Không Thể Thành Người Yêu

Cảnh muốn quay hôm nay là một cảnh quay lớn, hội tụ đủ các tiên môn thế gia trong《Khanh Trần》, cho nên mới cần nhiều diễn viên quần chúng tới đóng đệ tử các phái như vậy.

Trịnh Bảo CHâu lại nhận được một thanh kiếm đạo cụ, cùng Vương Tĩnh Nghệ đứng vào vị trí chỉ định. Vừa nãy đạo diễn đã giải thích cho bọn họ về cảnh quay, hôm nay quay là cảnh các tiên môn chạy tới cửa nhà nam chính, bắt y giao ra “yêu nữ Ma giáo”—-cũng chính là vai diễn của nữ chính. Nam chính không đồng ý, bọn họ bèn tính xông vào.

“Đây chính là lục đại môn phái vây công đỉnh Quang Minh à nha.” Trịnh Bảo Châu nhỏ giọng nói với Vương Tĩnh Nghệ bên cạnh một câu.

Vương Tĩnh Nghệ đang chăm chú nhìn Lâm Tử Khâm, đạo diễn lúc này đang giảng giải cảnh quay với các vai chính: “Cậu nhìn thấy cô gái mặc trang phục hồng nhạt kia chứ? Cô ta là khách mời khá có tiếng ở đây, lát nữa còn có một cảnh đối đầu với Lâm Tử Khâm.”

“Ồ.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, cô gái kia dáng dấp cũng không tính quá xinh đẹp, nhưng có thể thành khách mời lớn thì chắc diễn xuất rất tốt.

“A a, muốn làm khách mời quá, nếu vậy không chừng tớ cũng có cơ hội đối diễn với Lâm Tử Khâm!”

Trịnh Bảo Châu hỏi cô nàng: “Làm sao mới thành khách mời được?”

Vương Tĩnh Nghệ đáp: “Cậu chạy một, hai tháng ở phim trường làm diễn viên quần chúng, là có thể đăng ký thi sát hạch diễn viên khách mời, lớn, vừa, nhỏ, có các yêu cầu khác nhau. Tuần trước tớ cũng thi một lần, nhưng không qua. Ài.”

“Ồ….Vậy coi như tích lũy thêm kinh nghiệm đi.”

“Mọi người đứng vào chỗ, chuẩn bị quay.” Đạo diễn trao đổi với dàn diễn viên chính xong, chuẩn bị vào quay chính thức. Trọng điểm của cảnh này nằm ở nam chính, như vai tiểu đệ tử của Trịnh Bảo Châu, chỉ gom vào cho đủ cảnh. Phần diễn của bọn họ rất đơn giản, lát nữa lão đại của môn phái bọn họ sắp đánh nhau với nam chính, bọn họ phối hợp đồng loạt rút kiếm ra là được.

Trước tiên đạo diễn kêu bọn họ thử một lần, rồi mới quay chính thức. Trong cảnh này nam chính lấy một địch nhiều, hầu như toàn là cảnh đánh đấm của Lâm Tử Khâm, tuy chưa đến chỗ bọn họ rút kiếm, nhưng họ vẫn phải đứng ở đó chờ.

Lúc này camera không quay chỗ bọn họ, nên có thể thả lỏng một tí, Vương Tĩnh Nghệ lại lặng lẽ xáp lại gần Trịnh Bảo Châu, nhỏ giọng nói chuyện với cô: “Lâm Tử Khâm diễn cảnh đánh nhau hay quá, với lại anh ấy chẳng bao giờ dùng đóng thế cả!”

Điểm ấy Trịnh Bảo Châu cũng phát hiện, tuy đoàn làm phim có chuẩn bị một diễn viên đóng võ thế, nhưng anh ta luôn không dùng. Lúc này ngay cả tông môn trưởng lão đánh nhau với anh ta cũng dùng diễn viên đóng thế, mà Lâm Tử Khâm vẫn tự mình ra trận.

“Anh ta cũng chuyên nghiệp phết.” Trịnh Bảo Châu khe khẽ nói một câu.

Vương Tĩnh Nghệ gục gặc liên tục: “Đúng á, bây giờ rất nhiều diễn viên đóng cảnh đánh đấm, chẳng thèm tập nửa chiêu, toàn dựa vào kỹ xảo quay chậm và xoay vòng quanh! Lâm Tử Khâm trước đó còn đặc biệt đi học một ít võ thuật, cậu nhìn động tác của anh ấy đẹp chưa!”

Vương Tĩnh Nghệ không hổ là fan cứng của Lâm Tử Khâm, bất cứ khi nào cũng tâng bốc rắm cầu vồng của anh ta. Cô nàng giao lưu với Trịnh Bảo Châu xong, phân cảnh này rốt cuộc cũng xong, đạo diễn để bọn họ nghỉ vài phút, rồi bắt đầu quay cảnh tiếp theo.

Cảnh tiếp theo, cuối cùng cũng tới lượt nhóm Trịnh Bảo Châu rút kiếm!

Tuy lần này không có lời thoại, nhưng có cảnh đặc tả bọn họ, Trịnh Bảo Châu cũng thấy hơi căng thẳng. Mấy chiếc camera đều quay về phía bọn họ, diễn viên đứng trước nhất bắt đầu nói lời thoại, Trịnh Bảo Châu cũng không để ý nghe cô ta nói gì, chỉ lưu ý tiếng của đạo diễn.

“Rút kiếm!” Đạo diễn ra lệnh một tiếng, mọi người “Xoát xoát xoát” rút kiếm trong tay ra.

“Động tác của mọi người vẫn chưa được đều lắm.” Đạo diễn nói tiếng phổ thông mang đậm khẩu âm, xua tay kêu ‘cut’, “Động tác đều hơn chút, mạnh hơn chút, còn biểu cảm trên mặt nữa, cũng chú ý chút. Mọi người bây giờ đang muốn đánh nhau, phải khí thế lên, quay lại lần nữa.”

Mọi người thu kiếm vào vỏ, một lần nữa vào vị trí, đợi hiệu lệnh của đạo diễn. Lần thứ hai rút kiếm, động tác của mọi người đã thống nhất hơn nhiều, đạo diễn dán mắt vào máy theo dõi, không bắt bẻ bọn họ nữa: “Được rồi, cảnh này xong.”

Tất cả mọi người đều thở phào, chỉ có Trịnh Bảo Châu chưa đã ghiền. Cảnh quay này quá ngắn, căn bản không đủ để cô phát huy diễn xuất! Kế tiếp tuy không có cảnh diễn của bọn họ, nhưng bọn họ vẫn chưa được đi về, vẫn phải ở lại lấp chỗ trống.

Mùa đông ngày ngắn, chưa tới sáu giờ trời đã bắt đầu tối, đoàn làm phim chưa biết khi nào mới kết thúc công việc, đạo diễn gọi vài người, đổi một cảnh quay khác. Trịnh Bảo Châu và Vương Tĩnh Nghệ đều bị gọi đi, bọn họ theo đại đội đến ngoài một sơn động. Vì ánh sáng đã tối đi nhiều, sơn động được bố trí sẵn này trông rất đáng sợ.

Gió lạnh thổi vù vù, mọi người đứng vào vị trí, nhanh chóng bắt đầu quay. Trịnh Bảo Châu vẫn theo lão đại của môn phái bọn họ, nghe nói lát nữa sẽ có diễn viên hiệu ứng đặc biệt đi ra, bọn họ chỉ cần chạy theo lão đại nhà mình là được.

Đang ghi hình, Trịnh Bảo Châu láng máng nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng sột sà sột soạt. Trên tinh thần chuyên nghiệp, Trịnh Bảo Châu không quay đầu lại xem, mãi đến khi cổ chân bị một thứ gì đó tóm chặt lấy, cô mới nhịn hết nổi khẽ quay người, liếc qua khóe mắt một cái.

“Rống….” Một thứ gì đó mặt mũi dữ tợn máu me đầy mặt bò dưới đất, đang ngửa cái đầu máu me từ cõi âm ty, gào lên một tiếng không rõ ý nghĩa với Trịnh Bảo Châu. Mà thứ nắm lấy cố chân cô, chính là bàn tay thối rữa, quấn băng vải quấn của nó.

Đầu óc Trịnh Bảo Châu trống rỗng mấy giây, sợ tới mức nhảy cẫng lên tại chỗ: “A a a a a có quỷ!!!”

Động tác của cô rất lớn, ngay cả thứ đang tóm lấy cô cũng bị cô một cước đá bay. Tất cả mọi người ở hiện trường đều bị tiếng hét của cô thu hút, nhao nhao tới xem, đạo diễn có phần tức giận kêu ‘cut’: “Chuyện gì đấy? Hét cái gì mà hét?”

