Không Thể Thành Người Yêu

Phòng của Khúc Trực còn cao hơn Trịnh Bảo Châu một tầng, vì khách sạn này thường có đoàn làm phim vào ở, cho nên có không ít fans tới cắm chốt, thường kín phòng. Khúc Trực đặt sát ngày, chỉ có thể đặt phòng luxury.

Trịnh Bảo Châu theo anh vào, tháo khẩu trang nhìn quanh phòng một lượt: “Không nhìn ra nha, cậu còn xa hoa dâm dật thế cơ.”

“…” Khúc Trực cạn lời, “Xa hoa thì thôi, cậu nhìn đâu mà ra dâm dật hả?”

Trịnh Bảo Châu nhìn bồn tắm lớn cho hai người đặt trước cửa sổ: “Người đứng đắn ai lại để bồn tắm ở đây?”

“…Đó là khách sạn đặt, tôi cũng rất tò mò với cái bố cục này đấy.” Khúc Trực vừa nói, vừa mở vali của mình ra, “Mấy thứ này đều cho cậu đấy.”

Trịnh Bảo Châu sáp lại nhìn, trong vali của Khúc Trực có túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, hai bên là rượu thuốc và cao dán, kỳ quái nhất là, anh còn mang một cái thùng ngâm chân gấp gọn!!

Trịnh Bảo Châu xách cái thùng ngâm chân ra, đặt lên sàn mở ra: “Cái này cũng chuẩn bị cho tôi à?”

“Ừ, ngâm chân có thể giảm bớt mệt mỏi, để tiện mang đi, tôi còn cố ý chọn một cái gấp gọn được.”

“…Cậu nghĩ chu đáo thật đấy.”

Khúc Trực không ý kiến: “Hay cậu thử xem? Tôi thấy đánh giá không tệ đâu.”

“Tôi đợi lát về phòng rồi ngâm.” Trịnh Bảo Châu dịch cái thùng ngâm sang bên, cầm đồ ăn vặt trong cái túi to ra, “U là trời, cậu tới làm bồ tát à? Cậu thế này tôi hơi hoảng nha.”

Khúc Trực nhấp đôi môi hơi khô của mình, mở miệng nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, là dì Tô bảo tôi chăm sóc cậu thôi.”

“Hả?” Trịnh Bảo châu nghe thế, tay run lên, “Mẹ tôi biết tôi vào đoàn phim?”

“…Dì ấy mà biết, cậu còn êm đẹp ở đây được à?”

“…Cũng phải.” Trịnh Bảo Châu chẹp miệng một cái, “Vậy cậu dọa người ta làm gì?”

Khúc Trực hơi sững người: “Ý tôi là, lúc tôi vào ở khách sạn, dì Tô có kêu tôi bình thường chăm sóc cậu nhiều hơn. Tôi ở chỗ cậu lâu thế, cũng nên báo đáp chút, phải không?”

“Đương nhiên rồi!” Anh nói vậy, Trịnh Bảo Châu phấn khởi hẳn lên, “Cậu có biết phòng cậu ở bao tiền một đêm không hả? Tôi cho cậu ở miễn phí đó! Nói ra, tôi thấy tôi còn lỗ to ấy!”

“…Vậy lần sau tôi lại đưa cho cậu.” Khúc Trực nói xong, lấy cao dán ra, “Đây đều là cao dán các cụ bên nhà tôi dùng qua thấy tốt, cậu đau ở đâu thì dán một miếng, rất hiệu quả. Rượu thuốc tôi cũng mang tới, cậu bị thâm ở đâu?”

“…” Trịnh Bảo Châu nghe câu hỏi này, khẽ ho một tiếng, “Cậu thông minh thế, cậu đoán xem đeo dây cáp thì chỗ nào dễ bị thâm nhất?”

Khúc Trực: “…”

Anh ngoảnh đầu đi, cũng khẽ ho một tiếng: “Vậy tự cậu bôi nhé, chú ý thủ pháp.”

“Ờm…” Trịnh Bảo Châu ngửa đầu nhìn anh một lát, đặt quà vặt trong tay xuống rồi ghé lại gần bảo: “Thật ra eo tôi cũng đau, cậu có thể ấn giúp tôi tí không? Coi như bù tiền phòng.”

“Ừ…”

Khúc Trực dọn qua sô pha, đưa hai cái gối ôm cho Trịnh Bảo châu: “Cậu nằm úp lên đây nhé.”

“Ờ.” Trịnh Bảo Châu cởi áo khoác ra, tóc cũng vén lên, nằm úp xuống sô pha, “Cậu nhẹ chút nhé, cái eo già này của tôi dễ gãy lắm.”

“…” Khúc Trực đi rửa tay trước, ngoài vệ sinh cho sạch, còn đặc biệt dùng nước nóng cho tay ấm lên. Lau khô tay xong, anh quay lại phòng khách, ngồi xuống cạnh Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu chỉ mặc một cái áo len rộng, quần bò bên dưới cũng là loại trễ eo, thật ra lại tiện. Khúc Trực duỗi tay, trước khi véo áo cô, còn đánh tiếng: “Tôi chuẩn bị vén áo cậu lên nhé.”

“…” Câu thông báo này rất nghiêm túc, Trịnh Bảo Châu nghe tự dưng muốn cười. Cô tự đưa tay, kéo áo len lên, lộ ra một đoạn eo.

Bên trong cô không mặc gì khác, trực tiếp thấy da trần, mùa đông mặc dày, Khúc Trực trước không phát hiện, giờ bỗng thấy thế, anh mới phát hiện eo của Trịnh Bảo Châu còn thon hơn anh tưởng tượng.

Eo cô rất đẹp, đường cong nuột nà chạy một đường đi xuống, biến mất dưới lớp quần bò.

“Cậu đang làm gì đấy?” Trịnh Bảo Châu chờ nửa ngày, không thấy anh có động tĩnh, quay lại nhìn một cái. “Không bị eo nhỏ của tôi mê hoặc đấy chứ.”

“…” Khúc Trực kéo khóe miệng, nhìn cô bảo: “Tôi chỉ đang nghĩ, sao cậu lại không mặc áo giữ nhiệt. “

Trịnh Bảo Châu: “…”

Cậu nhìn sau eo của gái đẹp mà lại nghĩ về áo giữ nhiệt hả! Cậu hết cứu rồi!!

“Lúc tôi đóng phim có mặc áo ở trong, thay đồ ra thì cởi mất.” Trịnh Bảo Châu bĩu môi, lại nằm úp xuống, “Cậu đừng rề rà nữa, tôi còn muốn về phòng ngủ sớm đó.”

Khúc Trực trầm mặc đổ ít rượu thuốc ra lòng bàn tay, dùng tay ủ ấm, sau đó khẽ ấn lên eo Trịnh Bảo Châu. Thủ pháp của anh thành thạo, lực độ vừa phải, làm Trịnh Bảo Châu thoải mái đến nheo mắt: “Khác không nói, tay nghề của cậu quả thật không tồi, cậu đặc biệt luyện qua à?”

“Có học một chút, lúc trước có xoa bóp cho các cụ trong nhà.”

“À…” Trịnh Bảo Châu cọ cọ lên gối như một chú mèo, bỗng dưng có chút buồn ngủ, “Sau này cậu về hưu, có thể chuyên môn đi làm món này á.”

“…Cảm ơn cậu khẳng định, nhưng không cần đâu.” Khúc Trực lại đổ ra chút rượu thuốc, ủ ấm trên tay rồi tiếp tục bóp eo cho Trịnh Bảo Châu.

Da của Trịnh Bảo Châu rất mượt, xúc cảm rất tốt, trên eo cũng không có mỡ thừa, dùng tay con trai mà đo, thì thật đúng là ‘một vòng tay ôm gọn’ như trong sách miêu tả.

“Có phải cậu hơi gầy rồi không?” Khúc Trực nhẹ giọng hỏi một câu. Qua một lúc mà chẳng thấy Trịnh Bảo Châu phản ứng gì, Khúc Trực đưa mắt lên nhìn một cái, thấy cô đã nằm úp trên sô pha ngủ rồi.

“…” Anh cũng chẳng ngờ, hóa ra tay nghề của anh đã xịn xò như vậy rồi.

Nom Trịnh Bảo Châu có vẻ rất mệt, Khúc Trực cũng không gọi cô dậy. Anh kéo áo len đang cuộn lên của cô xuống, ôm cô từ sô pha lên, cẩn thận từng li từng tí đặt cô lên giường trong phòng ngủ.

Vốn nghĩ Trịnh Bảo Châu ngủ một lúc sẽ tự dậy, nhưng cô ngủ rất say, mãi chẳng thấy dấu hiệu tỉnh. Khúc Trực xử lý công việc một lúc, đến phòng ngủ xem cô, rồi đành ôm chăn ra sô pha ngủ.

Trịnh Bảo Châu bị chuông báo thức gọi dậy. Cô mơ mơ màng màng đưa tay ấn tắt chuông ở đầu giường, xoa tóc ngồi dậy. Lúc này mới bốn rưỡi, Trịnh Bảo Châu tỉnh táo lại, mở cái đèn con nhìn xung quanh.

Cái phòng này hình như không phải của cô??

Cô vô thức nhấc chăn lên nhìn nhin, thấy áo quần mình vẫn ngay ngắn trên người, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Không đúng, tối qua cô đâu có uống rượu, sao lại chạy tới phòng người ta ngủ chứ?

“…” Cô nhớ rồi, Khúc Trực!!

Cô nhanh chóng đứng dậy, mang dép đi ra khỏi phòng, thấy Khúc Trực đang ngủ trên sô pha. Sô pha của căn phòng này tuy không ngỏ, nhưng vẫn tội cho cặp chân dài không chỗ đặt của Khúc Trực rồi.

Dáng vẻ ôm chăn ngủ trên sô pha của anh đáng thương ghê.

Trịnh Bảo Châu đứng đó ngắm anh một hồi, rồi im lặng vào phòng vệ sinh, lấy bộ bàn chải mới ra đánh răng. Cô vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương để kiểm điểm.

Tối qua cô lại ngủ trong phòng đàn ông mà chẳng phòng bị gì, thật quá nguy hiểm! Nhưng cũng không trách cô được, chỉ trách Khúc Trực mát xa thoải mái quá hic!

May người hôm qua là Khúc Trực…Ặc, nếu không phải Khúc Trực, cô cũng không để người ta mát xa nhỉ?

Cho nên không phải vì mình thiếu cảnh giác, ừm.

Cô dí vào gần gương, chăm chăm nhìn mặt mình. May là hôm qua cô đã tẩy trang ở đoàn phim, bằng không tên trai thẳng như Khúc Trực chắc chắn không biết tẩy trang giúp cô.

A, ngay cả nội y anh cũng chẳng cởi giúp cô nữa là!

Thôi thôi, anh còn biết giúp cô đắp chăn là đã không sai rồi, hơn nữa tối qua cô mặc nội y ngủ lâu như thế, mà chẳng thấy khó chịu tí nào…

Mị ngủ như chết vậy sao,

Đánh răng rửa mặt xong, Trịnh Bảo Châu cũng không về phòng, tính đi thẳng đến khách sạn hóa trang. Cô đi ra phòng khách, lại nhìn Khúc Trực đang ngủ trên sô pha một cái, nhẹ tay nhẹ chân kéo cửa.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Không Thể Thành Người Yêu
4. Tình Nồng Người Không Biết
=====================================

Tài xế của Cao Bác Vân đã lái xe tới, mấy hôm nay ngày nào Trịnh Bảo Châu cũng ngồi chiếc xe này, anh ta cũng nhận ra cô. Trịnh Bảo Châu chào anh tài xế một tiếng, rồi kéo cửa ngồi vào. Cao Bác Vân chẳng bao lâu cũng xuống, lúc thấy Trịnh Bảo Châu trên xe thì cười một tiếng ái muội.

Trịnh Bảo Châu bị anh ta cười đến nổi hết da gà da vịt: “Đạo diễn Cao, đêm hôm khuya khoắt, anh đừng dọa người thế được không?”

Cao Bác Vân ngồi lên xe, còn nhìn cô mờ ám: “Bạn học cũ hôm qua, có phải là bạn học cũ cô bảo hôm trước không?”

Trịnh Bảo Châu vô thức cách xa anh ta một chút: “Phải, anh lại muốn nói gì?”

Cao Bác Vân càng cười ẩn ý hơn: “Được lắm Bảo Châu, còn biết mang đàn ông tới đoàn làm phim nha.”

“…Từ từ đã.” Mí mắt Trịnh Bảo Châu khẽ giật, “Anh có hiểu lầm gì không? Cậu ta chỉ tới đưa đồ sưởi ấm cho tôi thôi.”

“Ồ, đồ sưởi ấm à.” Cao Bác Vân nhìn cô với vẻ “Tôi hiểu mà”, “Ở bên ngoài lâu quả thật cần sưởi ấm, tối qua…”

“Anh mau dừng lại đi!” Trịnh Bảo Châu trực tiếp cắt lời anh ta, “Phế liệu màu vàng[1] trong đầu anh sắp tràn ra rồi kìa.”

“Ha.” Cao Bác Vân khẽ cười một tiếng, cặp mắt kia như nhìn thấu tất cả, “Khỏi giả vờ nữa, tối qua cô đâu có về phòng, cô ngủ ở phòng anh ta phải không?”

Trịnh Bảo Châu: “…”

“Đều là người trưởng thành cả rồi, có gì phải xấu hổ.”

Trịnh Bảo Châu xoa mặt: “Sao anh biết tôi không về phòng?”

Cao Bác Vân liếc xéo cô: “Cô có biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn không? Cô tưởng chuyện này giấu được chắc?”

“…”

“Nhưng cô không phải sợ, bây giờ cô chưa hot, không ai để ý. Đợi cô hot rồi thì phải chú ý hơn.”

“…” Trịnh Bảo Châu nhìn anh ta, “Nếu tôi nói, tối qua tôi chỉ thuần túy là ngủ trong phòng cậu ấy thôi, anh có tin không?”

“Cô thấy sao?” Cao Bác Vân nhìn cô như nhìn con đần.

Trịnh Bảo Châu: “…”

Có phải cô nhảy Hoàng Hà cũng không rửa sạch rồi không!

“Tối qua hai người không kịch liệt quá chứ? Nếu ảnh hưởng quay hôm nay thì tôi không tha đâu đấy.”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Anh mau im miệng đi!

Lúc Khúc Trực tỉnh dậy, Trịnh Bảo Châu cũng vừa hóa trang xong. Anh dậy khỏi sô pha, hoạt động cơ thể cứng ngắc, sau đó nhìn thấy đống đồ ăn vặt, rượu thuốc, thùng ngâm chân vẫn để nguyên xi ở phòng mình.

“…” Anh chỉ đặt phòng một đêm, mấy thứ này phải gửi lễ tân cho Trịnh Bảo Châu à?

Anh vào phòng ngủ ngó một cái, quả nhiên Trịnh Bảo Châu đã đi rồi, cũng không biết cô đi lúc nào. Khúc Trực về lại phòng khách, kéo hết rèm cửa ra, vừa quay lại, thì thấy trên bàn trà đè một tờ giấy.

Ánh mắt anh hơi rung rinh, bước tới dịch cái gạt tàn ra, cầm tờ giấy lên.

“Khúc Trực tôi đến đoàn phim dọn gạch đây! Trước khi đi cậu chuyển đồ vào phòng giúp tôi nhé, tôi đặt thẻ phòng trên bàn đấy!”

Khúc Trực cúi đầu nhìn một cái, trên bàn quả nhiên có một cái thẻ phòng.

Anh cúi người nhón cái thẻ phòng lên, khẽ cười. Trịnh Bảo Châu biết ra lệnh thật đấy.

Anh đơn giản đánh răng rửa mặt, rồi cầm thẻ phòng Trịnh Bảo Châu để lại trước, kéo vali tới thẳng cửa phòng cô. Anh đứng ngoài cửa quẹt thẻ, cửa kêu tích tích rồi mở ra.

Lúc Lâm Tử Khâm đi qua, vừa khéo nhìn thấy một anh chàng lạ mặt đang quẹt thẻ phòng Trịnh Bảo Châu.

Hơn nữa anh ta còn xách cái vali.

“..” Lâm Tử Khâm mang khẩu trang, đi qua anh, ánh mắt cứ đặt lên người đối phương, ngay cả hai trợ lí theo sau anh ta, cũng đánh giá anh chàng đẹp trai này với đầy hiếu kì.

Tay mở cửa của Khúc Trực khựng lại, cũng nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Khâm.

Ở tầng này chắc chắn không phải diễn viên nhỏ, ừm, ngoại trừ Trịnh Bảo Châu. Về phần sao anh lại biết người đối diện là diễn viên…ngoại trừ việc có hai trợ lý theo sau anh ta, còn là bởi anh ta trông rất giống minh tinh.

Có lẽ đó chính là khí chất minh tinh người ta thường nói.

Người đàn ông mang khẩu trang, che phân nửa gương mặt, nhưng mấy hôm nay Khúc Trực đã xem quá nhiều ảnh của anh ta trong nhóm, cũng nhớ được mặt mũi anh ta.

Chủ nhân của cặp mắt này, nếu không nhầm thì chính là Lâm Tử Khâm.

Hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát, ai cũng không mở lời, Khúc Trực kéo hành lí đẩy cửa vào trong, Lâm Tử Khâm cũng đi qua cửa phòng, rẽ vào khu thang máy.

Hai trợ lý phía sau anh ta lúc này mới không kìm được hóng hớt: “Anh chàng mới nãy là ai nhỉ? Đẹp trai quá đi.”

“Công nhận quá đẹp trai, mới đầu tớ còn tưởng là ngôi sao nào! Có lẽ là bạn của Trịnh Bảo Châu, tớ thấy anh ta dùng thẻ phòng mở cửa.”

“Anh ta còn mang vali cơ, là bạn trai của Trịnh Bảo Châu hả?”

“Có thể, hóa ra Trịnh Bảo Châu có bạn trai rồi!”

“Đại mỹ nữ có bạn trai cùng chẳng lạ, hơn nữa bạn trai cô ấy còn đẹp giai thế mà.”

“Cậu nói đúng.”

Lâm Tử Khâm ở phía trước khụ một tiếng, cắt lời họ: “Đừng hóng hớt thế, lát nữa đến đoàn phim không được nói linh tinh.”

Hai trợ lý gật đầu: “Yên tâm ạ, bọn em biết chừng mực!”

Khúc Trực vào phòng đặt hành lí trong phòng Trịnh Bảo Châu, rồi tính đưa cả vali cho cô. Anh chụp vali một cái, rồi gửi cho Trịnh Bảo Châu: “Đưa đồ cho cậu rồi nhé, thẻ phòng để trên bàn.”

Trịnh Bảo Châu thấy tin, trả lời anh một cái tay ra hiệu “OK”.

Khúc Trực nhìn khuông thoại một lát, nghĩ có nên nói cho cô biết chuyện vừa nãy gặp Lâm Tử Khâm không. Anh nghĩ một lát, cuối cùng vẫn khóa điện thoại lại.

Lâm Tử Khâm hôm nay hóa trang cuối cùng, lúc anh ta tới phim trường, Trịnh Bảo Châu đã quay xong một cảnh. Qua mấy ngày cọ sát, Trịnh Bảo Châu đóng cảnh đánh đấm đã thuần thục, cũng ngày càng có vị.

Lâm Tử Khâm vừa tới, cũng bị Cao Bác Vân kéo đi quay. Giữa lúc nghỉ, Trịnh Bảo Châu ngồi cùng Lâm Tử Khâm sưởi mặt trời nhỏ. Lâm Tử Khâm nghĩ một lát, vẫn quyết định nhắc Trịnh Bảo Châu một câu: “Khách sạn chúng ta ở, có rất nhiều fans với paparazzi theo dõi đấy.”

Trịnh Bảo Châu: “??!”

Lẽ nào chuyện tối qua cô ngủ ở phòng Khúc Trực, đã bị mọi người biết hết rồi sao!

[1] Ý chỉ những suy nghĩ về chuyện xxx


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui