép miệng lại được.
Lục Hạo Thiên tin tưởng người đàn ông này sẽ là bến đỗ an toàn của con gái ông.
Lục Tử Minh đứng một bên cẩn thận đỡ Hạ Vy ngồi xuống.
Không biết vì lí do gì mà một tháng trước Hạ Vy bỏ đi, Lục Tử Minh tốn rất nhiều thời gian và công sức mới đưa cô về được.
Tuy không nói nhưng ai cũng biết Tử Minh đã bị Hạ Vy thu phục.
Hơn nữa cô còn đang mang thai, bây giờ cô là bảo vật của Lục gia.
Ngày biết Hạ Vy mang thai, Lục Tử Hân tìm Trình Cảnh Dương trách móc..
“Anh nói xem Lục Tử Minh mới quen Hạ Vy mấy ngày, sao đã có thai rồi..”
Nói rồi cô nhìn xuống bụng mình.
Thời gian gần đây hai người đã không sử dụng biện pháp phòng tránh, sao vẫn chưa có động tĩnh gì.
Trình Cảnh Dương nhìn cô cười xấu xa.
“Muốn làm mẹ rồi à?”
“Anh nói xem lâu như vậy sao em vẫn chưa có gì..”
Ánh mắt Trình Cảnh Dương đục ngầu màu dục vọng, anh đè cô xuống giường.
“Vậy đêm nay anh cố gắng một chút..”
Cô đâu biết rằng trước đó anh sợ cô không thích có con sớm nên đã âm thầm tiêm thuốc tránh thai.
Thấy cô muốn như vậy anh không cần kiềm chế nữa rồi..