“Đây, đây là cái gì a a, đột nhiên bò ra tóm chân tôi!” Trịnh Bảo Châu cũng kệ đạo diễn cáu hay không, vừa nhảy ra phía ngoài, vừa chỉ vào thứ ‘người không ra người, quỷ không ra quỷ’ trên đất.

Thế là mọi người đều nhìn xuống đất, thứ đó bị Trịnh Bảo Châu đá một cái, có lẽ còn chưa hoàn hồn, cuộn tròn ở kia bất động. Đạo diễn kêu ánh sáng chiếu qua, nhìn rõ tình huống xong càng bực bội: “Anh làm sao thế hả? Bây giờ còn chưa tới lượt đám dược nhân xuất hiện, anh đùa gì đây?”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Một nhân viên công tác lập tức chạy tới xin lỗi, thuận tay đỡ diễn viên hiệu ứng đặc biệt trên đất dậy, “Có lẽ anh ta không nghe rõ.”

“Trông cho kỹ vào! Bây giờ chạy ra làm cái khỉ gì?”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Nhân viên công tác liên tục xin lỗi, nhanh tay kéo diễn viên hiệu ứng đi mất. Đạo diễn lại chỉ vào Trịnh Bảo Châu: “Còn cô, chuyện bé đừng có xé ra to, đạo diễn không hô cut thì có rắn bò lên người cô cũng phải nhịn, có tố chất chuyên nghiệp không hả!”

“….Xin lỗi!”

“Được rồi được rồi, tiếp tục quay đi.”

Đạo diễn để mọi người về vị trí, tiếp tục quay, Trịnh Bảo Châu định chỉnh lại trang phục, mới phát hiện áo quần và giày của mình đều bị dính đỏ. Bộ trang phục của cô là màu trắng tố nhã, màu đỏ dính lên, chỉ một chút thôi cũng rất bắt mắt, huống gì vừa nãy người nọ trực tiếp nắm lấy chân cô, để lại một dấu tay rất rõ trên giày của cô.

“Đạo diễn, trang phục của tôi bị dính đỏ rồi.” Trịnh Bảo Châu đành phải báo lại đạo diễn một tiếng. Đạo diễn thấy trang phục của cô quả thật bị đỏ một mảng, kêu người gọi chuyên viên trang phục tới: “Mai đổi cho cô ta một bộ khác, đang đợi quay đây.”

Chuyên viên trang phục khó xử giải thích: “Hôm nay nhiều diễn viên quần chúng, trang phục tông môn này đều là một người một bộ, không thừa bộ nào.”

Đạo diễn mất kiên nhẫn nhíu mày, quay đầu nói với Trịnh Bảo Châu: “Vậy hôm nay cô về trước đi, trả trang phục xong là có thể đi.”

“….Được.” Trịnh Bảo Châu vẫy tay với Vương Tĩnh Nghệ, rồi theo chuyên viên trang phục đi trả đồ. Về tới nông trường Ánh Sao mới chín giờ một phút, Manh Nhã Hâm và Khúc Trực đang ngồi trên sô pha ở khu đọc sách tán chuyện.

Trịnh Bảo Châu giật giật khóe miệng, đi qua chỗ hai người họ: “Gì đây, hai người nói chuyện vui nhỉ?”

Mạnh Nhã Hâm yêu thầm Khúc Trực thật đấy à!

Mạnh Nhã Hâm tay cầm một quả táo đã cắn mất mấy miếng, nghe tiếng cô bèn nhìn qua: “Bảo Châu mày về rồi à? Tao là ăn xong bữa tối, vừa khéo gặp được Tiến sĩ Khúc, định nói với anh ta, bảo anh ta đừng báo cáo mày đấy.”

“Ồ, giờ mất bò mới lo làm chuồng đấy?” Trịnh Bảo Châu bước tới chiếc sô pha cạnh cô nàng ngồi xuống, “Sao mày vẫn còn ở đây? Không đi làm hả?”

Mạnh Nhã Hâm đáp: “Tao xin nghỉ đông rồi, chuẩn bị ở chỗ mày trị vết thương lòng.”

Trịnh Bảo Châu: “….”

Khúc Trực ngồi trên sô pha đối diện bọn họ, không nói năng gì, đôi chân dài vắt chéo, rũ mắt đọc một quyển tạp chí khoa học, nhìn bìa, thì quyển tạp chí này được lấy trên giá sách của khách sạn.

Mạnh Nhã Hâm lại cắn một miếng táo, vang lên tiếng ‘rôm rốp’: “Nói chứ, táo ở chỗ bọn mày ăn ngon thật. Mai tao cũng ra vườn hái một ít.” Cô nàng nói xong thì tò mò nhìn Trịnh Bảo Châu: “Sao mày về sớm thế? Đoàn làm phim xong việc cũng sớm nhỉ.”

“Gì mà xong sớm, tao về trước đấy.” Trịnh Bảo Châu lắc đầu, “Tao đi phim trường hai lần, hai lần đều không thuận lợi, có lẽ là do ai đó truyền vận đen cho tao rồi.”

“….” Mạnh Nhã Hâm liếc Khúc Trực ngồi đối diện một cái, không hổ là người trưởng thành, Trịnh Bảo Châu đã dán mác vận đen lên trán anh rồi, anh vẫn hờ hững như không. Cô nàng giả vờ ho hai tiếng, lại hỏi thăm Trịnh Bảo Châu: “Mày nói với tao xem, hôm nay có chuyện gì? Mày không cãi nhau với người ta nữa đấy chứ?”

“Đương nhiên là không, chuyện hôm nay….” Trịnh Bảo Châu kể lại sống động như thật cho Mạnh Nhã Hâm nghe, “Lúc đó bọn tao đang quay, bọn tao tới một chỗ rừng núi hoang vắng, gió đêm thổi vù vù, xung quanh tối tăm, bỗng nhiên! Tao cảm giác có thứ gì đó tóm lấy chân mình! Tao quay lại xem, hay chưa, một con zombie máu me be bét bò lên chân tao, gào lên với tao!”

Trịnh Bảo Châu kể tới đó, còn cố ý lấy tay tóm cổ chân Mạnh Nhã Hâm, hướng về cô nàng gào một tiếng. Mạnh Nhã Hâm bị dọa thiếu chút nữa ném văng cả quả táo, nhanh nhảu rút chân về: “Mày, mày ngồi đấy nói là được, đừng có động tay động chân.”

Trịnh Bảo Châu thu tay về, chắt lưỡi một cái: “Tao nói với mày, với bối cảnh, hiệu ứng, không khí ấy của đoàn làm phim, còn khủ ng bố hơn trò trốn thoát mật thất mà bọn mình chơi! Lúc ấy tao bị dọa nhảy dựng cả lên, một cước đá bay thứ đồ chơi ấy đi!”

“….” Mạnh Nhã Hâm mím môi, thử thăm dò, “Sau đó đạo diễn đuổi mày về hả?”

“….Cũng gần thế.”

“…” Không hổ là mày, Trịnh Bảo Châu.

Khúc Trực ở đối diện xem tạp chí cười khẽ một tiếng, đầu cũng chẳng ngẩng lên, cảm thán một tiếng: “Để chúng ta xem xem ngày mai Trịnh Bảo Châu sẽ làm hỏng gì đây?”

“Cậu…” Trịnh Bảo Châu ra bộ muốn nhào qua đánh Khúc Trực, bị Mạnh Nhã Hâm bên cạnh ngăn lại kịp thời.

“Ha ha, cái gì nhỉ.” Mạnh Nhã Hâm gượng gạo đổi đề tài, “Tôi nghe nói bên các cậu nghiên cứu trí tuệ nhân tạo hả Khúc Trực?”

“Ừ.” Khúc Trực thoải mái đáp một tiếng.

Mạnh Nhã Hâm giả bộ hứng thú lắm hỏi tiếp: “Vậy các cậu có thể tạo ra cái loại như trong phim, người máy biết yêu không?” Cô nàng vừa nói vừa thở dài: “Yêu đương với loài người thật mệt mỏi, tôi muốn mua một người máy nam làm người yêu.”

Khúc Trực nói: “Trên lý thuyết thì có thể, nhưng còn cần một thời gian nữa, phải giao cho con cháu của tôi thực hiện.”

Trịnh Bảo Châu ngồi đối diện cười khoa trương một cái: “Gì cơ, cậu thấy cậu sẽ có con cháu cơ à? Ai sẽ sinh con với cậu đây a ha ha ha ha ha ha ha ha.”

“….” Khúc Trực đặt quyển tạp chí xuống, ngoảnh đầu bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui